Minh Thù suy nghĩ một lúc, gác việc của Lạc Xuyên sang một bên cùng Dương Dương trốn việc đi ăn cơm.
Nhân viên công ty: "…"
Có một tổng giám đốc như vậy phụ trách, công ty không lo không phá sản.
Lúc Minh Thù và Dương Dương đi ăn cơm, Phương Thất và Lục Chước cũng đi cùng.
Minh Thù đến bây giờ mới biết Phương Thất và Lục Chước là anh em họ.
Mẹ của Lục Chước là em gái của cha Phương Thất.
Đừng nói Minh Thù không biết, ngay cả Dương Dương cũng không biết, trước đây Phương Thất chưa từng nói qua mình có quan hệ gì với Lục Chước.
Đương nhiên khi đó Minh Thù không ở giải trí Bắc Thần, giới bọn họ tuy là móc nối của giới giải trí, nhưng tóm lại cũng chỉ là quan hệ bình thường không tính là sâu.
Sự kiện Hạ Liên có Hoắc Đình đè ép, rất nhanh thì bị các tin tức giải trí khác thay thế.
Sau đó Hạ Liên cũng rất trung thực, không gây ra chuyện gì cả yên phận quay phim, toàn bộ khung cảnh của đoàn phim đều rất hài hòa.
Minh Thù cũng bận rất nhiều việc, cô vì sự nghiệp muốn xưng bá giới giải trí mà bận rộn.
Hết lần này tới lần khác luôn có một cái đuôi theo bên cạnh cô không ngừng nói: "Khi nào thì cô tìm cho tôi người đại diện? Tình trạng của tôi bây giờ rất tốt có thể tiếp tục đóng phim, lúc nào cô mới tìm người đại diện cho tôi, tôi muốn bla bla…"
Minh Thù bất ngờ xoay người, giơ tay: "Câm miệng lại! Đừng đi theo tôi!"
Lục Chước theo bản năng lui về phía sau: "Đánh người là phạm pháp, tôi có thể kiện cô."
Minh Thù tỉnh bơ: "Cậu đi đi, kiện thắng tôi cùng lắm thì tôi bồi thường cậu một ít tiền."
Trẫm có tiền!
Lục Chước: "…"
Minh Thù nhìn chằm chằm Lục Chước, thấy miệng hắn như dừng lại một chút, sau đó lại lắm lời như trước: "Tôi và Bắc Thần có hợp đồng, bây giờ tôi đã không có vấn đề gì, cô nên sắp xếp người đại diện cho tôi. Nếu cô không sắp xếp người đại diện cho tôi là vi phạm hợp đồng."
Minh Thù bình tĩnh trở lại: "Một năm liền cậu không có sáng tạo hiệu quả không mang lợi ích gì cho công ty, tôi không truy cứu trách nhiệm của cậu đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi."
"Đó là yếu tố không thể kiểm soát được, bây giờ tôi ổn rồi tôi có thể tiếp tục kiếm tiền cho công ty."
Lục Chước thẳng lưng: "Chẳng lẽ cô muốn bỏ qua một cái cây hái ra tiền tốt như tôi sao?"
Thấy Minh Thù vẫn không động đậy, cây hái ra tiền tiếp tục nói: "Coi như cô không tin cũng có thể cho tôi một cơ hội thử xem, ba năm trước đây tôi có thể nổi tiếng, vậy thì ba năm sau cũng có thể nổi tiếng."
"Ha ha."
Minh Thù chỉ để lại hai chữ này rồi đi vào quán cà phê bên cạnh.
"Xin hỏi có hẹn trước không?"
"Có."
Phuch vụ dẫn Minh Thù đi vào phòng Lục Chước bị bỏ lại phía sau, hắn đeo kính râm, vừa mới đi vào đã nghe thấy có người hét lên.
Trong chớp mắt, Lục Chước bị vô số cô gái vây quanh.
"Là Lục Chước, Lục Chước... Trời ơi, cuối cùng mình được gặp Lục Chước rồi."
"Lục Chước, cho em xin chữ ký nhé?"
"Lục Chước, anh còn đóng phim không? Em rất thích anh, anh nhất định phải tiếp tục đóng phim, một năm nay cũng không thấy anh có phim mới, em cảm thấy cuộc sống này không có ý nghĩa gì nữa."
"Đúng vậy đúng vậy, anh nhất định phải tiếp tục đóng phim, bọn em luôn luôn ủng hộ anh."
Lục Chước ký tên cho mấy em nữ sinh, sau đó để lộ ra hai cái răng khểnh: "Thật ngại quá, có thể tiếp tục đóng phim nữa hay không tôi cũng không biết, bởi vì tổng giám đốc công ty chúng tôi cô ấy muốn vùi lấp tôi."
"A… Tại sao vậy, anh giỏi như thế tại sao lại muốn vùi lấp anh?"
Lục Chước tỏ ra vô tội: "Bởi vì cô ấy muốn tôi tuân theo một số quy tắc ngầm, tôi không đồng ý cho nên cô ấy mới vùi lấp tôi, buộc tôi đi vào khuôn khổ."
Mấy em nữ sinh há to miệng.
Lục Chước giơ ngón trỏ lên đặt lên môi: "Mọi người trăm ngàn lần đừng nói việc này ra ngoài, nếu không... Tôi sẽ bị vùi lấp càng lâu, mọi người về sau càng không được thấy tôi."
Minh Thù vịn cửa phòng, mỉm cười với phục vụ: "Mang cái đồ thần kinh kia tới đây, đừng để hắn ta làm phiền mọi người."
Tới đây nói bừa gài bẫy trẫm.
Ngoại trừ đồ thần kinh kia còn có thể là ai.
Phục vụ liếc mắt nhìn Lục Chước liền đồng ý, nhanh chóng tiến lên phía trước.
Cùng lúc đó một phục vụ khác tiến lên, hai người cùng nhau giải cứu Lục Chước từ trong vòng vây đưa hắn an toàn vào phòng.
Phục vụ A hơi ngạc nhiên: "Đó là nam chính trong phim "Thanh Cung" thì phải! Hình như tên là Lục Chước, trước đây rất nổi tiếng!"
Phục vụ B gật đầu: "Chính là anh ta, trước đây tôi cũng rất thích anh ta, nhưng không biết vì sao một năm nay không thấy đóng phim mới, cũng không còn tham gia hoạt động gì cả không ngờ hôm nay gặp anh ta ở đây."
Phục vụ A nghi hoặc: "Vừa rồi bọn họ nói cái gì mà vùi lấp, chẳng lẽ do đắc tội với người nào đó?"
Phục vụ B bất đắc dĩ cười cười: "Ai biết, trong giới này phức tạp lắm. Đừng nói nữa, làm việc đi!"
Trong phòng.
Đã có một người đàn ông chờ ở đấy, nhìn qua khoảng hơn bốn mươi, hai bên tóc mai đã bạc nhưng khí chất đặc biệt như thoát ly phàm trần, không màng tới việc đời.
"Hứa tổng." Người đó khẽ vuốt cằm ánh mắt nhìn trên người Lục Chước, có lẽ là không biết, chỉ gật đầu một cái.
Minh Thù kéo ghế ra ngồi xuống, Lục Chước chọn ngồi ở bên cạnh Minh Thù.
Minh Thù không thấy trên bàn có đồ ăn nên đi thẳng vào chủ đề: "Tôi tìm ông với mục đích gì, Dương Dương chắc đã nói qua với ông? Tôi cũng không thích nói nhảm, đây là hợp đồng."
Người kia nhìn thoáng qua hợp đồng, không mở ra: "Hứa tổng, tôi đã không làm việc này từ rất lâu rồi. Tôi bằng lòng tới gặp cô cũng chỉ vì con bé kia cứ năn nỉ tôi mãi, cho nên cảm thấy gặp mặt Hứa tổng một lần cũng tốt."
"Ngôi biệt thự ở vịnh Nam Cẩm."
Minh Thù mỉm cười từ trong túi lấy ra một hợp đồng khác, rất thoải mái. "Ký hợp đồng này, biệt thự này sẽ là của ông."
Người kia kinh ngạc, một lát sau không nhịn nổi cười lên: "Hứa tổng, cô có nhiều thủ đoạn như vậy sao còn cần tới tôi làm gì?"
Ngôi biệt thự ở vịnh Nam Cẩm kia… Người bình thường căn bản lấy không được.
Hắn mấy năm nay tìm thật nhiều mối quan hệ cũng đều không được.
"Có tiền có quyền không có nghĩa là có năng lực."
"Có tiền cô có thể mời được người so với tôi lợi hại hơn."
"Nhưng không mời được người có duyên."
Người kia hai mắt đánh giá Minh Thù cẩn thận: "Cô rất biết cách nói chuyện."
Minh Thù đẩy hai tập hợp đồng về phía người kia, người kia xem hợp đồng, một lát sau thở dài cầm bút lên ký tên của mình vào.
Ánh mắt Minh Thù tràn ngập ý cười: "Ông Lâm, về công việc tôi sẽ để thư ký liên lạc với ông, hắn về sau sẽ theo ông!"
Minh Thù chỉ Lục Chước đang ngồi bên cạnh.
Lục Chước: "…"
Ai đây!
Lúc nào lão tử nói muốn người khác làm người đại diện chứ?
Cô đừng làm hỏng chuyện chứ!
Lão tử mặc kệ!
Lâm Ôn Việt gật đầu: "Đưa cho tôi tài liệu về cậu ta, cả những tài liệu còn lại cũng cần, đã lâu không chú ý tới giới này rồi."
Sau khi Lâm Ôn Việt rời đi, Lục Chước liền bộc phát: "Cô cứ như vậy đem tôi cho một người không thể hiểu nổi, hắn ta có lai lịch gì? Cô hỏi qua ý kiến của tôi không? Cô sao có thể làm như vậy, lỡ đâu hắn có lòng dạ xấu xa gì thì phải làm sao?"
Minh Thù: "…"
Thiếu niên này không phải muốn mình được đóng thêm nhiều bộ phim sao?
"Cậu chỉ được ba lạng thịt, không có cái gì bán được nhiều tiền yên tâm đi."
"Tôi không muốn."
Minh Thù buông tay, cười hung dữ: "Cậu muốn người đại diện, tôi tìm cho cậu một người cậu lại không muốn, đây không phải là giải pháp tốt dù sao tôi có tiền. Hoặc là tôi tiếp tục vùi dập cậu, cậu chọn đi!"
Lục Chước: "…"
Lão tử chỉ là muốn tìm cơ hội tiếp cận cô mà thôi, ai cần người đại diện khác.
Công lược cô khó như vậy sao!
Dao của lão tử đâu!
Tỉnh táo một chút!
Không thể phá vỡ hình tượng, không thể phá vỡ hình tượng, không thể phá vỡ hình tượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT