Nhà không cho nuôi Bệ Hạ, Giang Vọng lại lấy mặt dày đem Bệ Hạ đến chỗ Minh Thù.
Điều kiện chính là vài rương cá khô nhỏ.
Đương nhiên chuyện này rất tiện cho hắn ra vào nhà Minh Thù, Giang Vọng có vẻ khoái chí.
Đều tiến dần từng bước, sổ hộ khẩu còn xa sao?
"Tô Mãn."
Giang Vọng chen chúc với Minh Thù ngồi trên sô pha.
Minh Thù ôm cá khô nhỏ trên tay lui về góc sô pha, đề phòng nhìn chằm chằm Giang Vọng.
Làm gì đến gần như vậy.
Muốn cướp cá khô nhỏ của trẫm chứ gì?
Nội tâm Giang Vong thật sự cạn lời, ai thèm để ý đồ ăn của mèo.
"Gần đây em không có làm gì chứ?" Giang Vọng hỏi.
Minh Thù tự hỏi, ngoại trừ chụp chút ảnh tuyên truyền cho Kiều Vũ hình như không có chuyện gì lớn.
"Làm gì?"
Dù không có việc gì, trẫm cũng bận trăm công nghìn việc.
Giang Vọng tiếp tục nói: "Gần đây trong nhà có một đứa nhỏ, ba bảo tôi đưa đón nó đi học, tôi bận rộn như vậy làm gì có thời gian, em giúp tôi đi."
"Tôi dựa vào cái gì phải giúp anh, cũng không phải đứa nhỏ nhà tôi."
Minh Thù không vui: "Không đi, không đi."
"Đứa nhỏ nhà tôi không phải là đứa nhỏ nhà em sao?"
Giang Vọng chồm người qua, nhìn cá khô nhỏ trong tay cô, hôn má Minh Thù: "Có được không?"
"Anh làm nũng?"
"..."
Ai làm nũng!
Lão tử không có.
Minh Thù cười đến sặc sụa: "Anh làm lại lần nữa đi."
Lão tử thiên tài như vậy... Làm thì làm!
"Giúp tôi một chút thôi nha, được không?"
"Ừ... Được." Minh Thù cười đáp ứng.
Giang Vọng thở phào, như vậy thì hắn sẽ có lý do mỗi ngày gặp mặt cô, quả thật là thiên tài.
"Anh qua đây."
Minh Thù ngoắc ngón tay với hắn.
Giang Vọng có hơi đề phòng: "Làm gì?"
Minh Thù nhìn hắn, ý bảo hắn nhanh lên. Nội tâm Giang Vọng giãy giụa, hắn cảm giác mình sẽ bị chỉnh.
Thế nhưng xét thấy cô là mục tiêu nhiệm vụ, Giang Vọng bị ép nhích sang bên kia.
Minh Thù thẳng người, đột nhiên hướng về phía miệng hắn. Giang Vọng hơi kích động, nhưng mà còn chưa kịp kích động xong hương vị cá khô nhỏ lập tức tràn ngập trong khoang miệng hắn.
Bệnh thần kinh này lại cho hắn ăn đồ của mèo.
"Không được nhổ."
"Miao miao."
Bệ Hạ ngồi xổm dưới sô pha, dường như không hiểu hai con sen này tại sao muốn ăn cá khô nhỏ của nó như thế.
Giang Vọng nghẹn khuất nhai nhai, mùi vị thật ra rất tốt dù sao đây chính là hàng nhập khẩu, cá khô nhỏ hạng sang có thể so với sữa bột dành cho người.
Nhưng đó cũng là đồ ăn của mèo!
Nuốt hết cá khô nhỏ, Giang Vọng lập tức đứng dậy: "Công ty tôi còn có việc, lát nữa tôi đem địa chỉ trường cùng thời gian tan học qua cho em."
"Giang Vọng."
Bước chân Giang Vọng dừng lại, trong lòng cực kỳ suy sụp hắn không muốn ăn đồ ăn cho mèo!
"Lúc đi nhớ gọi cơm hộp giúp tôi."
Giang Vọng: "..."
Trời, lười thế sao!
"Đã biết."
Giang Vọng tức cười nói một tiếng nhanh chóng rời đi.
Đi ngang qua nhà hàng gần đó, hắn cố gắng mua thật nhiều đồ ăn, no chết cô bệnh thần kinh.
Giang Vọng cẩn thận căn dặn: "Không cần quá cay, thêm một phần đồ uống cùng bánh ngọt, ừ... Cái này và cái này nữa."
"Được, tiên sinh."
"Đưa đến địa chỉ này."
Giang Vọng viết xuống địa chỉ: "Tốc độ nhanh chút, đừng để nguội."
Chờ Giang Vọng đi, nhân viên nhà hàng mới say mê nói với người bên cạnh: "Thật là đẹp trai, không biết mua cho ai, người như thế nếu như là bạn gái nhất định cực kỳ hạnh phúc."
"Gọi nhiều đồ ngọt như vậy, nhất định là bạn gái. Đừng mê muội nữa, coi chừng bạn gái anh đẹp trai xử lý cậu."
"Ngao..."
...
Minh Thù ngáp đứng trước cửa nhà trẻ, xung quanh đậu không ít xe phần lớn phụ huynh đã đón đứa trẻ đi.
Minh Thù ăn bánh quy, chậm rì rì tìm được lớp mà Giang Vọng nói.
Trong lớp còn một vài bé, giáo viên đứng trước cửa phòng nghịch di động. Có người đến, giáo viên không ngẩng đầu hỏi:
"Đón ai?"
"Giang An Ngôn."
Giáo viên nghe được tên lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn, có lẽ là vô cùng kinh ngạc Minh Thù còn trẻ đẹp như vậy:
"Cô là gì của Giang An Ngôn?"
Đứa bé đeo túi sách hớn ha hớn hở chạy đến, trong trẻo nói: "Cô ơi cô ơi, là chị dâu con."
Minh Thù: "..."
Ranh con, ai là chị dâu nhóc, trẫm còn chưa đáp ứng Giang Vọng bệnh thần kinh kia đâu!
"Không phải nói anh trai con tới đón sao?"
Giáo viên có hơi hoài nghi, nhìn Minh Thù có chút quen mắt: "Chị đó thật sự là chị dâu của con?"
"Vâng, anh trai bận, chị dâu đến đón." Cậu bé nhấn mạnh từng chữ.
"Đi, đi thôi."
Giáo viên thấy Giang An Ngôn quen biết Minh Thù, trực tiếp cho đi. Chờ Minh Thù mang Giang An Ngôn đi, giáo viên còn có chút nghi hoặc, rốt cuộc gặp qua ở đâu.
Giang An Ngôn ăn nhờ ở đậu biểu hiện rất biết điều, không giống những đứa trẻ khác quấn quít người lớn muốn thứ này thứ kia.
Minh Thù bảo đi liền đi, bảo lên xe liền lên xe.
Nhưng hôm nay Minh Thù lái xe rất cao, cậu bé không lên được, phồng mặt bánh bao dùng sức đi lên.
Minh Thù vươn tay xách Giang An Ngôn lên: "Không làm được cũng đừng cố chứ."
Cậu bé mặt hiền hòa: "Nhưng bà ngoại nói, không thể làm phiền người khác."
Đây không phải nhà nó, nó không thể tùy hứng.
Minh Thù nhìn thằng bé ưng ý hơn một chút, đưa chút đồ ăn vặt cho Giang An Ngôn:
"Không làm được chuyện còn cố làm sẽ càng gây nhiều phiền phức cho người khác hơn, hiểu không?"
Cậu không hiểu lắm, nhưng cũng gật đầu: "Chị dâu, em đã biết."
"Không được kêu là chị dâu, gọi chị."
"Nhưng anh nói..."
"Bây giờ nghe chị."
"Vâng, chị."
Minh Thù mang Giang An Ngôn về Giang gia vừa khéo bố Giang có ở nhà, vẻ mặt ôn hòa mời cô dùng cơm.
Đối với ăn, ai mời Minh Thù cũng không từ chối.
Bố Giang cùng Minh Thù trò chuyện đôi câu, dường như rất hài lòng về cô, tuy rằng Minh Thù cũng không biết ông hài lòng cái quái gì.
...
Liên tục mấy ngày đều là Minh Thù đi đón Giang An Ngôn, ở lại Giang gia ăn cơm. Nhưng gần đây Giang Vọng dường như đặc biệt bận, thỉnh thoảng qua chỗ cô nhìn một cái rồi đi.