Thượng Quan Kỳ sẽ đến tìm cô, Minh Thù đã sớm đoán được. Hoặc nói là cô bày trận lớn như vậy, chính là để Thượng Quan Kỳ tới gặp cô.
Dù sao Thượng Quan Kỳ được người bảo vệ, cô lại không biết bay, muốn đánh hắn có hơi khó.
Cho nên khi Thượng Quan Kỳ dẫn người tới hầu như không gặp trở ngại gì, dễ dàng gặp được Minh Thù.
“Tiểu Ý.”
Sau một thời gian ngắn, hai người gặp nhau lại là tình huống thế này.
Minh Thù bắt chéo chân ăn bánh donut, không biểu hiện ra bất kỳ sự kinh ngạc và ngoài ý muốn nào đối với việc hắn đến, chỉ nhàn nhạt hất hất vị trí đối diện cô: “Ngồi đi.”
Thượng Quan Kỳ nhìn cô một lúc, ngồi đối diện cô.
“Tiểu Ý, chúng ta cần phải náo động tới mức này sao?” Thượng Quan Kỳ lại là kiểu ánh mắt đau thương đó.
“Lúc anh phái người bắt tôi, sao không nghĩ những lời này?” Mặt mày Minh Thù cười cong cong.
“Anh… chỉ là thích em.” Thượng Quan Kỳ nói chầm chậm:
“Có lẽ cách của anh không đúng, nhưng anh thật lòng đối với em.”
Thượng Quan Kỳ cười khổ: “Nếu anh không thích em, hà tất phải tốn sức như vậy. Tiểu Ý, em thực sự không cảm nhận được chút gì sao?”
“Chúng ta không gặp nhau nhiều năm như vậy, anh nói thích tôi?” Coi trẫm là con nít sao? Nếu đúng là thích, có thể không gặp mặt mấy năm liền sao?
“Tiểu Ý, anh cũng rất hối hận mấy năm đó không ở bên em, nhưng nhiều năm như vậy, anh chỉ thích mình em.”
“Nhưng tôi không thích anh.”
“Vậy em thích ai?” Thượng Quan Kỳ khẽ kích động:
“Diêm Trạm ư?”
“Tôi thích ai không liên quan đến anh.”
Thượng Quan Kỳ nắm chặt hai tay, hắn nhìn Minh Thù, nói từng chữ: “Tiểu Ý, chỉ cần em ở bên anh, tất cả thế lực ở Trung Đông, anh đều cho em, được không?”
“Thiếu gia!”
Người phía sau không ngờ Thượng Quan Kỳ sẽ nói như vậy, phải biết rằng thế lực Trung Đông cũng không phải hắn có thể làm chủ hoàn toàn.
Thượng Quan Kỳ không để ý tới người phía sau, chỉ nhìn chằm chằm vào Minh Thù.
Minh Thù từ từ bật cười: “Thứ mà tự tôi có thể có được, sao phải cần anh tặng.”
Thượng Quan Kỳ: “…”
“Tiểu Ý, thế lực vùng Trung Đông không đơn giản như em nghĩ đâu.”
Minh Thù rất tán thành: “Ừ, cho nên tôi định hợp tác với bọn họ một lần.”
Thượng Quan Kỳ có chút bối rối nhưng chớp cái là biết ngay cô nói có ý gì. Cô chỉ muốn lật đổ hắn, chứ không phải những người khác, cho nên không cần thiết đắc tội những người khác.
“Nếu đã đến rồi, chúng ta hãy tính toán cho đàng hoàng.”
Trẫm là người ngươi muốn bắt thì bắt sao?
Trẫm ghi thù!
…
Thượng Quan Kỳ dẫn không ít người đến, hơn nữa còn là một đội quân tinh nhuệ, tuy Minh Thù đã đánh Thượng Quan Kỳ một trận nhưng cuối cùng Thượng Quan Kỳ vẫn chạy được.
Minh Thù cũng không có ý giết người, nhưng thế lực vùng Trung Đông vẫn phải thu. Thượng Quan Kỳ không thấy đâu, tựa như sau khi về bên đó, hắn liền mất tích, dù sao Minh Thù cũng tạm biệt rồi.
Thời gian Minh Thù ở nước ngoài dường như chưa gặp Diêm Trạm, hoặc nói là đã rất lâu rồi chưa gặp Diêm Trạm.
Thế lực ở nước ngoài dễ thu hơn trong nước nhiều, chỉ cần giải quyết người cầm đầu là được. Lục Mao nhìn đại tiểu thư nhà hắn thu mua từng nhà, không thu mua được thì dùng vũ khí, còn không được nữa thì đổi người đứng đầu.
Đây chắc là lần thống nhất vùng Trung Đông nhanh nhất.
Quỳ đại tiểu thư luôn.
Minh Thù lại nghĩ là, thế này có thể ăn thoải mái rồi, cũng không có ai đến quấy rối.
Minh Thù giải quyết vùng Trung Đông, sau khi về nước lại bận tối mắt tối mũi. Sau lần này, nhà họ Ôn chính là “vị vua không bao giờ bị phế”.
Có thời gian rồi, chuyện đầu tiên Minh Thù làm chính là… ăn.
Sau đó đến thẳng Giang Châu, cô còn phải tính sổ với tên thần kinh Diêm Trạm này.
Nhưng khi cô đến Giang Châu, Diêm Trạm không ở Giang Châu.
…
Càn Châu.
“Diêm gia, khi nào thì chúng ta về?” Hạ Nhàn rất đau đầu.
“Vậy chúng ta cũng không thể cứ ở chỗ này được.”“Không về.” Hắn mà về e là sẽ bị đánh chết, kẻ thần kinh kia chắc chắn biết hắn giết Lương Thần. Nghe nói cô đã từ nước ngoài về, hắn không thèm về.
“Ở đây phong cảnh đẹp, cậu có gì không hài lòng?”
“Nhưng…” Đây là địa bàn của nhà họ Ôn!
Hiện giờ nhà họ Ôn…
Hạ Nhàn nghẹn lòng, gần đây Diêm gia không làm gì, vùng Trung Đông kia hắn cũng không có hứng thú, hiện giờ nhà họ Ôn độc quyền.
Diêm Trạm nói gì cũng không quay về, có lẽ là cảm thấy nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất.
Hạ Nhàn không làm gì được Diêm Trạm, vẻ mặt buồn bực ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng liền thấy Minh Thù dẫn theo Lục Mao, vẻ mặt tủm tỉm đi đến.
Rõ ràng là cười dịu dàng ôn hòa nhưng Hạ Nhàn như cảm giác được gió lạnh thổi thấu xương, máu chảy ngược…
Hạ Nhàn: “…”
Lục Mao trước một bước giữ Hạ Nhàn lại, không cho phép hắn mật báo với người bên trong.
“Ta nói rồi, không về.” Diêm Trạm tưởng Hạ Nhàn chưa từ bỏ ý định, không nhịn được xoay người:
“Cậu có thôi…”
Câu nói kế tiếp ngắc ngứ trong cổ họng hắn.
Minh Thù đóng cửa lại, khóa trái.
Diêm Trạm đạp cửa sổ muốn chạy đi, nhưng vừa cúi đầu đã thấy một hàng người đứng ở bên dưới, đang chờ hắn nhảy.
Minh Thù ngồi trên ghế sofa trong phòng, nhướng mày cười khẽ: “Chạy đi.”
Chạy? Lão tử muốn là có thể chạy được thôi!
Diêm Trạm hít sâu: “Sao em biết tôi ở đây?”
“Tôi lắp máy định vị trên người anh.”
Con khỉ!
Không tức giận, bình tĩnh, không thể mất hình tượng.
Diêm Trạm về lại chỗ, ngồi đối diện Minh Thù, bắt đầu liều mạng dùng kỹ xảo với Minh Thù: “Ôn tiểu thư, em tìm tôi có việc?”
Minh Thù mỉm cười: “Lương Thần do anh giết?”
“Ôn tiểu thư có chứng cứ không?” Chính là tôi giết đấy, thì sao, sự tồn tại Lương Thần gây cản trở nghiêm trọng đến tính ổn định của kế hoạch, thanh trừ những lỗi lập trìnhlà chức trách của hắn. Lão tử không sai!
“Không có.”
“Nếu không có, Ôn tiểu thư đừng nên nói lung tung.”
“Tôi nói là anh, thì chính là anh.”
Diêm Trạm tức: “Em vô lý!”
“Anh nhất định phải để tôi phân rõ phải trái?” Lúc trẫm giảng đạo lý, cũng rất đẹp trai đấy.
Diêm Trạm: “…”
Diêm Trạm chết cũng không thừa nhận Lương Thần là do hắn giết. Hắn chắc chắn Minh Thù không có chứng cứ, nghi ngờ thì ích gì, cô không có chứng cứ, ha ha…
Quả thực Minh Thù không có chứng cứ, phía Lục Mao không tra ra được là ai làm. Tên tài xế kia có chút thù riêng với Lương Thần, còn chơi thuốc xuất hiện ảo giác, tất cả đều rất sạch sẽ, không tìm được bất kỳ chứng cứ nào cho thấy chuyện này có liên quan với Diêm Trạm.
Nhưng cô biết, chính là hắn làm.
“Lại đây.”
Minh Thù vẫy tay Diêm Trạm.
“Không muốn.” Dựa vào cái gì bảo lão tử qua, cứ không qua đấy.
Minh Thù chỉ muốn cười một cái, tự mình đứng dậy qua bên đó ngồi. Toàn thân Diêm Trạm nổi da gà, cô muốn làm gì… Giết người diệt khẩu sao? Vẫn muốn báo thù cho Lương Thần?
Diêm Trạm nhăn nhó mặt, biểu cảm hung dữ liếc nhìn cô, tựa như cô dám làm gì hắn, hắn sẽ xé xác cô.
Thực ra lúc Minh Thù xô ngã hắn, Diêm Trạm không hề có chút phản kháng nào.
Minh Thù chống hai bên đầu hắn, ánh mắt cô mang theo tia sáng, giọng nói mềm mại: “Ở cùng tôi một buổi tối, tôi tặng anh một thứ, thế nào?”
“Em coi tôi là gì?” Diêm Trạm phiền muộn.
Minh Thù hôn hắn, hàm hồ trả lời một tiếng: “Ừm… thiếu gia cao giá?”
Diêm Trạm: “…”
Cô nói gì?
Thiếu gia… cao giá?
Khỉ chứ, cô bao lão tử!
Buông lão tử ra! Không được sờ! Không được cởi quần áo lão tử, lưu manh, dừng tay!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT