“Tôi không thích cô.”

Mộng Khiết ngừng thở, tim đập thình thịch, bên tai dường như không nghe thấy âm thanh gì. Mặt cô ta nóng rực, đợi đáp án của Hoa Giản.

Nhưng dường như hắn không có phản ứng gì, thậm chí động tác cũng không thay đổi gì.

Cứ như vậy, hời hợt nói ra bốn chữ “Tôi không thích cô”.

Mộng Khiết cảm thấy hoa cả mắt, nhưng cô ta đột nhiên nhìn rõ tay Hoa Giản ôm lấy cô gái mặc váy hồng bên cạnh hắn.

Người phía sau chỉ cúi đầu ăn, không hề nhìn cô ta.

Lửa giận của Mộng Khiết xông lên não, đột nhiên giơ tay lên, vung về phía Minh Thù.

Hoa Giản rất nhanh nắm lấy cổ tay Mộng Khiết, cô ta chưa đụng đến Minh Thù nhưng làm đổ khay trong tay Minh Thù, hạt điều rơi đầy đất.

Minh Thù khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Mộng Khiết.

Mộng Khiết quay về phía Minh Thù mắng: “Tiện nhân như cô, nhìn gì mà nhìn! Cô quyến rũ đội trưởng như vậy, không biết xấu hổ! Cô có tư cách gì đứng cùng với đội trưởng, cô thật sự xem bản thân mình là một món đồ.”

Minh Thù đứng dậy, cười với Mộng Khiết: “Lãng phí lương thực mới là đáng xấu hổ đấy, biết không?”

Mộng Khiết bị câu này làm cho ngây người.

“A…”

Mọi người gần như không thấy rõ Minh Thù ra tay thế nào, Mộng Khiết đã nằm trên đất kêu rên, phối hợp với tiếng nhạc nhẹ nhàng, có một loại cảm giác quái dị.

“Lúc cô tỏ tình tôi có nói gì không? Tôi không cắt ngang cô chứ?” Minh Thù ấn Mộng Khiết xuống, biểu cảm dịu dàng:

“Cô dựa vào gì hất đĩa hạt điều của tôi? Nó trêu chọc cô sao?”

Đồ ăn vặt của trẫm là thứ cô có thể động vào sao?

Mọi người: “…” Đợi đã đạo diễn, tình tiết này hình như không đúng.

“Cô buông tôi ra…” Lúc này Mộng Khiết phản ứng lại, biểu cảm dữ tợn của cô ta bị thu lại, hướng về phía Hoa Giản kêu:

“Đội trưởng, anh xem, đây mới là bộ mặt thật của cô ta, đừng bị cô ta lừa.”

Hoa Giản đưa tay kéo Minh Thù lại, Minh Thù muốn giãy giụa. Hoa Giản ôm cô, nói với giọng chỉ hai người nghe thấy: “Dù gì cũng là nhân viên của văn phòng tôi, đánh trước nhiều người như vậy không thích hợp.”

Trong lòng Mộng Khiết vui vẻ, cho rằng Hoa Giản đang nói giúp cô ta: “Đội trưởng, lời em nói đều là thật. Thứ yêu vật này căn bản không phải là thứ tốt đẹp gì, chúng giả dối lại gian xảo, anh đừng bị cô ta lừa.”

Trong phòng còn có những yêu tinh khác, lúc này nghe Mộng Khiết nói vậy, sắc mặt đều bắt đầu không tốt.

Thì ra trong mắt con người, bọn họ chính là như vậy?

Bọn họ vẫn biết Mộng Khiết không thích họ nhưng không nghĩ thì ra cô ta nghĩ về bọn họ như vậy.

“Chị Mộng Khiết!” Giản Oánh mau chóng tiến tới đỡ Mộng Khiết dậy, nhân cơ hội nói:

“Chị Mộng Khiết, chị nói gì vậy.”

Mộng Khiết chắc cũng biết mình lỡ lời, lập tức im lặng, ánh mắt từ xung quanh xuyên đến khiến toàn thân cô ta khó chịu.

Minh Thù thoáng bình tĩnh lại, nhìn Mộng Khiết: “Đền hạt điều lại cho tôi.”

Mộng Khiết kinh ngạc nhìn về phía Minh Thù: “Cô đánh tôi, còn bảo tôi đền hạt điều cho cô, cô có bệnh hả!”

“Không đền tôi sẽ đánh cô tiếp.”

Cô gái cười nhẹ, nhưng trong phòng nửa sáng nửa tối, mọi người đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.

“Cô…” Đây là bị điên sao? Mộng Khiết lại cầu cứu Hoa Giản lần nữa:

“Đội trưởng, anh xem, cô ta đánh người rồi còn phách lối như vậy.”

“Cô ra tay trước.” Nếu không phải lão tử kéo cô ấy lại, bây giờ cô vẫn bị đánh.

“Đi mua đi.”

Mộng Khiết: “…”

Mộng Khiết nước mắt lã chã đi xuống, sắc mặt trắng bệch, tức đến mức thân thể phát run.

Trước kia Giản Oánh cũng bị đánh, biết cảm giác đó. Cô đánh người rất đau, nhưng lại không tạo thành tổn thương gì.

Ánh mắt tăm tối của Giản Oánh nhìn Minh Thù, trấn an Mộng Khiết, nửa đỡ nửa kéo đưa theo cô ta rời đi.

Hoa Giản ôm Minh Thù, sợ cô lại gây chuyện, hắn nhìn về phía đám người: “Chuyện tối nay, tôi hy vọng ra khỏi cửa mọi người liền quên hết.”

Yêu đánh người là phải chịu phạt.

Tuy nhiên chỉ là phòng ngừa, cũng không phải chuyện lớn gì…

“Mọi người tiếp tục uống rượu đi, không say không về!” Lộ Cửu ở bên cạnh hô to, sớm biết hôm nay nhiều chuyện như vậy, hắn đã không mời họ tới.Mọi người nhìn nhau, Hoa Giản là đội trưởng, bọn họ cũng không thể phản bác.

Không khí nặng nề trong căn phòng từ từ sôi nổi trở lại. Mọi người rời mắt, tiếp tục uống rượu, uống say thì không nhớ tới nữa!

Hoa Giản ôm Minh Thù về chỗ ngồi: “Tôi được người ta tỏ tình, cô không tức giận. Làm rớt đĩa hạt điều của cô, cô lại tức giận, cô không quan tâm tôi vậy ư?”

Nếu là bất kỳ người bình thường nào, chuyện đáng giận phải là chuyện bạn trai được tỏ tình chứ?

Cô thì ngược lại!

Điều quan tâm lại là đồ ăn vặt!

Đồ ăn vặt có đẹp bằng lão tử, có tiền như lão tử, có đối tốt với cô như lão tử không?

Minh Thù trầm lặng nói: “Anh có thể so với hạt điều của tôi sao.”

Hoa Giản: “…” Lúc chiều nói muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế, hiện giờ kế thừa xong ngôi vị rồi thì lợi dụng trẫm?

Khỉ chứ kẻ thần kinh này!

Minh Thù không cắt ngang màn tỏ tình của Mộng Khiết, không có nghĩa là cô không quan tâm hắn, chẳng qua là cô cảm thấy một người có dũng khí tỏ tình là đáng được tôn trọng.

Đương nhiên cô ta tỏ tình xong dám gây chuyện, cô vẫn sẽ như trước, không khách khí.

Còn về tiểu yêu tinh kia…

Vốn chính là của cô.

Cô ta ngàn vạn lần không nên làm rớt đồ ăn vặt của cô.

Đồ ăn vặt là thứ cô ta có thể động đến sao?

Tức thật!

“Cô đang nghĩ gì vậy?” Hoa Giản cảm thấy Minh Thù có vẻ không yên lòng.

“Tôi đang suy nghĩ khi nào thì hạt điều về đến.”

Hoa Giản: “…”

Được, hắn không hiểu được tư duy của kẻ phản diện thần kinh này, lấy thêm ít đồ ăn vặt.

Không hiểu thì lão tử có thể dụ dỗ.

Không phải cô muốn ăn đồ ăn vặt sao?

Hắn có tiền đủ cho cô ăn, không tin cô còn có thể tìm một người mua đồ ăn vặt cho cô như hắn sao, sau này không phải không thể không thích mình sao?

Ha ha.

Ánh sáng thắng lợi đang ở trước mặt rồi.

Giản Oánh mang hạt điều tới, Mộng Khiết thì không thấy tung tích, đoán chừng đã đi rồi. Bị Hoa Giản cự tuyệt trước mặt, lại gây ra chuyện như thế, cô ta nào còn mặt mũi ở lại.

Tất cả mọi người đều có tâm sự cho nên bọn họ kết thúc sớm.

Lộ Cửu phải ở lại với người ở phòng bên cạnh, không thể về cùng bọn họ. Cậu ấy tiễn mọi người xuống dưới, gọi xe dặn dò tài xế xong xuôi, có thể thuận lợi đưa hội phụ nữ về.

An Tri Linh được một người đón đi, có điều người đến không xuống xe, mọi người đều không thấy rõ là ai. Xe thì cũng bình thường, mọi người cũng không nghĩ nhiều.

“Lão đại, tôi nói với anh mấy câu.” Lộ Cửu kéo Hoa Giản chuẩn bị rời đi:

“Lại đây.”

“Ở đây chờ tôi.” Hoa Giản dặn dò Minh Thù.

Minh Thù đang cầm bỏng ngô ăn, gật đầu lia lịa.

Lộ Cửu kéo qua một bên: “Lão đại, anh và Đào Tiễn xảy ra chuyện gì vậy?”

“Thì chuyện đó đó.”

Lộ Cửu tràn ngập muộn phiền: “Em rất thích Đào Tiễn, nhưng lão đại à, cô ấy là yêu. Dù cho bây giờ có không ít người và yêu sống chung với nhau, nhưng đó là vì người ta không biết đối phương là yêu. Nhưng anh thì khác, mọi người xung quanh đều biết, họ sẽ nhìn anh ra sao? Hơn nữa người và yêu kết hợp cũng không ít chuyện xảy ra…”

Hoa Giản liếc nhìn Lộ Cửu, âm thanh thanh đạm ổn định: “Quan trọng sao?”

Nhiệm vụ của lão tử chính là tấn công chiếm đóng kẻ thần kinh kia.

Cách nhìn của người khác liên quan quái gì tới hắn!

“Lão đại, cho dù anh không để ý, lẽ nào cô ấy cũng không để ý bị người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ?”

“Cô ấy không để ý.” Cô ấy ngay cả lão tử được tỏ tình cũng không thèm để ý, sẽ để ý chút chuyện nhỏ này sao?

“…”

Lộ Cửu hít sâu một hơi: “Lão đại, anh hãy suy nghĩ thật kỹ! Nếu người của cấp trên biết, có thể anh sẽ…”

Thất nghiệp.

Tuy phòng làm việc tiếp nhận yêu tinh, nhưng sẽ không tiếp nhận việc một người quản lý và một yêu tinh ở bên nhau.

Hoa Giản cúi đầu xuống: “Ừ, tôi về.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play