Sắc mặt Diệp Mạc Trần đột nhiên trầm xuống.

“Tam vương gia, nếu người không đồng ý với ta, mỹ nhân đang ẩn nấp trong kia khả năng cũng giống như cây trâm này, tan thành trăm mảnh.”

Sự âm hiểm lạnh lùng trong thân thể Diệp Mạc Trần tràn ngập ra, nhưng dường như Ninh Phù Dung không thấy được, mà đáy mắt vẫn tràn đầy ý cười.

Nàng ta lúc đầu dự tính đợi chuyện trong cung kết thúc sẽ đi tìm hắn, không ngờ lại gặp ở chỗ này.

Bây giờ nữ hoàng nước Tử Nguyệt đang bị lửa lớn vây ở Dưỡng Tâm điện, chỗ sơ hở của Diệp Mạc Trần nàng ta cũng có, đây không phải là ông trời giúp nàng ta thì là cái gì?

“Thừa tướng, hay là giải quyết trước việc này rồi hãy nói.” Mạnh Lương ở bên cạnh nhắc nhở.

“Chàng gấp cái gì, nàng ta lại chạy không thoát.” Ninh Phù Dung giễu cợt:

“Chuyện này cũng đợi không nổi sao? Yên tâm, đợi lát nữa nàng ta sẽ là của chàng.”

Mạnh Lương liếc mắt nhìn về phía Dưỡng Tâm điện, đáy lòng có chút bất an.

Tối hôm nay thuận lợi có chút quá mức...

Ánh mắt Diệp Mạc Trần rời khỏi cây trâm rơi vỡ đó, giọng nói lạnh lẽo: “Ngươi làm gì với nàng ta rồi?”

“Mỹ nhân của Tam vương gia, ta đương nhiên đã tiếp đãi tốt.” Ninh Phù Dung cười có chút tùy ý:

“Tam vương gia nếu còn muốn thấy được nàng, giờ hãy ngoan ngoãn nghe lời của ta, bảo người của người rời đi.”

Kiếp trước nếu không phải nữ nhân kia, hắn làm sao không thích mình được.

Lần này dịch bệnh bạo phát, nữ nhân kia vẫn dám chạy đến cứu trị bệnh nhân, để cho nàng ngoài ý muốn bắt được người, nàng đương nhiên phải biết tiếp đãi nàng ta thật tốt chứ.

“Ngươi chỉ dựa vào một cây trâm sao?”

Ninh Phù Dung rất rộng rãi: “Vương gia không tin cũng không sao, giờ người có thể sai người đi thăm dò.”

Diệp Mạc Trần nhíu mày lại.

Mà lúc này trong điện, khói từ lửa cháy đã bắt đầu lan tràn, Minh Thù chuyển bảo kiếm, nhìn chằm chằm cửa điện đã gần bị đốt thủng.

Minh Thù quay đầu hỏi Quân Tuyệt: “Bọn họ ở bên ngoài nói chuyện phiếm, quên trẫm rồi sao?”

“Đại khái là cảm thấy bây giờ người không có sự uy hiếp nào.” Quân Tuyệt trả lời cứng nhắc, vừa rồi bị người đuổi giết, cũng không thấy người khẩn trương, hiện tại đang khẩn trương cái gì.

“Chu đại nhân tại sao còn chưa mang đùi gà tới!” Trẫm ghi điểm xấu rồi đấy!

Ha ha.

Đây mới là điều quan trọng!

Quân Tuyệt đứng dậy: “Không thể đợi tiếp nữa, Dưỡng Tâm điện chẳng mấy chốc sẽ bị đốt sập, bây giờ chúng ta phải đi ra ngoài.”

“Đi ra ngoài sẽ bị bắn thành cái mẹt.” Minh Thù bày ra khuôn mặt nghiêm túc:

“Trẫm còn phải chuẩn bị cho ngươi lăng mộ, rất phiền toái.”

Quân Tuyệt: “...” Không thể cầu khẩn lão tử yên lành sao?

Lão tử sống e ngại ngươi chỗ nào!

Ngươi cứ muốn lão tử chết sao!

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.

Không thể tức giận, phản diện đều là kẻ bệnh thần kinh, làm một thiên tài… bình tĩnh nào! Lão tử có thể thắng!

Quân Tuyệt điều chỉnh tốt biểu cảm trên khuôn mặt: “Bệ hạ muốn tự tử cùng ta ở chỗ này? Bệ hạ thì ra yêu thích ta, thích tới mức này rồi à?”

Xem sự buồn nôn này của lão tử làm người ớn không!

“Yên tâm, trẫm nhất định có thể trốn.” Minh Thù mỉm cười vỗ vỗ bả vai hắn.

Quân Tuyệt: “...” Còn vế sau thì sao!

Minh Thù sâu kín bổ sung: “Còn như ngươi thì chưa chắc, dù sao ngươi đây cũng yếu ớt quá.”

Yếu ớt.

Yếu.

Lão tử không phải như thế!

Minh Thù mang theo bảo kiếm đứng lên, căn dặn cấm quân bên cạnh: “Nào, mọi người đánh ngất phượng quân đi.”

Liên Tâm: “...”

Cấm quân: “...”

Quân Tuyệt: “...”

Có chuyện cứ nói đàng hoàng, tại sao muốn động thủ.

Đánh ngất xỉu lão tử nàng có thể chạy thoát chăng? Vẫn là nàng muốn vứt lại lão tử ở chỗ này!

Âm hiểm!

Minh Thù sợ lát nữa đánh nhau, lúc mình tự sát sẽ hù dọa hắn. Thế nhưng cấm quân lúc này không dám lên trước, Minh Thù chỉ có thể vén tay áo tự mình làm: “Cần các ngươi có ích gì chứ!”

“Bệ hạ...” Ngươi đừng tới đây, lão tử muốn gọi người!

Quân Tuyệt đã móc dao nhỏ ra nhưng còn chưa kịp động thủ, đã bị Minh Thù đánh ngất xỉu.

“Mang phượng quân rời đi.” Minh Thù giao Quân Tuyệt cho cấm quân, mỉm cười căn dặn:

“Nếu như thiếu một sợi tóc, mọi người phải cẩn thận cái đầu.”

Cấm quân đón lấy Quân Tuyệt, suýt chút nữa ném Quân Tuyệt đi.

Đúng là bỏng tay mà!

Có thể không cần được không?

Toàn bộ Dưỡng Tâm điện bốc cháy, trong điện yên lặng, dường như bên trong không có ai.

Bên ngoài Diệp Mạc Trần và Ninh Phù Dung còn đấu khẩu, bọn họ đều cho rằng Minh Thù không có khả năng thoát ra từ trong hỏa hoạn, dù có thoát ra cũng chạy không thoát.

“Rầm!”

Cánh cửa đầy lửa bị đạp bay, bay về phía bên kia, vừa lúc hạ xuống ngay giữa bọn họ. Ninh Phù Dung và Diệp Mạc Trần đồng thời lui lại.

Minh Thù mang theo bảo kiếm nhảy ra từ trong lửa, gió cuốn theo hỏa diệm suýt chút nữa đốt tới y phục nàng.

Minh Thù sợ sệt tránh nhanh qua bên cạnh.

“Ôi, mọi người chưa trò chuyện xong à.” Minh Thù phủi phủi quần áo, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, mắt đều là ý cười:

“Trẫm cho các ngươi thời gian dài như vậy, nếu là người ta đã trò chuyện xong lâu rồi, các ngươi đang nói chuyện sinh con sao?”

Trẫm ăn vặt cũng ăn xong rồi!

Có lẽ Ninh Phù Dung cảm giác mình đã nắm chắc phần thắng, lười phải dối trá với Minh Thù, mặt mày liền lạnh nhạt nói: “Bệ hạ còn có sức mà nói giỡn sao, xem ra bệ hạ vẫn không rõ hoàn cảnh bây giờ cho lắm.”

Bảo kiếm trong tay nàng múa ra một kiếm hoa, lưỡi kiếm sắc bén nhắm thẳng vào Ninh Phù Dung: “Bất kể là hoàn cảnh nào, trẫm đều là bệ hạ của ngươi.”

Trẫm không chết, các ngươi cuối cùng cũng sẽ là phiếu đổi đồ ăn vặt thôi... Không đúng, ừm, không bệnh chút nào.

Ninh Phù Dung: “...”

Ninh Phù Dung hít thở sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Mạnh Lương: “Mạnh Lương tướng quân, bệ hạ giao cho chàng.”

Mạnh Lương sầm mặt tiến lên, hắn còn làm bộ chào một cái: “Bệ hạ, đắc tội.”

Giọng Minh Thù trong trẻo: “Không đắc tội.”

Một lát nữa trẫm đánh ngươi khóc, bảo đảm ngươi muốn đánh chết trẫm.

Nhiều người như vậy khẳng định đánh không lại, trẫm tự sát sẽ nhanh hơn.

Hạ quyết tâm, Minh Thù càng thêm bình thản nhìn Mạnh Lương.

Mạnh Lương rút bội kiếm ra, chờ Minh Thù đi tới.

Minh Thù đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn về phía của cung. Chu đại nhân, ngươi nhất định phải nắm bắt thời gian, nếu không... trẫm cũng chỉ có thể xả thân vì nước thôi.

Minh Thù đưa bảo kiếm lên, nhìn như có thể chống đỡ Mạnh Lương.

Mà lúc Mạnh Lương đi qua, bảo kiếm chợt hạ xuống, bội kiếm Mạnh Lương chính xác đâm vào ngực Minh Thù.

Dễ dàng như vậy?

Đầu óc Mạnh Lương chỉ có bốn chữ này.

Sao có thể dễ dàng như vậy?

Nếu nói là hắn đâm trúng, chi bằng nói là chính nàng tự đón lấy kiếm hắn.

Máu tươi từ ngực Minh Thù tràn ra nhuốm đỏ bội kiếm của hắn, máu theo mũi kiếm nhỏ xuống đất.

Người đối diện nhìn hắn cười.

Cảm giác rợn cả tóc gáy từ lòng bàn chân xông thẳng lên gáy.

Ngọn lửa nóng bỏng lúc này dường như không có nhiệt độ, Mạnh Lương lúc này chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, tứ chi như bị băng lạnh đông cứng lại.

Bội kiếm rút ra từng chút một, người đối diện chậm rãi gục đầu xuống.

Mạnh Lương nhịn không được lui về phía sau, ngọn lửa vụt cao lên dường như muốn cuốn hình bóng nhỏ bé của nàng vào.

Nhưng vào lúc này, người đối diện ngẩng đầu, khóe miệng nàng vẫn mang theo nụ cười nhưng nụ cười này hoàn toàn không giống với lúc nãy, đó là một sự... âm u, biến hoá kỳ lạ.

Nhiều hơn chính là sự sợ hãi không còn cách nào diễn tả bằng ngôn từ.

Loại cảm giác da đầu tê dại này làm cho hắn hận không thể rơi áo mũ giáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play