Nguyên nhân là vì bọn tiểu yêu đều chạy tới sống ở thôn Loan Nguyệt, trong thành thị không thấy yêu, tiền lương họ cao, lại không có việc gì làm, ai nuôi nổi?
Người ta không cần phí lời với ngươi, đánh nhau với ngươi, chỉ cần giải quyết ổn thỏa, bọn họ cũng hết cách.
Thôn Loan Nguyệt càng ngày càng lớn, nghiễm nhiên sau này đã trở thành một thành phố, thành địa điểm du lịch tiêu biểu nhất. Các yêu tinh hoặc say mê kiếm tiền, hoặc say mê ăn chơi, ai mà có thời gian đi ra ngoài gây sự.
Một đoàn người thất nghiệp ân cần thăm hỏi Minh Thù.
Điểm mấu chốt là thôn Loan Nguyệt vẫn không thu nhận người ngoại tộc.
Mọi người bày tỏ yêu tinh đã đủ nhiều rồi không nuôi nổi người rảnh rỗi.
Người rảnh rỗi ông nội cô!
Nếu không phải do cô quấy rối, bọn hắn có thể trở thành người rảnh rỗi sao? Nghĩ lại lúc đó, một tháng lương của bọn họ cũng là mấy vạn, lương cao chỉ dành cho nhân tài!
Trừ nhóm người này, một số người muốn vào thôn Loan Nguyệt để buôn bán hoặc người đi làm cũng bị chặn lại ở ngoài.
Bọn họ có thể tới du lịch, có thể tới ăn chơi nhưng không thể ở lại thôn Loan Nguyệt, qua đêm cũng không được.
Có người không tin vào tà ma nên muốn lẻn vào thôn Loan Nguyệt, kết quả còn chưa tiến vào đã bị người ta bắt lại. Dường như bốn phía thôn Loan Nguyệt lúc nào cũng có người canh chừng, từ đâu cũng đều không thể vào được, đường duy nhất có thể vào chính là cửa chính ban ngày mới mở.
Dần dần không còn ai thử vào, dù gì cũng chẳng thể nào vào được.
Ban đêm là lúc các yêu tinh ăn uống vui chơi, nếu như con người ở đây, không bị hù chết mới lạ.
-
"Ôi chao, mọi người có phát hiện không, tâm trạng của người ấy mấy ngày gần đây không tệ." Một nhóm tiểu yêu tinh vây chung một chỗ, chỉ trỏ về phía Hoa Giản cách đó không xa.
"Loại người này có điểm nào tốt, sao đại vương lại cho hắn theo?"
"Giới yêu tinh chúng ta cũng không thiếu tiểu thịt tươi, muốn xinh bao nhiêu thì có xinh bấy nhiêu, sao đại vương không nhìn thấy chứ."
Lũ yêu tinh phiền muộn, vấn đề nan giải là làm như thế nào mới có thể bò lên được giường của đại vương.
Minh Thù cũng rất thất vọng, tinh lực Hoa Giản thật sự quá tốt, cô có chút không chống đỡ nổi nên cô quyết định đi hoàn thành nhiệm vụ.
Hài Hòa Hiệu nhắc nhở cô, những thuộc hạ kia từng giao dịch với Tôn Quốc Mậu, trên người có vật yêu ma gì đó giúp kéo dài tuổi thọ, mối thù của bọn hắn cũng có hiệu quả.
Dựa vào vật yêu ma gì đó kéo dài tuổi thọ, việc này là một việc rất tàn nhẫn với yêu quái.
Nhưng trong mắt những con người, yêu quái có thể chỉ là sản phẩm mua bán để bọn họ kéo dài tuổi thọ.
Tôn Quốc Mậu lấy được bảy trăm lẻ tám con yêu quái bán đi, hắn làm nhiều năm như vậy, trên thế giới này có biết bao nhiêu người dựa vào yêu quái để kéo dài tuổi thọ?
Không có được giá trị thù hận của tên bệnh thần kinh Hoa Giản kia, cũng không thể cứu vãn được ở chỗ khác sao?
Vì đồ ăn vặt!
Cho nên Minh Thù biểu hiện cô rất bận, không rảnh xử lý tên tiểu yêu tinh Hoa Giản kia.
Vì vậy đám người từng bỏ tiền mua mạng sống từ trong tay Tôn Quốc Mậu chỉ có thể gặp tai ương.
Minh Thù gây thù hận khắp thế giới, Hoa Giản tức đến mức bùng phát tại chỗ, vất vả lắm mới tìm thấy cô nhưng ngày hôm sau thức dậy đã không thấy tăm hơi đâu, sau đó lặp đi lặp lại vô thời hạn.
Mặc kệ dùng biện pháp gì, cô đều có thể xách quần lên bỏ chạy.
Quá là không biết xấu hổ!
Hết lần này tới lần khác hắn cứ phải đưa về...
-
Một năm sắp kết thúc, Minh Thù triệu hồi đám yêu ma trở lại thôn Loan Nguyệt.
Thôn vẫn là thôn đó, nhưng có thêm nhiều yêu tinh mới. Minh Thù tiến vào, bọn chúng nhao nhao đến vây xem.
"Nhìn cái gì mà nhìn, đi đi!" Đại Bảo hấp ta hấp tấp chạy tới đón tiếp:
"Đại vương, năm nay chúng ta kiếm được không ít nên mọi người quyết định ra ngoài du ngoạn, đại vương người đi không?"
"Toàn bộ?"
"Vâng ạ." Đại Bảo đã rất thành công với phái đoàn gian thương:
"Không thể nặng bên này nhẹ bên kia, nếu không... sẽ xảy ra vấn đề. Hơn nữa có vài tên là từ núi ra, cũng nên dẫn bọn hắn đi mở mang kiến thức một chút. Nếu không... thì sao lừa được tiền từ những du khách kia."
Minh Thù: "..." Đám người kia e là sẽ cho rằng trẫm muốn dẫn yêu tinh đi chiếm địa bàn.
Nhưng Đại Bảo đã đề nghị rồi, Minh Thù cũng không tiện cự tuyệt, để cho hắn tự xử lý.
Địa điểm lựa chọn cuối cùng là một đảo, bọn tiểu yêu tinh không hề thông báo tin thôn Loan Nguyệt ngừng buôn bán. Vì vậy lúc du khách đến mới phát hiện... thôn Loan Nguyệt trống không!
Một người đứng ở bên ngoài cũng không thấy, hoàn toàn trống rỗng.
Không chịu cố gắng làm ăn, đám người kia đã đi đâu rồi!
Có muốn kiếm tiền không!
Có đạo đức nghề nghiệp không!
-
Trên bờ biển, Minh Thù đạp lên hạt cát mềm mại, tiến thẳng đến bữa tiệc cách đó không xa.
Hoa Giản đứng trước bàn ăn, hình tượng đẹp trai lại chững chạc, thấy Minh Thù qua đây liền chuẩn bị chu đáo một phần bánh ga-tô rồi đưa cho cô.
"Không hạ độc chứ?"
Hoa Giản cười thản nhiên: "Hạ độc rồi."
"Vậy anh nên hạ nhiều nhiều một chút, dược tính quá kém không giết chết được tôi." Minh Thù nhận lấy bánh ga-tô, cầm thìa xúc từng miếng nhỏ ăn.
Hoa Giản không tiếp lời, chỉ nhìn cô ăn bánh ga-tô.
"Keng..."
Thìa đụng phải vật gì đó, phát ra âm thanh trong trẻo.
Minh Thù gạt miếng bánh ga-tô ra, ở giữa chiếc bánh đặt một chiếc nhẫn.
Minh Thù lấy nhẫn ra.
Hoa Giản chăm chú nhìn Minh Thù: "Đào Tiễn, chúng ta kết hôn đi."
Minh Thù nhìn bánh ga-tô, lại nhìn nhẫn, đột nhiên hắn nhét lại chiếc nhẫn trong bánh ngọt!
Làm bẩn mất chiếc bánh ga-tô thiêng liêng của trẫm!
"Đào Tiễn?" Có được hay không hãy nói một tiếng.
Minh Thù nhìn về phía Hoa Giản, nghiêm túc đưa ra ý kiến: "Lần sau không nên đặt nhẫn trong bánh ngọt, bất cứ thức ăn gì đều không được bỏ vào."
Hoa Giản: "..."
Đây không phải là một kế hoạch kinh điển sao?
Nữ chính ăn chiếc bánh ga-tô có đựng chiếc nhẫn, sụt sùi cảm động, sau đó không phải là đồng ý lời cầu hôn của nhân vật nam chính sao?
Kinh điển con khỉ!
Sắc mặt Hoa Giản sầm xuống, đoạt lấy chiếc nhẫn từ trong tay Minh Thù rồi cầm lấy khăn tay lau sạch, trực tiếp đeo lên tay Minh Thù.
"Này, tôi đồng ý với anh rồi sao?"
"Không cần em lựa chọn."
"..."
Minh Thù không giựt tay ra được, tay kia bị Hoa Giản bắt lại, chỉ có thể nhìn Hoa Giản đeo nhẫn vào tay mình.
Cô ngơ ngác nhìn bánh ga-tô... không thể vứt bánh ga-tô.
Cái này mới là kế hoạch!
-
Trở lại phòng mây trắng, Minh Thù đã có thể thản nhiên chấp nhận thực tế rằng bản thân “chết một cách bi thảm”.
Lần này chết thế nào?
Lần này chết rất có ý nghĩa.
Mừng lễ tròn năm năm của Thôn Loan Nguyệt, buổi tối bắn pháo hoa, cô đi đốt pháo hoa, sau đó bị nổ chết.
Có thảm không!
Chỉ hỏi có thảm không thôi!
Có câu gì mà... nổ con mẹ nó rồi.
Đám tiểu yêu tinh kia đoán chừng phải kêu - Đại vương bị nổ!
Màn hình mây trắng hiện lên, từng chữ bắt đầu xuất hiện.
Họ tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 210000
***: *****
Nhiệm vụ phụ: Chưa hoàn thành.
Nhiệm vụ ẩn: Thu hoạch 50000 giá trị thù hận.
Ghi chú: Nhiệm vụ chính thất bại, trừ 20000 giá trị thù hận, không chấp nhận khiếu nại.
Minh Thù liếc nhìn màn hình mây trắng.
Nếu nhiệm vụ phụ chưa hoàn thành thì chính là thất bại. Nếu như hoàn thành một cái thì sẽ hiện là chưa hoàn thành. Nhiệm vụ chính sẽ không hiển thị, giá trị thù hận là do Hài Hòa Hiệu cho.
Nhiệm vụ ẩn...
Đây có lẽ là giá trị thù hận rõ ràng nhất hiện giờ.
Luôn cảm thấy Hài Hòa Hiệu lén trừ giá trị thù hận của cô...
[Ký chủ không nên hoài nghi nhân phẩm của tôi.] Hài Hòa Hiệu nghiêm túc nhắc nhở Minh Thù.
"Nhân phẩm thả tiểu yêu tinh đánh nhau? Hệ thống của ngươi như vậy, ở hiện đại chính là truyền bá video ô uế, phải bị bắt!"
[...]
"Còn ngươi không có nhân phẩm, cửa hàng tiếp theo ăn gì đây?"
[...]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT