Hoa Giản không trả lời những câu hỏi của người tổng phụ trách, ngược lại nhìn Tôn Quốc Mậu nói: “Phượng Linh Điệp chạy trốn từ chỗ ông đã bị tôi bắt lại, ông sợ cô ấy sẽ tiết lộ cái gì, nhưng tôi giám sát rất chặt chẽ, ông sẽ không có cơ hội để diệt khẩu.”
“Ông phát hiện tôi đang điều tra cái chết của cha tôi, sợ sự việc bại lộ nên đã bày mưu giết tôi ở thôn Loan Nguyệt. Đáng tiếc, tôi không chết được.”
“Đêm hôm đó, Mộng Khiết rời đi trước, cô ta có thể tự do ra vào, thậm chí xóa được camera, là ông sai Mộng Khiết giết Phượng Linh Điệp.”
Theo lời của Hoa Giản, giọng của Tôn Quốc Mậu ngày càng khó nghe.
Không gian yên tĩnh lại, một lúc lâu Tôn Quốc Mậu mới lạnh lùng nói: “Không hiểu cậu đang nói gì.”
Hoa Giản nhìn người tổng phụ trách: “Muốn biết những con yêu mất tích đã đi đâu không?”
Trong tay hắn có một chiếc USB, người tổng phụ trách muốn nhận lấy. Hoa Giản lại xoay người đi, chuyển cho Minh Thù.
Người tổng phụ trách: “…”
Minh Thù nhận USB từ tiểu yêu tinh bên cạnh lúc nãy đã đưa tới.
Tiểu yêu tinh cắm vào, đặt máy vi tính đối diện mọi người.
Trước hết nhìn thấy lối vào của một phòng thí nghiệm, đoạn clip này chắc là do Hoa Giản quay. Sau khi vào thì gặp người, phát hiện không chỉ có một mình hắn, cảnh báo đột nhiên vang lên, sau đó thì hỗn loạn tưng bừng.
Sau khi hỗn loạn kết thúc, trong video có tiếng thở dốc truyền tới, sau đó hình ảnh méo mó được điều chỉnh, bắt đầu quay phim toàn bộ phòng thí nghiệm.
Đầu tiên là nhìn thấy một phòng thủy tinh, bên trong phòng đang nhốt Phượng Linh Điệp, có cái là bản thể, có cái là hình người. Tuổi của Phượng Linh Điệp hình người đều không lớn, toàn là dáng dấp mười hai mười ba tuổi. Các cô ấy đứng ở trong phòng thủy tinh, ánh mắt đờ đẫn nhìn màn hình.
Nhiều Phượng Linh Điệp như vậy khiến mọi người ở đây đều phải sửng sốt.
Phượng Linh Điệp là giống loài rất hiếm, ai ngờ có thể nhìn thấy được nhiều như vậy.
Ngoại trừ Phượng Linh Điệp, còn có các yêu khác, đa số đều là bản thể, rất ít yêu là hình người.
Toàn bộ bọn họ bị giam trong phòng thủy tinh.
Màn hình vừa chuyển, chiếu đến không gian giữa những máy móc.
Mỗi con yêu bị các loại máy móc cố định ở giữa không trung, hai tay và hai chân được gắn ống. Trong ống tràn ngập máu yêu, huyết dịch này so với máu người sẫm hơn một chút.
Tất cả huyết dịch được bơm vào trong ống đựng.
“Dừng lại!”
“Đám người này thật là cầm thú, vì sao lại đối xử với bọn họ như vậy!”
Còn chưa xem xong, các yêu tinh đều rất tức giận.
Người tổng phụ trách hiển nhiên cũng có gương mặt khiếp sợ, trong giọng nói hơi run rẩy: “Phó chủ nhiệm Tôn... những thứ này là gì?”
Nhiều yêu như vậy bị giam ở nơi nào, còn lấy máu, thời gian của đoạn clip còn rất dài. Người tổng phụ trách không biết phía sau còn có cái gì nhưng hắn có dự cảm, thứ phía sau có thể sẽ càng khiến người ta khiếp sợ.
“Sao tôi biết được.” Tôn Quốc Mậu vẫn mạnh miệng: “Đây là nơi nào tôi cũng không biết.”
“Lộ Cửu.”
Hoa Giản gọi.
Ngoài cửa Lộ Cửu lôi hai người đến, một người là Mộng Khiết, một người là người của phòng thí nghiệm.
Khuôn mặt của Mộng Khiết đầy nước mắt “phịch” một cái quỳ gối trước mặt Tôn Quốc Mậu, âm thanh khàn khàn kêu: “Nhị gia cứu mạng, tôi đều làm theo lời ông nói. Nhị gia, cứu tôi với, bọn họ muốn giết tôi.”
Mà người của phòng thí nghiệm kia run run đứng một bên, sắc mặt trắng bệch nhưng ánh mắt cũng đang nhìn Tôn Quốc Mậu.
Khuôn mặt của Tôn Quốc Mậu tựa như đáy nồi, đáy mắt mơ hồ ác độc hơi méo mó.
-
Có Mộng Khiết và người của phòng thí nghiệm làm nhân chứng, Tôn Quốc Mậu hết đường chối cãi.
Tôn Quốc Mậu là người câu kết, nhưng Minh Thù nghĩ còn lợi hại hơn nhiều.
Hắn cho con người uống Yêu đan, dùng những thứ trên cơ thể yêu để đổi lấy cho con người.
Không biết Tôn Quốc Mậu làm thế nào biết được phương pháp cho những người mắc bệnh không thể trị sau khi uống Yêu đan, chẳng những đạt được kỳ tích, còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Mà thân thể yêu còn có thể giúp được cho những người gãy tay gãy chân, hoặc những người bị rối loạn chức năng.
Máu yêu không phân biệt nhóm ABC, máu yêu có thể dung hợp vào bất cứ thứ gì trong máu nên hoàn toàn có thể dùng trên con người.
Máu yêu còn có tác dụng làm đẹp, thật sự là không lãng phí chỗ nào cả.
Không chừng... nếu cho Tôn Quốc Mậu mấy năm nữa, hắn có thể nghiên cứu ra một trăm lẻ tám cách ăn yêu.
Dựa vào mấy thứ này, giá trị con người của Tôn Quốc Mậu có thể nói là phong phú.
Ngay từ đầu Tôn Quốc Mậu chỉ lén lút làm, thế nhưng người tới tìm hắn càng ngày càng nhiều. Bị tiền vàng mê hoặc, lá gan của hắn cũng càng lúc càng lớn, bắt đầu trộm bắt yêu ở thủ đô.
Bọn họ không có khả năng đi theo trông coi từng con yêu nên càng thuận lợi cho Tôn Quốc Mậu treo đầu dê bán thịt chó.
Nếu như không phải Minh Thù xuất hiện, đề xuất ra chuyện này, ai sẽ phát hiện yêu ở thủ đô thiếu mất?
“Sao cậu bắt được bọn họ?” Người tổng phụ trách tức đến mức đau đầu, lúc này vẫn không thể không thẩm vấn.
Nhiều yêu như vậy, nếu như phát sinh tranh đấu, sao lại có thể không kinh động đến bọn họ?
Tôn Quốc Mậu bị Minh Thù đánh đến không còn bộ dạng hung ác, cúi đầu trả lời: “Phượng Linh Điệp, dùng Phượng Linh Điệp rất dễ dàng bắt bọn họ lại.”
Để Phượng Linh Điệp mê hoặc bọn họ, không cần nhiều thời gian, một giây hoặc ba giây cũng đủ bắt bọn họ lại.
“Năm đó vì sao ông giết cha tôi, mẹ tôi đã bị đưa đến nơi nào rồi?”
Tôn Quốc Mậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hoa Giản, hắn nhếch miệng lên cười kỳ lạ: “Kim Đông Nhất lúc đó cũng phát hiện, thế nhưng tôi đã giết con trai và vợ hắn nên hắn đã sợ rồi.”
Kim Đông Nhất ba chữ này làm cho những người lớn tuổi ở đây đều cảm thấy ngột ngạt, trong bọn họ còn có vài người là Kim Đông Nhất đưa đến... ngay cả Tôn Quốc Mậu cũng vậy.
“Ông giết cha tôi là để uy hiếp ông ấy?”
Tôn Quốc Mậu cười rộ lên: “Đúng vậy, thực lực của hắn không tệ, tôi không phải là đối thủ của hắn nên chỉ có thể hạ thủ với Hoa Vân Kính.”
Khi đó, khi hắn vừa mới bắt đầu làm chuyện này, Kim Đông Nhất phát hiện ra, không cho phép hắn dừng tay.
Khi đó Kim Đông Nhất ở văn phòng yêu quái rất có tiếng nói, sợ sự việc sẽ bị bại lộ, Tôn Quốc Mậu đã muốn dừng tay lại, chuẩn bị đi cầu xin Kim Đông Nhất tha cho hắn một lần.
Nhưng thật trùng hợp, hắn chưa thấy Kim Đông Nhất, ngược lại gặp được Hoa Vân kính và vợ của Hoa Vân Kính.
Hắn dùng Phượng Linh Điệp mê hoặc vợ của Hoa Vân Kính để bà ấy giết chết Hoa Vân kính, sau đó mang vợ của Hoa Vân Kính đi, tạo thành thảm án yêu giết người.
Còn con yêu kia đã sớm chết rồi.
Tôn Quốc Mậu cười, cười đến đáng sợ: “Cậu có biết tại sao Kim Đông Nhất không báo thù không, ngược lại lại chọn rời khỏi văn phòng yêu quái, xem như chuyện gì cũng không biết không?”
Hoa Giản bình tĩnh hỏi: “Vì sao?”
Tôn Quốc Mậu điên cuồng cười to: “Bởi vì trước đây người đề xuất ra thí nghiệm này chính là hắn - Kim Đông Nhất.”
Căn phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Vì sao Kim Đông Nhất đưa ra thí nghiệm này không có ai biết, điện thoại của Kim Đông Nhất không gọi được. Hoa Giản kêu người đến nhà tìm người, Kim Đông Nhất cũng không ở nhà.
Những điều Hoa Giản muốn hỏi đã hỏi xong, hắn cúi đầu đi ra ngoài.
Lúc này phải làm ra dáng vẻ thương tâm muốn chết.
Nhưng phía sau cũng không ai đuổi theo. Mãi đến khi hắn đứng trong hành lang, quay đầu nhìn vào bên trong, thiếu nữ vẫn ngồi tại chỗ cắn nửa miếng thịt bò khô, sai bảo và nói gì đó với người tổng phụ trách.
Hoa Giản: “…”
Lúc này không phải cô ấy nên tiến lên an ủi mình sao?
Cô ấy và tên bụng bia kia đang nói gì đó?
Hoa Giản chịu đựng không vọt vào bóp chết cô, mắng một tiếng rồi tức giận rời đi.
Cô không đuổi theo đúng không?
Về sau cô đừng hòng nhìn thấy lão tử nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT