Tiêu hủy Phật đường tự nhiên không còn kịp rồi, Cảnh Minh Đế cũng không dám nói.

Chuyện chính mình nói ra, có hối hận cũng chỉ có thể chịu, đây gọi là tự làm tự chịu.

Hoàng Hậu thấy vẻ mặt Cảnh Minh Đế dại ra, rất tri kỷ mà cho lão Hoàng Thượng một ít thời gian bình tĩnh, mới hỏi: “Hoàng Thượng cảm thấy thế nào?”

“Ta ——” Cảnh Minh Đế động động môi, nhất thời không biết nói gì mới tốt.

Hoàng Hậu bỗng nhiên đưa ra việc này, ông một chút chuẩn bị đều không có.

Đón lấy ánh mắt tha thiết của Hoàng Hậu, Cảnh Minh Đế đành phải cười gượng nói: “Không dối gạt Hoàng Hậu, ta nhất thời còn chưa kịp chuẩn bị ——”

Hoàng Hậu cong môi cười: “Các hoàng tử đều đã có sẵn, không cần ta sinh, cũng không cần ngài nuôi, còn muốn chuẩn bị cái gì.”

Cảnh Minh Đế: “……” Hoàng Hậu khi nào thì biết nói chuyện như vậy?

Giật mình xong, ông hiểu ra: Hoàng Hậu là nghiêm túc!

Hoàng Hậu nghiêm túc, lại nói ra yêu cầu, Cảnh Minh Đế không thể không coi trọng.

Trầm ngâm thật lâu, Cảnh Minh Đế thở dài: “Hoàng Hậu, Hậu xưa nay hiểu rõ đại nghĩa, hẳn là biết việc này không phải là nhỏ ——”

Hoàng Hậu rũ mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ: “Thiếp không muốn sau khi Phúc Thanh lấy chồng cả ngày giữ phòng không không người hầu hạ dưới gối, càng không muốn chờ đến trăm năm sau bỏ lại Phúc Thanh không người chiếu cố ——”

Cảnh Minh Đế nhíu mày ngắt lời Hoàng Hậu: “Phúc Thanh là Đích công chúa, làm sao có thể không người chiếu cố? Hoàng Hậu lo nhiều rồi.”

Hoàng Hậu tự giễu cười cười: “Hoàng Thượng, trước mắt Phúc Thanh đang ở bên cạnh chúng ta còn nhiều lần gặp tính kế, sao biết về sau sẽ thế nào?”

Cảnh Minh Đế nhất thời trầm mặc.

Hoàng Hậu không hề thúc giục, chỉ yên lặng đỏ vành mắt, quay đầu nhìn ra ngoài.

Hoa cỏ trong đình có dấu vết sống lại, qua một thời gian nữa sẽ trở nên xanh um tươi tốt.

Nhưng trong lòng Hoàng Hậu lại một mảnh hoang vu.

Bà chỉ có một nữ nhi là Phúc Thanh, Phúc Thanh chính là mạng của bà. Ai muốn mạng bà, bà sẽ liều mạng với kẻ đó!

Hoàng Thượng vui cũng được, không vui cũng thế, cho dù tình cảm với Hoàng Thượng nhiều năm qua bị lần thỉnh cầu này mài hết, bà cũng không quan tâm.

Cảnh Minh Đế thấy Hoàng Hậu đỏ mắt không nói lời nào, trong lòng cũng khó chịu.

Đối với Hoàng Hậu, ông cũng không có bao nhiêu tình yêu nam nữ, có thể nói tình yêu chân thành tha thiết của ông đã dành hết cho Nguyên Hậu rồi, đến sau này nhiệt tình lại dành cho những phi tử tuổi trẻ mỹ mạo hơn kia.

Khi còn thanh niên trai tráng, Hoàng Hậu là hiền thê giúp ông quản lý hậu cung, đến bây giờ thì lại là bạn già.

Không có tình yêu nam nữ không có nghĩa là không có tình cảm, huống chi nhiều năm ở chung thoải mái nhẹ nhàng với Hoàng Hậu, sức nặng của Hoàng Hậu trong lòng Cảnh Minh Đế tự nhiên không nhẹ.

Quan trọng hơn là, nhiều năm như vậy, đây dường như là lần đầu tiên Hoàng Hậu đưa ra yêu cầu với mình.

Cảnh Minh Đế trầm mặc thật lâu, do dự không định.

Hoàng tử ghi dưới danh nghĩa Hoàng Hậu, có ý nghĩa gì ông rõ ràng hơn ai hết.

Hoàng Hậu cũng trầm mặc rất lâu, nhất định phải được.

Nếu bà đã mở miệng, liền không có đạo lý bỏ cuộc giữa chừng.

Thời gian từng phút trôi qua, cung tỳ bị Đế hậu đuổi ra ngoài thỉnh thoảng lại liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, bằng vào kinh nghiệm biết nước trà đã nguội lạnh, lại không dám tự chủ trương đi vào đổi trà.

Đế hậu đang nói chuyện gì, dĩ nhiên không phải đám nô tỳ các nàng dám phỏng đoán.

Còn chưa tới tháng hai, trời vẫn rất lạnh, trong phòng lại nóng, vô luận là Cảnh Minh Đế hay là Hoàng Hậu, ngồi trong không khí ngưng đọng như vậy, chóp mũi cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Cũng vì vậy mà bầu không khí dường như càng áp lực hơn.

Cuối cùng đánh vỡ giằng co chính là Cảnh Minh Đế.

Ông thở dài, chậm rãi nói: “Hoàng Hậu muốn một đứa con hầu hạ dưới gối không có gì đáng trách, trẫm…… đáp ứng……”

Có lẽ do trầm mặc quá lâu, Hoàng Hậu nghe của Cảnh Minh Đế nói xong trên mặt vẫn không có biến hóa quá lớn, chỉ là trong lòng lại mừng như điên.

Mừng như điên qua đi, lại có chút bi thương.

Không phải trường hợp chính thức, bình thường Hoàng Thượng đều tự xưng là “Ta”, nhưng vừa rồi Hoàng Thượng dùng chính là “Trẫm”.

Khác biệt trong đó, lấy sự thông tuệ của Hoàng Hậu tự nhiên hiểu rõ.

Nhưng bà không hối hận.

Bỏ được vứt được, có bỏ mới có được, trên đời vốn đã khó có việc vẹn cả đôi đường, lòng tham quá mức sẽ giảm phúc.

Chút bi thương trong lòng ở trước tâm nguyện đạt thành không đáng giá nhắc tới, chớp mắt liền tan, Hoàng Hậu lộ ra một nụ cười thật lòng thật dạ: “Đa tạ Hoàng Thượng.”

“ Giữa vợ chồng nói tạ cái gì.” Tâm tình của Cảnh Minh Đế có chút phức tạp, không còn tâm tư ở lại trò chuyện, “Hoàng Hậu nghỉ ngơi đi, trẫm còn có ít sự vụ cần xử lý.”

“Hoàng Thượng đi thong thả.”

Cảnh Minh Đế qua loa gật đầu, chắp tay đi tới cửa, đột nhiên lại quay lại.

Hoàng Hậu hơi kinh ngạc, cảnh giác từ đáy mắt chợt lóe rồi biến mất.

Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn đổi ý?

Đổi ý dĩ nhiên là không thể, da mặt Cảnh Minh Đế còn chưa dày như vậy, ông chẳng qua là nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trọng: “Hoàng Hậu đã suy xét sẽ ghi tên vị hoàng tử nào dưới danh nghĩa chưa?”

Hoàng Hậu đã sớm nghĩ tới vấn đề này, nghe Cảnh Minh Đế hỏi, không lộ cảm xúc nói: “Đêm qua Bồ Tát đi vào giấc mộng chỉ điểm, lòng thiếp tràn đầy kích động, chỉ nghĩ có được đứa con trai chính là thiên đại phúc khí, nên còn chưa nghĩ ra vị hoàng tử nào thích hợp.”

Nói đến đây, Hoàng Hậu nhún gối: “Với lại, đại sự như vậy há là một mình thiếp có thể định đoạt, ghi tên vị hoàng tử nào dưới danh nghĩa còn xem ý của Hoàng Thượng.”

Đạo lý tốt quá hoá dở Hoàng Hậu rất rõ ràng, bà há mồm muốn một đại nhi tử đã là quá phận, dù sao lúc trước Thái Hậu thu dưỡng Hoàng Thượng là khi Hoàng Thượng còn nhỏ tuổi, không giống hiện tại nếu như ghi tên một vị hoàng tử, đã có thể trực tiếp phát huy tác dụng……

Do đó, dù trong lòng bà đã có nhân tuyển vừa ý, cũng không thể từ trong miệng bà nói ra.

Hoàng tử ghi tên dưới danh nghĩa Hoàng Hậu không thể nghi ngờ là nhân tuyển mạnh nhất tranh được vị trí trữ quân, nếu ngay cả nhân tuyển bà cũng chỉ ra, sẽ có hiềm nghi hậu cung tham gia vào chính sự, có khả năng sẽ đảo ngược hoàn toàn.

Muốn hỏi Hoàng Hậu có nhân tuyển vừa ý hay không, đương nhiên là có.

Đã nhiều ngày bà nghĩ sâu tính kỹ, nhân tuyển vừa ý chính là Thất hoàng tử Yến Vương.

Hoàng tử đã có mẫu phi là chủ một cung hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét, ví dụ như Tứ hoàng tử Tề Vương, Ngũ hoàng tử Lỗ Vương, Lục hoàng tử Thục Vương.

Bởi vậy, cũng chỉ còn lại Thất hoàng tử Yến Vương cùng Bát hoàng tử Tương Vương.

Mẹ đẻ Tương Vương xuất thân thấp hèn, bình thường Hoàng Hậu thờ ơ lạnh nhạt, lại vẫn biết Tương Vương và Tề Vương qua lại thân thiết, nên tự nhiên không có hảo cảm.

Qua lại thân thiết với Tề Vương, đây là ngóng trông Tề Vương thượng vị thì sẽ nước lên thì thuyền lên. Tề Vương thượng vị Hiền phi liền đắc ý, Hoàng Hậu là bà có phải nên né xa ba thước hay không?

Yến Vương lại khác.

Yến Vương tuy là Hiền phi sinh ra, lại không có tình cảm mẹ con với Hiền phi, vài ngày trước thậm chí còn truyền ra phong thanh mẫu tử xé rách mặt, cho nên điểm này hoàn toàn không cần lo lắng.

Hoàng Hậu thậm chí có chút chờ mong phản ứng của Hiền phi sau khi biết được Yến Vương nhận bà làm mẹ.

Bản thân mình được chỗ tốt còn đả kích phi tử không an phận, quả thật là vẹn cả đôi bên.

Còn nữa, trong số những hoàng tử này Hoàng Hậu vốn đã có hảo cảm với Yến Vương nhất, càng đừng nói chi là Yến Vương phi từng cứu nữ nhi hai lần.

“Nếu Hoàng Hậu còn chưa có nhân tuyển hợp ý, vậy để ta suy nghĩ thật kỹ một chút, trước khi chưa định ra Hậu đừng vội nói với người khác.”

Hoàng Hậu cười nói: “Hoàng Thượng yên tâm, chuyện lớn như vậy thiếp đương nhiên sẽ không nói bậy.”

Cảnh Minh Đế phất tay, bước chân nặng nề rời khỏi Khôn Ninh Cung, sau khi trở lại Dưỡng Tâm Điện liền ngồi xuống giường, ngẩn người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play