Chân trước vừa bước ra cửa tửu lâu, chân sau liền nghe đoàn người ầm ĩ lên.
"Bắt tiểu tử thúi kia lại, nó trộm đồ ta!"
Một tên ăn mày gầy yếu từ trong đám người lao ra, trong tay còn đang nắm một túi tiền, phía sau có một chàng trai tuấn tú đuổi theo.
Trong đám người không ai ra tay, tên ăn mày trước mặt sắp chạy mất, trong chớp nhoáng tên ăn mày đột nhiên bị ai đó kéo đến giữa tửu lâu.
Tên ăn mày dùng cả tay chân, vừa đá vừa cào người bắt mình.
Nhưng mà đối phương dễ dàng xách hắn lên, ngay cả góc áo đối phương tên ăn mày cũng không đụng tới.
"Còn nhỏ tuổi không làm chuyện gì lương thiện, lại đi trộm đồ!"
Chàng trai tuấn tú chạy đến trước mặt tên ăn mày, kéo túi tiền trong tay tên ăn mày mở xem một chút, sau đó thở phào quay sang người đã bắt tên ăn mày, nói:
"Cám ơn công tử."
Người này lưng mang kiếm, tóc buộc ngay ngắn vẻ mặt nghiêm nghị, không nói gì chỉ cười.
Chàng trai dừng vài giây, sau đó buông tên ăn mày ra.
Tên ăn mày xoay người chạy thì bị chàng trai tuấn tú níu lại.
"Không phải ngươi muốn thả ta sao?" Tên ăn mày rất đề phòng.
Chàng trai tuấn tú lắc đầu lấy mấy khối bạc vụn trong túi ra, dặn dò: "Sau này đừng trộm đồ, số tiền này ngươi cầm lấy."
"Giáo chủ, ngài coi trọng vị công tử kia sao? Bằng không chúng ta cướp người về làm áp giáo phu quân cho ngài?"
Minh Thù đang cắn thịt bò khô cứng ngắt, nụ cười trên môi cũng co quắp lại.
Biết đây là ai không?
Ngươi cũng dám giành, chán sống thật rồi!
Chàng trai tuấn tú kia không phải người khác mà chính là nữ chính giả Nhiếp Sương, nữ giả nam trang.
Tốt xấu gì các ngươi cũng gặp qua Nhiếp Sương, sao chỉ giả làm nam thôi mà các ngươi cũng nhận không ra? Tập thể đui mù mất trí nhớ sao?
Nên uống thuốc đi!
"Chúng ta qua bên đó."
Minh Thù cắn thịt bò khô, phất tay giống như nhị thế tổ (2).
Các sư đệ hưng phấn đuổi theo phía sau.
Lần này Minh Thù dẫn theo không ít người, ước chừng hai mươi người, nàng dẫn người hùng hổ đi qua, quần chúng vây xem đều lui về phía sau.
"Đó là ai..."
"Nhìn qua là tới tìm ngược đãi."
"Nhanh nhanh xích ra xa một chút, đừng để máu bắn lên người ta..."
Giang hồ mà, gây chuyện trên đường đánh nhau ẩu đả thường xảy ra, tất cả mọi người thấy không thể trách.
Nhiếp Sương khó hiểu nhìn bọn họ tới gần có chút đề phòng.
"Vị cô nương này, có chuyện gì không?" Nhiếp Sương hành lễ giang hồ.
Minh Thù còn chưa lên tiếng, giáo chúng phía sau đã ra tay: "Giáo chủ, cướp người nào? Tên tiểu bạch kiểm này nhìn qua cơ thể không tốt lắm, chắc chắn thể lực không tốt, hay là chúng ta đoạt người phía sau đi."
"Đoạt cả hai người, giáo chủ có cái mà thay đổi."
"Cũng đúng!"
Quần chúng vây xem trợn to mắt: "..."
Cưỡng đoạt nam nhân sao!
Cưỡng đoạt dân nữ thì đã thấy nhiều nhưng cưỡng đoạt nam nhân khó gặp, vậy mà còn đoạt hai người.
Nếu đã như vậy, Minh Thù dứt khoát chỉ vào Nhiếp Sương: "Đoạt tên tiểu bạch kiểm kia!"
Bọn giáo chúng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Minh Thù, ý tứ đại khái chính là... Thì ra giáo chủ thích loại này.
Tiểu bạch kiểm Nhiếp Sương: "..."
Giang hồ đủ loại giáo phái, Nhiếp Sương không nghĩ người trước mắt chính là Ngũ Tuyệt Thần Giáo, dù sao trong tiềm thức nàng ta giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo là một nam nhân.
Nhiếp Sương nhanh chóng bước ra, muốn giải thích mình không phải nam nhân: "Khoan đã, vị cô nương này, thực ra ta..."
Nhưng mà bọn giáo chúng rất hưng phấn, căn bản không cho nàng ta cơ hội mở miệng, như ong vỡ tổ nhào lên.
Nam nhân đeo kiếm phía sau đành phải xuất kiếm, thay Nhiếp Sương ngăn cản giáo chúng.
Lần thứ hai Minh Thù xác định thực lực của đám giáo chúng rất yếu, yếu đến mức người ta huơ huơ kiếm liền nằm trên mặt đất kêu rên.
Quần chúng vây xem nhìn với ánh mắt khinh thường, còn tưởng rằng là một vở kịch không ngờ chỉ là một chuyện cười.
Yếu như vậy cũng dám đi cưỡng đoạt nam nhân.
Ai cho các ngươi dũng khí đó vậy.
Minh Thù thở dài, xắn tay áo.
Bọn giáo chúng rất hiểu ý phối hợp, bọn họ quấn lấy nam nhân để Minh Thù đi đối phó Nhiếp Sương.
Minh Thù ra tay sẽ biết có được hay không.
"Vị cô nương này, thực ra ta..."
Nhiếp Sương cố gắng giải thích mình không phải nam nhân.
Minh Thù cười nhạt cầm lấy cánh tay Nhiếp Sương, trong ánh mắt kinh ngạc của nàng ta soái khí quăng qua vai, ném người xuống mặt đất.
Minh Thù duỗi tay sờ soạng trên người Nhiếp Sương.
"Ngươi... Ngươi làm gì?" Nhiếp Sương kinh hoảng, vươn tay che ngực.
Đây là trên đường, nàng ta sẽ không ở chỗ này quấy rối mình chứ?
Đương nhiên là Nhiếp Sương nghĩ nhiều, Minh Thù chỉ đang tìm Ngũ Tuyệt Bảo Điển.
Nhưng mà nàng tìm kiếm khắp người Nhiếp Sương, vẫn không tìm được Ngũ Tuyệt Bảo Điển.
"Ký chủ, nhiều người như vậy, lột sạch quần áo nàng ta đi." Hài Hòa Hiệu nghĩ ra ý kiến không hề mới mẻ.
Minh Thù: "..."
Ngoại trừ cái này, ngươi không nghĩ ra ý kiến khác sao?
"Phương pháp này hữu hiệu nhất."
Ý kiến đơn giản hữu hiệu vốn là không có gì mới, thế nhưng có giá trị thù hận!
Có giá trị thù hận là được, quan tâm có ý mới hay không ý mới làm gì?
Minh Thù mặc kệ Hài Hòa Hiệu, Hài Hòa Hiệu rất khổ sở tiếp tục suy nghĩ ra ý kiến khác.
Minh Thù vươn tay bóp cổ Nhiếp Sương, khóe miệng cong lên độ cong tiêu chuẩn, giọng nói ôn hòa:
"Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở đâu?"
Con ngươi Nhiếp Sương hơi co lại, nàng ta nhanh chóng phủ nhận: "Ngũ Tuyệt Bảo Điển gì, ta chưa nghe qua, ngươi nhận lầm người rồi mau thả ta ra!"
Nàng ta làm sao biết mình có Ngũ Tuyệt Bảo Điển?
Nàng là ai?
Chẳng lẽ là người Ngũ Tuyệt Thần Giáo?
Người Ngũ Tuyệt Thần Giáo đã nửa tháng không xuất hiện. Dường như bọn họ đã bỏ qua, chắc hẳn không phải là người Ngũ Tuyệt Thần Giáo.
Người Ngũ Tuyệt Thần Giáo rất kỳ lạ, bọn họ không có bất kỳ ký hiệu gì, quần áo cũng không thống nhất muốn mặc thế nào thì mặc.
Trước đây xuất hiện người truy sát Nhiếp Sương, vừa đối mặt liền la hét các loại tuyên ngôn Ngũ Tuyệt Thần Giáo sẽ không bỏ qua, cũng không cần phân biệt là biết rồi.
Nhưng hiện tại những người này không la hét tuyên ngôn, cho nên dù Nhiếp Sương ở Ngũ Tuyệt Thần Giáo một thời gian, nhìn những người này cảm thấy hơi quen, nhưng cũng không nhận ra những người này rốt cuộc là ai.
Minh Thù dùng sức Nhiếp Sương dần trở nên khó thở, nhưng nàng ta sống chết không biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển gì đó.
"Vù!"
Tiếng kiếm vang lên từ bên cạnh bay tới, Minh Thù giơ tay ném một vật đánh lên thanh kiếm, một tiếng "coong" thanh thúy vang lên.
Kiếm rơi trên mặt đất, đồng thời còn rơi xuống một cục bánh trôi đủ màu sắc.
Hiện trường đột nhiên yên tĩnh lại.
Bánh trôi vươn tay chân ngắn ngủi run run lông. Đôi mắt hắc bảo thạch chuyển động hai vòng, ngậm kiếm chạy về phía Minh Thù.
Cơ thể nó nhỏ nhắn nhưng kéo một thanh kiếm lớn hơn nó rất nhiều lần, hình ảnh thật sự kỳ lạ.
Thú nhỏ khoe khoang đặt kiếm trước mặt Minh Thù, nhảy nhót ồn ào.
Đổi đồ ăn! Ta không so đo chuyện ngươi ném ta! Nhất định phải là mãn hán toàn tịch!
Minh Thù tát thú nhỏ đang kích động mấy cái, cầm lấy kiếm trực tiếp đặt trên cổ Nhiếp Sương, nghiêng đầu mỉm cười nhìn nam nhân bên cạnh kia:
"Đừng tới đây nha, kiếm của ngươi sắc bén hay không, ta cũng không biết."
(2) Nhị thế tổ: Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau ba năm làm vua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT