Thư ký không thuyết phục được vị tổng giám đốc giàu có nhưng lại cố chấp này, nên đành phải dặn dò mọi người làm việc.
Hạ Liên biết mình sắp bị loại bỏ khỏi bộ phim đang quay nên có chút hoảng hốt.
"Bọn họ làm vậy là vi phạm hợp đồng."
Hạ Liên tức giận nói với người đại diện: "Họ dựa vào cái gì để đổi vai diễn của tôi."
Người đại diện tỏ vẻ khó chịu: "Họ đồng ý bồi thường hợp đồng."
Hạ Liên suýt chút nữa thở không ra hơi, lửa giận ngập trời ném đồ trên bàn, cắn răng nghiến lợi nói: "Hứa Bắc... Cô ta cố ý nên bây giờ mới đổi vai của tôi."
"Hiện tại Hứa Bắc là người nắm quyền Bắc Thần, cô đã đắc tội gì với cô ta rồi?" Người đại diện hỏi.
Hạ Liên không nghe người đại diện nói cái gì.
Về sau bộ phim này sẽ vô cùng nổi tiếng, bất kể là nhân vật chính hay nhân vật phụ cũng sẽ nổi lên, lúc đầu cô ta rất khó mới có thể giành được vai diễn này.
Vì để diễn tốt vai diễn này nên cô cũng trả giá không ít, không thể bị đổi như thế được.
Hạ Liên lóe lên một ý nghĩ, cô ta nhanh chóng mở danh bạ trong di động.
Dù cô ta gọi cho ai thì đối phương cũng không có cách giúp đỡ.
"Phong Quang Vô Hạn" là của giải trí Bắc Thần, phần lớn tiền cũng là Bắc Thần đầu tư, ngoại trừ đạo diễn thì không ai giúp đỡ được.
Mặc dù Hạ gia đã ra mặt nhưng cũng không có kết quả gì.
Hạ Liên đột nhiên quay đầu: "Hoắc tổng thì sao?"
"Vừa rồi Hoắc tổng gọi điện thoại hỏi qua cô nhưng cô nói không tiếp cho nên..." Người đại diện không hiểu tại sao Hoắc Đình tốt như vậy nhưng cô lại không đồng ý.
"Gọi điện thoại cho anh ta."
Đạo diễn đích thân đến thăm nên Minh Thù dành chút thời gian ra gặp ông ta.
Minh Thù nói thẳng: "Đến vì Hạ Liên sao?"
Đạo diễn có chút xấu hổ, chống cằm nói: "Hứa tổng, tuy "Phong Quang Vô Hạn" là do Bắc Thần giải trí đầu tư, nhưng ban đầu lúc ký hợp đồng bên cô nói tôi có quyển chọn diễn viên."
"Hạ Liên không phải do ông chọn sao?" Minh Thù trả lời.
Đạo diễn: "..."
Không phải là vì Hạ Liên, mà do ông ta thiếu Hoắc Đình một món nợ ân tình.
Tuy ban đầu ông ta cảm thấy Hạ Liên không phù hợp, nhưng khi quay phim lại vô cùng hài lòng với biểu hiện của Hạ Liên.
Minh Thù vươn hai ngón tay: "Hai lựa chọn, một là bộ phim này không công chiếu, hai là đổi Hạ Liên."
"Không công chiếu?"
Đạo diễn kích động: "Làm sao có thể không công chiếu? Đầu tư tiền tài sức lực như vậy..."
Đa số đều nhắm về những giải thưởng, chỉ khi đứng trên bục trao giải thì bọn họ mới có giá trị.
Bộ phim này là do Bắc Thần đầu tư, mà tổng giám đốc Minh Thù nói không công chiếu, nếu thật sự cô ta đồng ý bồi thường thì có thể sẽ không công chiếu.
Bắc Thần là của Hứa gia, chút tiền này không đáng là bao.
Minh Thù cười hiền lành: "Cho nên ông có thể chọn đổi Hạ Liên."
Đạo diễn: "..."
Bà nó chứ hai bên đều muốn ép hắn hay sao!
Cho Hạ Liên một vai diễn coi như đã trả nợ cho Hoắc Đình. Hôm nay đến đây làm khách cũng là vì không muốn đắc tội với Hoắc Đình.
Nhưng so với việc đắc tội với Hoắc Đình, thì đạo diễn quan tâm tác phẩm của mình hơn.
Đạo diễn chọn đổi Hạ Liên.
Hạ Liên không ngờ tìm Hoắc Đình vẫn có kết quả này, nhưng đây chỉ là bắt đầu cô ta không nhận được bất cứ bộ phim nào.
Người đại diện tìm hiểu, sau đó mới biết được là do Bắc Thần nói.
Có người không quan tâm đến giải trí Bắc Thần, nhưng còn Hứa thị thì sao?
Hoắc Đình đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết.
Hắn ta thu mua giải trí Chí Thượng.
Thư ký vội vã báo cáo tin tức này với Minh Thù: "Hứa tổng, Hoắc gia thu mua giải trí Chí Thượng."
Minh Thù ôm một bịch bỏng ngô, rất không có hình tượng nằm ở trên sô pha, nghe xong lời nói của thư ký không có hứng thú trả lời: "Giận dữ vì hồng nhan, thành quỷ cũng phong lưu."
Hứa tổng thật bình tĩnh... nhưng câu nói này có vẻ không đúng.
Thư ký kinh ngạc vô cùng.
Hoắc Đình thu mua giải trí Chí Thượng chính là vì Hạ Liên, mấy ngày nay Minh Thù nghe nói Hạ Liên được nhận một bộ phim, hơn nữa còn là nữ chính.
Thật không may...
Lục Chước là nam chính.
Nghiệt duyên!
Lúc Minh Thù đi xem đoàn phim thì bộ phim đã quay được một tháng, là một bộ phim cổ trang Lục Chước diễn vai một hoàng tử bị tranh giành.
Từ một hoàng tử hiền lành khuôn mẫu trở thành một tên hoàng đế độc ác thâm hiểm.
Cảnh quay ngày hôm nay ngay cảnh hoàng tử thay đổi.
Phụ hoàng của hắn ban tội chết cho mẹ hắn.
Lục Chước mặc trang phục hoàng gia màu đen, quỳ trên đại điện cúi thấp đầu yên lặng nghe hoàng đế đọc ra từng tội trạng.
Khí thế của hắn đã thay đổi từ khi hoàng đế bắt đầu.
Hắn không có phát ra bất kỳ câu nói nào, muốn nói cái gì cũng đều phải có sức thuyết phục.
Minh Thù đứng ở bên ngoài sân nhìn hắn, Lục Chước hình như phát hiện gì đó nghiêng đầu nhìn lại. Ánh mắt hai người giao nhau, Lục Chước liền mỉm cười.
Nụ cười trong sáng thuần khiết không hề có một chút nham hiểm nào.
Nhưng lúc này trông hắn vô cùng mâu thuẫn và lạnh lùng.
Hắn vẫn... luôn mâu thuẫn như vậy.
"Cắt."
Đạo diễn phát hiện Lục Chước mất tập trung liền hô cắt, nhưng đạo diễn rất vừa lòng với tài diễn xuất của Lục Chước nên cho mọi người nghỉ ngơi một lát.
Lục Chước đúng lên, băng qua đại điện lộng lẫy trở về với hiện thực.
"Tại sao cô..."
"Lục Chước." Minh Thù gọi anh ta: "Bớt nói chuyện đi, rất phiền."
Lục Chước: "..."
Cho rằng lão tử muốn nói sao? Lão tử muốn duy trì thiết lập này thôi.
Đây là yêu cầu của hệ thống chứ không phải của hắn! Không thể chèn ép hắn như vậy!
"Sao cô lại tới đây?" Ánh mắt Lục Chước lạnh lẽo cô quạnh, lời nói cũng ngắn gọn hơn.
"Đi ngang qua." Minh Thù nhìn xung quanh.
"Đây là phim trường." Nơi này không thuận đường với bất cứ nơi nào, chắc chắn là cô cố ý qua đây chứ không phải đi ngang qua.
Cô lên trời hay sao mà có thể đi ngang qua tới nơi này.
Minh Thù tiếp tục mỉm cười: "Đương nhiên... Không phải."
Lục Chước cười nhưng vẫn kiên nhẫn không bỏ qua, hỏi: "Vậy cô tới tìm ai?"
"Hạ Liên."
Lục Chước nhíu mày lại, tìm Hạ Liên làm cái gì đó không phải lỗi hệ thống sao? Hắn còn phải nghĩ cách hợp lý giết chết cô ta.
Hợp lý là sao?
Chính là nếu hắn vi phạm pháp luật của thế giới này, mặc dù cô ta là một lỗi hệ thống, nhưng cô ta cũng là người thế giới này nếu như tùy tiện giết hắn sẽ bị bắt lại.
-
"Các bộ phận chuẩn bị..."
Trợ lý qua gọi Lục Chước, Lục Chước nhét một vật gì đó vào tay Minh Thù: "Đợi tôi quay xong."
Cảnh quay vừa rồi do lỗi của Lục Chước nên phải quay lại lần nữa. Đến khi Lục Chước đứng trên đại điện thì dường như thay đổi hoàn toàn. Bọn họ không phải đứng ở bên ngoài mà đứng ở trên cung điện kia, diễn vô cùng nhập tâm dường như có thể thấy được cả triều đại đó.
Đúng là ngôi sao có khác.
Cảnh thứ hai có Hạ Liên, cô là mưu thần của hoàng tử, nữ giả nam trang giúp hoàng tử bày mưu tính kế.
Đây là cảnh mẹ hoàng tử chết, hoàng tử quỳ gối trước lăng, mưu thần thuyết phục hắn hãy tính toán sau.
Hạ Liên diễn không tốt lắm, cộng thêm đối mặt với Lục Chước khiến đáy lòng Hạ Liên luôn có một loại rất cảm giác không thoải mái, liên tiếp bị hô cắt nhiều lần.
Lục Chước không kiên nhẫn, có chút không nể mặt với đạo diễn.
Mỗi lần quay cảnh nam nữ chính đều không tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT