Thẩm Ngọc lấy lý do thân thể Minh Thù bị thương, bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt thân thể khỏe lại rồi hãy vào triều.
Không cần nửa đêm canh ba rời giường, Minh Thù đương nhiên không khách khí.
Hôm nay nàng kéo Cảnh Du lại: "Đi thăm dò thông tin của Thẩm Ngôn."
Cảnh Du sửng sốt, một lúc lâu mới nhớ ra Thẩm Ngôn là tên của vị Tứ điện hạ đã chết.
"Đại nhân... người đã quên rồi sao, Tứ điện hạ đã qua đời."
Ngay sau khi bệ hạ đăng cơ không lâu, tứ điện hạ đã bị người ta ám sát trúng độc.
"Không đâu." Nữ chính sao có thể chết như vậy được, phải tin tưởng vào hào quang của nữ chính: "Đi điều tra xem, nàng ta nhất định còn sống, mang nàng ta trở về."
Cảnh Du: "…"
Đại nhân có phải điên rồi hay không!
Hay là đi mời một đại phu về xem thử!
Nhưng đại phu được mời tới kiểm tra, kết luận sau cùng cũng chỉ là thừa tướng đại nhân của bọn họ có chút khí hư, có thể là do bị thương bồi bổ là được rồi.
Cảnh Du luôn cảm thấy không thích hợp.
Trước kia đại nhân làm gì có chuyện lúc nào cũng cười…
Lúc mới trở về còn rất tốt, sao chỉ trong một buổi tối…
Đại nhân sẽ không bị cái gì kỳ lạ ám vào chứ?
Minh Thù nhìn Cảnh Du mời hết đại phu lại lén đi mời đạo sĩ, dày vò một hồi Minh Thù vẫn như vậy.
Cảnh Du mang tới một chậu gỗ: "Đại nhân, ta hầu hạ người tắm rửa nhé?"
Minh Thù biết nàng ta nghi ngờ mình, cũng không nói gì đi vào bồn tắm, Cảnh Du hầu hạ Minh Thù cởi quần áo, ánh mắt của nàng dừng trên phía sau lưng Minh Thù chốc lát.
Nơi đó có hai vết thương cũ, lúc trước bị ám sát lưu lại.
Cảnh Du xác định vết thương không phải làm giả, cũng không có chỗ nào kỳ lạ lại càng thấy mơ hồ.
Đây đúng là đại nhân nhà nàng…
Nhưng sao lại thay đổi kỳ lạ như thế?
Đợi tắm xong, Minh Thù hỏi nàng chính sự: "Tìm người thế nào rồi?"
Cảnh Du ho một tiếng, cúi đầu che giấu: "Đại nhân, người vì sao cho rằng Tứ điện hạ còn sống?"
"Nàng chắc chắn còn sống… không tìm được sao?"
Cảnh Du lắc đầu.
Bọn họ căn bản không biết tìm như thế nào, một điểm manh mối cũng không có, cho dù Tứ điện hạ còn sống đi chăng nữa, lỡ đâu bây giờ Tứ điện hạ đã không còn ở hoàng thành, Phượng Kỳ quốc lớn như vậy, bọn họ làm sao tìm được?
"Tiếp tục tìm."
Minh Thù cũng muốn hỏi Hài Hòa Hiệu.
Nhưng mà Hài Hòa Hiệu là hệ thống rất có nguyên tắc, trừ khi nó chủ động nói cho, hoặc là có tình huống liên quan tới giá trị thù hận, bằng không hỏi cái gì cũng không nói.
Người khác đều dựa vào hệ thống.
Cái hệ thống này của trẫm, một điểm tác dụng cũng không có.
-
Nghe nói cuối cùng Lý đại nhân bị đày đi biên cương, Thẩm Ngọc không thể không xử lý hắn, có đôi khi mặt ngoài vẫn phải làm cho đầy đủ.
Minh Thù dưỡng thương cũng khá tốt, trong cung truyền đến tin tức sẽ tổ chức tiệc ăn mừng công khai cho nàng.
Còn bữa tiệc ăn mừng này, rốt cuộc là có mục đích gì khác không tạm thời còn không biết.
Minh Thù vui vẻ đồng ý.
Ngự trù trong cung cũng không phải thổi phồng.
Nếu như ăn ngon, trẫm cũng có thể có lý do tạo phản…
[Ký chủ, nếu cô tạo phản nhiệm vụ coi như thất bại.]
Trẫm có thể để người khác làm nữ hoàng.
[…] Vì đầu bếp tạo phản, rất Minh Thù!
[Ký chủ xem chút tiểu yêu tinh đánh lộn, yên tĩnh một chút.]
Minh Thù: "…" Có một cái hệ thống bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng kiếm cớ bảo trẫm thả tiểu yêu tinh ra đánh nhau thì biết phải làm sao bây giờ.
Minh Thù đến bữa tiệc đã có không ít người tới.
Rõ ràng tiệc ăn mừng lần này có thể mang theo người nhà, ở trong sân ngoài các đại thần còn có chính phu, con gái của các đại thần trông rất náo nhiệt.
Nguyên chủ không có chính phu, cũng không có thị quân, chỉ có mấy thiếu niên thanh tú nhưng nguyên chủ đều không động tới bọn họ.
Lúc vừa mới thấy cảnh như thế này còn có chút mới mẻ.
Y phục của nam nhân đa số rất diễm lệ, thanh lịch, cũng mang theo một số đồ trang sức có điều rất ít.
Đánh phấn bôi son cũng có, nhưng đa số vẫn là mặt mộc, bám vào bên cạnh vợ mình nói chuyện cũng không dám quá lớn tiếng.
Minh Thù đi tới, có không ít nam nhân nhìn nàng, nguyên chủ bình thường đã hết sức đẹp mắt, cộng thêm chức quan thừa tướng, ngoại trừ trong hoàng cung nguyên chủ chính là người tình trong mộng trong lòng vô số nam nhân.
Có đại thần tới trò chuyện: "Thừa tướng, vết thương của người tốt lên rồi chứ?"
Minh Thù liếc mắt nhìn nàng, nghiêm túc hỏi: "Không tốt ngươi có cho ta nhân sâm ngàn năm bồi bổ không?"
Lúc Cảnh Du muốn ngăn lại đã không kịp.
Những đại nhân gần đây tới thăm bệnh, ngoại trừ mấy đại thần ở phe bọn họ, không có một đại thần nào khác tới thăm.
Nụ cười trên mặt đại thần cứng đờ.
Nhân sâm ngàn năm ngươi cho rằng là cải trắng trên đường… Không phải, lời như vậy mà nàng ta cũng có thể nói ra sao.
"Thừa tướng đại nhân thật biết nói đùa, nếu như vi thần có thể tìm được nhân sâm ngàn năm, chắc chắn sẽ hiếu kính với thừa tướng đại nhân." Ở trong quan trường hỗn độn, làm gì có ai không qua lại những lời xã giao.
"Chờ ngươi tìm được sợ rằng ta đây đã nằm dưới ba tấc đất rồi."
"…" Đây chính là chính ngươi nói, không liên quan gì tới ta!
Minh Thù đuổi mấy đại thần tới bắt chuyện đi, cuối cùng cũng không ai tiến lên nữa.
Nàng mang theo người hầu Cảnh Du đi tới giữa sân ngồi xuống.
Trên bàn nhỏ có bày điểm tâm, hoa quả và rượu, Minh Thù ngồi xuống cũng không khách khí cứ thế bắt đầu ăn.
Phùng các lão mang theo một thiếu niên tuổi còn trẻ khuôn mặt rất đẹp tiến đến, trên người thiếu niên mặc một bộ y phục lịch lãm màu trắng, lúc đi lại phiêu dật như tiên.
Từ khi thiếu niên này xuất hiện, Minh Thù liền phát hiện giữa sân không ít đại thần đều nhìn lại.
Mà những nam nhân còn lại, đối với thiếu niên này ít nhiều lộ ra biểu cảm ghen tỵ.
"Đó là Thược Dược phải không?"
"Thược Dược là ai?"
"Thược Dược ngươi cũng không biết sao? Đứng đầu bảng trong Bách Yến lâu, được vinh danh là đệ nhất mỹ nhân của hoàng thành chúng ta."
"Không phải chỉ là một người theo phục dịch sao… Đệ nhất mỹ nhân cái gì chứ…"
Xung quanh tiếng bàn tán không ngừng, thiếu niên dáng người rất cao, nhìn kiên cường nhưng tay áo hắn đã hạ xuống nắm chặt thành quyền, biểu hiện sự lo lắng rất rõ ràng.
Ánh mắt Minh Thù nhìn lướt qua, nhan sắc đúng thật rất vượt trội, cộng thêm một thân khí chất hèn gì thu hút sự chú ý.
Phùng các lão ngược lại không hề e ngại Minh Thù, mang theo người thiếu niên kia tiến lên: "Thừa tướng, vài ngày trước ta có đắc tội xin ngài đừng để trong lòng, mọi người đều là vì Phượng Kỳ quốc cả."
Minh Thù hơi ngửa đầu nhìn nàng: "Thật có lỗi, bổn tướng cứ thích để trong lòng."
Phùng các lão: "…"
Nàng chủ động cầu hoà, vậy mà không thèm cảm kích!
Trên khuôn mặt cứng đờ của Phùng các lão vẫn tiếp tục nụ cười: "Hay là như vậy đi, vì để bày tỏ lòng thành, ta đưa Thược Dược cho thừa tướng được không?"
Thiếu niên vừa nghe xong, dường như có hơi kinh ngạc, hắn muốn duy trì vẻ ngạo mạn của mình, nhưng lại không thể không khuất phục vận mệnh, toát ra vẻ yếu đuối khiến người ta rất muốn ôm hắn vào trong lồng ngực mà an ủi cho thật tốt.
Phùng các lão tiếp tục nói: "Thừa tướng giữ mình trong sạch có lẽ không biết tới Thược Dược, hắn chính là đệ nhất mỹ nam của hoàng thành chúng ta, ngày hôm nay ta cố ý đưa hắn đến chính là để nhận lỗi với thừa tướng. Người yên tâm, Thược Dược vẫn còn sạch sẽ."
Phùng các lão nắm cánh tay thiếu niên, kéo cánh tay áo trắng như tuyết lên, trên cánh tay có một chấm như thủ cung sa xuất hiện.
Minh Thù nheo mắt, quả nhiên thế giới rất thần kỳ.
Phùng các lão cho rằng Minh Thù có hứng thú, đẩy thiếu niên một cái, thiếu niên lảo đảo ngã về phía Minh Thù.
Nàng cũng không tin mỹ nam xinh đẹp như vậy, nàng ta có thể không động tâm sao?
Cảnh Du thay Minh Thù đỡ lấy thiếu niên, Minh Thù cầm ly rượu khóe miệng tràn ngập ý cười: "Hoa dại bên đường ta không hái."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT