Cảnh Minh Đế gọi Tông Nhân Lệnh tiến cung cũng không có ý định thương lượng, thông báo một tiếng mà thôi, không nghĩ tới Tông Nhân Lệnh tuổi đã cao còn không hiểu chuyện, làm ông có chút không vui.
Gì chứ, Hoàng Hậu, Hoàng tử, Công chúa làm ông nhọc lòng thì thôi, ông còn phải dỗ lão Hoàng thúc?
Lão Tông Nhân Lệnh hiển nhiên không ý thức được Hoàng Thượng không vui, kiên trì nói: “Hoàng Thượng, thiên tử không có gia sự mà!”
Cảnh Minh Đế thu hồi ý cười, nhàn nhạt nói: “Nếu thiên tử không có gia sự, có Lục bộ Cửu khanh là đủ rồi, còn cần Tông Nhân Phủ làm gì?”
Lão Tông Nhân Lệnh cứng đờ, tức khắc á khẩu không trả lời được.
Lão nói thêm gì nữa, chẳng phải sẽ xóa sổ luôn Tông Nhân Phủ sao, việc này thật là đáng sợ ——
“Chỉ là Hoàng Thượng…… Ngài làm sao đột nhiên nghĩ đến việc này?” Do dự trong chốc lát, lão Tông Nhân Lệnh không cam lòng hỏi.
Chẳng lẽ lão đường đường là Tông Nhân Lệnh chỉ là bài trí, yêu cầu vô lý gì của Hoàng Thượng cũng đều phải đồng ý?
Rõ ràng vào thời tiên đế Tông Nhân Lệnh còn có thể đi từ đường cáo trạng……
Lão Tông Nhân Lệnh càng nghĩ càng bất bình.
Cảnh Minh Đế nâng mí mắt, nói: “ Lời này của Vương thúc thật khiến trẫm thương tâm, trẫm ở trong lòng Vương thúc chẳng lẽ là loại người tâm huyết dâng trào, vô cớ gây rối?”
Khóe miệng lão Tông Nhân Lệnh co quắp, rất muốn nói ngài chính là thế, nhưng lời này đương nhiên không dám nói, đành phải trái lương tâm nói: “Hoàng thượng đương nhiên không phải loại người này.”
Cảnh Minh Đế thở phào: “Vẫn là Vương thúc hiểu trẫm, chuyện này trẫm đã nghĩ sâu tính kỹ rồi ……”
Một bên Phan Hải yên lặng nhìn trời.
Nghĩ sâu tính kỹ hóa ra là dùng như vậy.
“Nhưng mà Hoàng Thượng ——”
Cảnh Minh Đế chậm rãi ngắt lời lão Tông Nhân Lệnh: “Vương thúc chẳng lẽ phản đối Hoàng Hậu có một đứa con trai cho riêng mình?”
Lão Tông Nhân Lệnh lại lập tức nghẹn họng.
Phải biết rằng Hoàng Thượng chính là được Thái Hậu nuôi trên danh nghĩa, hiện tại lão lại phản đối ghi danh một vị hoàng tử dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu, Hoàng Thượng có thể cao hứng mới là lạ.
Người già thành tinh, người có thể ngồi lâu ở cái vị trí Tông Nhân Lệnh đương nhiên sẽ không hoàn toàn ngay thẳng.
Sau khi tỉnh táo lại, lão Tông Nhân Lệnh hiểu ra Cảnh Minh Đế đã hạ quyết định, không có khả năng sửa đổi.
Một khi đã như vậy, lão còn phản đối cái gì, tìm phiền toái cho mình sao?
Lúc lão Tông Nhân Lệnh trầm mặc, Cảnh Minh Đế bình tĩnh nói: “Hôm nay gặp mặt, chân cẳng Vương thúc có vẻ không còn linh hoạt. Nếu như sự vụ của Tông Nhân Phủ quá mức bận rộn, Vương thúc hãy giao cho người trẻ tuổi làm đi, tĩnh dưỡng thân thể thật tốt mới là quan trọng nhất ……”
Lão Tông Nhân Lệnh không khỏi giật mình: Hoàng Thượng uy hiếp lão!
Xem ra nếu như lão còn phản đối, vị trí Tông Nhân Lệnh ắt phải chắp tay cho người.
Mất đi vị trí Tông Nhân Lệnh chính là tổn thất rất lớn.
Tông tộc Hoàng thất nhân số khổng lồ, không phải tất cả tôn thất đều phong quang vô hạn, xuống dốc túng quẫn có khối người, mà Tông Nhân Lệnh rơi vào trên đầu nhà ai, ắt sẽ mang đến cho con cháu trong nhà vô vàn chỗ tốt.
Cũng bởi vậy, lão Tông Nhân Lệnh cho dù béo đến nỗi ngay cả ghế con cũng đỡ không được, vẫn như cũ luyến tiếc rời bỏ vị trí này.
“Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, lão thần tự thấy thân thể cũng không tệ lắm.”
“Vậy chuyện Hoàng Hậu ghi danh hoàng tử ——”
Lão Tông Nhân Lệnh chắp tay: “Hoàng Thượng thánh minh.”
Cảnh Minh Đế hơi hơi mỉm cười.
Sớm làm như vậy không phải xong sao, nhất định cứ phải chậm trễ thời gian.
“Trẫm biết Vương thúc có thể vì trẫm phân ưu nhất, Tông Nhân Phủ có ngài quản lý, trẫm mới yên tâm.”
Lão Tông Nhân Lệnh: Ha hả.
Kế tiếp quân thần thương nghị một phen, lão Tông Nhân Lệnh mới được nội thị dìu đỡ run rẩy rời đi.
Trong Ngự Thư phòng sáng trưng, có thể thấy rõ mọi biến hóa trên mặt Cảnh Minh Đế, nhưng sau khi Tông Nhân Lệnh rời đi mặt của vị Đế vương này lại vẫn không chút thay đổi.
“Phan Hải ——”
Phan Hải vội đáp: “ Có nô tỳ.”
“Ngày mai tuyên bố đi.”
“Dạ.” Phan Hải trong miệng đáp lời, trong lòng cảm khái không thôi.
Hắn đã sớm cảm thấy Yến Vương không tầm thường, lúc này mới bao lâu đã lăn lộn thành nửa con vợ cả, mà trước đó, Yến Vương trong mắt mọi người vẫn là một hoàng tử không căn cơ từ nhỏ đã rời cung.
Quả nhiên là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Phan Hải đã có thể đoán được sau khi việc này tuyên bố sẽ nhấc nên sóng to gió lớn như thế nào.
Hôm sau thượng triều, khó được đại thần đều tới đầy đủ, Cảnh Minh Đế nghe các thần tử khải tấu, duy trì vẻ mặt đờ đẫn.
Bằng vào kinh nghiệm mới lấy được không lâu, như vậy bọn họ sẽ thành thật hơn.
Quả nhiên quần thần duy trì an phận như hôm qua, không có ai nhắc đến đề tài tranh luận.
Hai hôm nay tâm tình Hoàng Thượng rõ ràng không tốt, có chuyện gì vẫn là từ từ nói sau, dù sao chuyện còn đặt ở đó không chạy đi đâu được.
Chúng thần nghĩ như vậy, rất nhanh liền hết người khải tấu.
Cảnh Minh Đế nhẹ nhàng ho khan một tiếng, chậm rãi nói: “Trẫm nghĩ sâu tính kỹ nhiều ngày, có chuyện muốn nói cho các vị ái khanh.”
Chúng thần hai mặt nhìn nhau, âm thầm cảnh giác.
Hoàng Thượng nói trịnh trọng như vậy, xem ra sự tình không nhỏ.
Cho quần thần một chút thời gian hòa hoãn, Cảnh Minh Đế quét Úc Cẩn đứng ở một bên đám người, mở miệng nói: “Hoàng Hậu trinh tĩnh hiền thục, thay trẫm vất vả lo toan hậu cung nhiều năm, làm tấm gương tốt cho nữ tử thiên hạ …… Nhưng trăng có tròn khuyết, Hoàng Hậu đến nay không con, trẫm cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, trải qua nhiều ngày suy xét, nay đem Thất hoàng tử ghi dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu, lấy việc ăn năn……”
Lời nói sau đó quần thần đã hết nghe lọt, tất cả đều ngạc nhiên nhìn về phía Thất hoàng tử Yến Vương.
Khó trách hôm nay mấy vị hoàng tử đều thượng triều, thì ra là có chuyện lớn như vậy muốn tuyên bố!
Mấy ngày nay Hoàng Thượng không thích hợp, hóa ta là vì việc này —— chúng thần quay đầu, động loạt nhìn về phía lão Tông Nhân Lệnh.
Đúng rồi, sáng sớm nhìn thấy Tông Nhân Lệnh còn thấy kỳ quái, thầm nghĩ bình thường Tông Nhân Lệnh không cần lên triều, còn nghĩ không lẽ vì quá béo nên muốn ra ngoài đi bộ giảm cân?
Hoàng Thượng muốn đem Thất hoàng tử ghi tên dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu, chắc chắn không thiếu việc phải thương nghị với Tông Nhân Lệnh, lão mập này nhất định đã sớm biết.
Nghĩ đến đây, một vài đại thần nào đó liền hận không thể nhào lên cắn cho lão Tông Nhân Lệnh một ngụm.
Đồ không ra gì, loại chuyện đại sự cỡ này lão mập lại không để lộ chút tiếng gió nào!
Còn ngây ngốc hơn quần thần chính là mấy vị hoàng tử.
Tề Vương quay đầu nhìn chằm chằm Úc Cẩn, đã có thể cảm giác được cổ cứng đờ, nhưng thân thể hắn còn cứng đờ hơn.
Lão Thất ghi danh dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu?
Nói như vậy, lão Thất về sau coi như là một nửa con vợ cả? Vậy chẳng phải lão Thất sẽ có lực lượng tranh ——
Không, đâu chỉ là lực lượng tranh thôi, lấy việc phụ hoàng coi trọng chính thống, lão Thất sẽ là uy hiếp lớn nhất của hắn!
Nhưng tại sao phụ hoàng lại nổi lên tâm tư này? Chuyện lớn như vậy, không lẽ mẫu phi không hay biết gì?
Tề Vương chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, trong miệng đắng ngắt.
Tâm tình Thục Vương hiển nhiên cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Trước đó đối đầu với lão Tứ hắn đều rơi xuống hạ phong, hiện giờ nửa đường lại nhảy ra một lão Thất, hồ nước này càng ngày càng đục.
Chỉ có Lỗ Vương là thuần túy khiếp sợ, khiếp sợ qua đi lại bắt đầu ủy khuất: Không công bằng, lão Thất đánh tiền Thái Tử một trận, hiện tại thành nửa con vợ cả, hắn đánh tiền Thái Tử một trận, hiện tại còn con mẹ nó là một Quận vương!
Mà ở trong đó, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn cao nhất chính là Tương Vương.
Hắn gần như trong nháy mắt nghĩ đến hôm qua bị triệu tiến cung cùng Úc Cẩn, còn gặp được Hoàng Hậu, lúc ấy hắn còn kỳ quái vì sao Hoàng Hậu cũng ở đó, hôm nay lão Thất liền ghi danh dưới danh nghĩa Hoàng Hậu……
Đến bây giờ, Tương Vương nào còn không rõ, trong lòng chỉ có một ý niệm: Hắn thật khờ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT