Nam nhân nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Thế nhưng cậu cũng không nói sẽ có chuyện như vậy?"

An Liễm trầm xuống: "Tôi cũng không nói không có."

Nam nhân: "..."

Nam nhân tức giận rời đi, thông báo cho các thành trấn gần đây nhanh chóng rút lui.

Minh Thù sách một tiếng, cười khen hắn: "Lợi hại."

An Liễm: "..."

Hắn vốn là lợi hại, không thì làm sao có thể cùng bọn hắn đàm phán?

Minh Thù đóng cửa lại: "Mưa lúc nào thì ngừng?"

An Liễm trả lời: "Nửa tháng đi."

Minh Thù quay người, lông mày khẽ nhếch, lâu như vậy?

Đây chính là nguyên nhân An Liễm không nguyện ý mở bảo hạp ra.

An Liễm nói nửa tháng chỉ là thời gian ước chừng, bởi vì hắn cũng không xác định đến cùng sẽ mất bao lâu thời gian.

Bởi vậy, trận mưa lớn này rơi không ngừng nghỉ gần hơn nửa tháng.

Nước biển không ngừng dâng lên, những thứ ở thành phố dọc theo bờ đều bị nhấn chìm.

Bất quá may mắn không phải sóng thần, chỉ là nước biển dâng lên nên bọn họ có đủ thời gian để rút lui.

Hơn nửa tháng sau, mưa ngừng rơi, bầu trời đã tạnh.

Đám người phảng phất có một thế kỷ chưa từng thấy qua ánh nắng.

An Liễm đi tìm nam nhân kia.

Hai bên tiến hành cuộc gặp gỡ không quá tốt.

"An Liễm tiên sinh, trận mưa lớn này tạo cho chúng tôi rất nhiều tổn thất, cậu biết không?"

An Liễm ngồi ở đối diện nam nhân, hai tay đang chắp trước ngực đặt ở mặt bàn: "Cái này có quan hệ gì với tôi?"

"Đây là cậu gây ra..."

"Nếu không phải như vậy, các người sẽ chết càng nhiều người." An Liễm cắt đứt hắn.

Nam nhân nghẹn họng một chút.

Hơn nửa tháng này, virus đã bị khống chế, mấy ngày gần đây cũng có tin tức truyền đến tựa hồ có người bắt đầu khỏi hẳn.

An Liễm nhìn thẳng vào nam nhân: Hay anh chỉ là muốn mượn cớ bội ước?"

Sau lưng nam nhân đột nhiên lạnh lẽo.

Được chứng kiến lực lượng thần kỳ như vậy, nam nhân nào dám bội ước.

Nghĩ đến đây, nam nhân cũng không dám nhiều lời nữa.

Hắn tằng hắng một cái, cho người bên cạnh một ánh mắt, hai phần văn kiện được bày ra trước mặt An Liễm cùng trước mặt hắn.

Hải vực thuộc về sự quản lý của người cá, con người muốn tiến vào hải vực cần thông qua phê chuẩn của người cá.

Không được bắt giết người cá.

Nếu thuyền đã được phê chuẩn tiến vào hải vực lại bị nhận sự công kích vô cớ của người cá, người cá cũng cần phải cho bọn hắn một lý do hợp lí.

Mà điều ước mới cũng ban bố đối với luật pháp quy định về thợ săn cá của con người.

Đại khái chính là, hai bên đều hợp tác chính là cục diện có lợi.

Cục diện như vậy không biết có thể duy trì bao lâu, nhưng ít ra hiện tại có thể để cho người cá vẫn luôn trải qua chiến tranh có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức.

Sau khi virus hòa hoãn, thông tin dần dần khôi phục.

Minh Thù gọi cho Du Tĩnh Nhã, bất quá bị hung hăng dạy dỗ một trận.

"Cái kia..." Cúp điện thoại, Minh Thù nhìn An Liễm: "Tôi phải trở về một chuyến, cậu đi cùng tôi đi."

"Có thể chứ?"

"Ừ."

"Thế nhưng..." An Liễm nhìn mặt biển: "Tôi vẫn chưa xử lý xong chuyện của tộc người cá."

Hắn cắn môi, có chút khó khăn nói: "Chờ tôi xử lý xong, tôi đến tìm em có được hay không?"

Minh Thù có chút ngoài ý muốn, hắn lại không đi cùng mình.

"Cậu xác định?"

An Liễm một bộ dáng vẻ muốn đi nhưng lại không thể đi.

Cuối cùng mất mác nói: "Tôi xử lý xong sẽ đến tìm em."

Minh Thù không có cưỡng cầu.

"Đúng rồi, cậu nhìn thấy X... Yaze không?"

An Liễm lắc đầu, từ sau khi mở bảo hạp ra cũng chưa từng thấy qua hắn.

Người cá cũng nói từ lúc mưa bắt đầu rơi xuống, Yaze đã không thấy tăm hơi.

X tiên sinh chạy trốn, Minh Thù không tìm thấy hắn cũng không có cách, chỉ có thể tạm thời về trước.

Trong điện thoại bị dạy dỗ, trở về còn bị Du Tĩnh Nhã giáo huấn.

Bất quá cũng may còn có rất nhiều chuyện chờ lấy Du Tĩnh Nhã nên Minh Thù tạm thời trốn qua một kiếp.

Đợi cô xử lý xong chuyện bên này, nói không chừng sau này đều chỉ có thể sinh sống ở trong biển hoặc là bờ biển.

Mà liên quan tới chuyện virus.

Bên ngoài mọi người đều xôn xao.

Người biết nội tình cũng sẽ không dám nói loạn.

Cuối cùng đại bộ phận đều đổ cho trận mưa to kia.

Là mạng bọn họ vẫn chưa hết.

Đồng thời chiến tranh giữa người cá cùng ngon người đã ngừng cũng trở thành một sự kiện bàn tán sôi nổi.

"Sương Sương, Hách Nhan tới."

Du Tĩnh Nhã lúc ra khỏi cửa đột nhiên hướng về phía Minh Thù hô một tiếng.

Minh Thù từ trong phòng bếp nhô cái đầu ra, Hách Nhan tùy tiện phất tay về phía cô, cười tươi như hoa.

"Các con trò chuyện, dì đi làm." Du Tĩnh Nhã vỗ vỗ bả vai Hách Nhan.

"Dì đi thong thả."

Du Tĩnh Nhã vừa đi, Hách Nhan liền vọt vào cho Minh Thù một cái ôm to lớn.

"Tôi không tìm được cậu, cậu cũng không tới tìm tôi!!" Hách Nhan lên án.

"Không phải tôi đã gọi điện thoại cho cậu sao?" Minh Thù đẩy cô ấy ra, cứu bữa sáng của mình.

"Điện thoại sao có thể biểu đạt được tình cảm tôi đối với cậu!"

"..." Trẫm cùng ngươi không có tình cảm, cảm ơn.

"Tôi cũng muốn ăn." Hách Nhan ngửi thấy mùi thơm: "Thật đói a, sáng sớm tôi đã tới."

Minh Thù: "..."

Thế nhưng Du Tĩnh Nhã chỉ chuẩn bị một phần bữa sáng.

Trẫm cũng ăn không đủ!

Hách Nhan ăn cái gì tuyệt đối không thục nữ, điển hình như ngoạm miếng thịt lớn, uống từng ngụm rượu lớn...

Nhưng cái này mẹ nó là bữa sáng!

Ngươi ăn nhiều như vậy, trẫm ăn cái gì!

Ngươi là cố ý đến đoạt bữa sáng của trẫm thì có!

Hai người cơ hồ là vừa cướp vừa ăn bữa sáng, cuối cùng còn gọi thức ăn ngoài.

"Ài, Sương Sương cậu nghe nói chuyện của ba cậu chưa?"

"Chuyện gì?" Cô vừa trở về, làm sao có thời gian đi nghe ngóng những thứ này.?"

Hách Nhan cắn cái muỗng: "Nghe nói ba cậu phạm quy, hiện tại đã tạm thời cách chức, mà lại còn có thể bị khởi tố."

Minh Thù nghi hoặc: "Vì sao?"

Hách Nhan cầm muỗng gõ gõ bát: "Còn có thể vì sao a, còn không phải là con nhỏ Triều Sở kia hại, ba cậu cũng là tự làm tự chịu."

Tin tức này là Hách Nhan nghe được từ chỗ của Đông Ca.

Nghe nói trước khi virus bộc phát, Triều Tiến phụng mệnh đi rút lui một nhóm người.

Nhóm người này đều là người rất quan trọng, nhưng lúc ấy vị trí không đủ, Triều Sở là do Triều Tiến tự mình mang theo, vốn nên để Triều Sở đi xuống.

Nhưng Triều Tiến không làm như vậy, ngược lại len lén giải quyết một người.

Càng cẩu huyết chính là Triều Sở bị lây nhiễm virus, tính cả đám người được Triều Tiến chấp hành nhiệm vụ đều gặp tai họa.

Hiện tại virus đã không còn, Triều Tiến nhất định sẽ bị truy cứu trách nhiệm.

Phải biết đám người lúc ấy đều là nhân tài có cống hiến quan trọng đối với quốc gia.

Hách Nhan cùng Minh Thù nói không ít chuyện về virus.

Cái gì bát quái đều có.

Hai người cứ như vậy ở trong nhà một ngày, chạng vạng tối Đông Ca tới đón Hách Nhan.

Minh Thù mỉm cười nhìn Hách Nhan.

Hách Nhan ngược lại là hào phóng, lôi kéo Đông Ca giới thiệu cho Minh Thù: "Sương Sương, giới thiệu lần nữa với cậu một chút, bạn trai tôi."

"Chúc mừng."

Đông Ca gật đầu: "Gần đây có rất nhiều chuyện, khi nào rảnh tôi lại mời cô ăn cơm."

Minh Thù không hề nghĩ ngợi: "Được."

Đưa tiễn Đông Ca cùng Hách Nhan xong, Du Tĩnh Nhã cũng đã quay về.

"Sương Sương, mẹ có chuyện muốn nói với con." Du Tĩnh Nhã ngồi vào đối diện Minh Thù, sắc mặt có chút nghiêm túc.

"Ừm." Minh Thù bưng lấy đồ ăn vặt: "Chuyện gì?"

Du Tĩnh Nhã hơi mấp máy môi: "Ba con..."

Chuyện Du Tĩnh Nhã nói cùng Hách Nhan nói không khác nhau lắm.

Bất quá Du Tĩnh Nhã nói rõ ràng kỹ càng hơn nhiều.

Cuối cùng Triều Tiến nói chuyện này là do hắn làm, hoàn toàn không liên quan đến Triều Sở.

Cho nên hiện tại phải truy cứu trách nhiệm của Triều Tiến.

"Mẹ, con có thể hỏi một câu..."

Du Tĩnh Nhã ra hiệu cho Minh Thù hỏi.

"Con là con ruột sao?"

"..."

Vấn đề này, Du Tĩnh Nhã cũng rất muốn biết.

**** Bật mí một chút là chap sau ngọt lịm a!! Mọi người chuẩn bị tinh thần ăn cẩu lương đê ~~~****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play