Trời tối, bởi vì là tết Nguyên Tiêu, nên ngoài điện đèn lồng vẫn chiếu sáng ngời, trong điện càng là sáng như ban ngày.

Cũng bởi vậy, mọi người nhìn thấy rõ ràng thần sắc trên mặt Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu quá sốt ruột, cũng quá thành khẩn, hiển nhiên trong một khắc này là thật lòng xem Khương Tự trở thành cọng rơm cứu mạng.

Úc Cẩn lặng lẽ giật giật đuôi lông mày, thầm nghĩ: Chẳng lẽ A Tự lại lừa Hoàng Hậu?

Đây là chuyện khi nào, sao hắn lại không biết?

Cảnh Minh Đế cũng vẻ mặt cổ quái, thấy Hoàng Hậu thất thố trước mặt đám người Phúc Thanh công chúa, nhắc nhở nói: “Hoàng Hậu, lúc ấy tức phụ lão Thất cũng không ở Tuyên Đức lâu, tuy là xử án như thần, cũng sẽ không biết ai hại Phúc Thanh nha.”

Vô luận Đế Hậu, cũng không tin chân chính muốn hại Phúc Thanh công chúa chỉ là một tiểu cung nữ.

Mặt Phúc Thanh công chúa tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Phụ hoàng, ngài là nói có người sai sử Thanh Đại hại nữ nhi sao?”

“A Tuyền, con không phải sợ, phụ hoàng chắc chắn sẽ tìm ra người hại con.” Cảnh Minh Đế nói rồi nhìn về phía Úc Cẩn, “Lão Thất, ngươi còn có gì muốn hỏi A Tuyền cùng Thập Tứ sao?”

Úc Cẩn lắc đầu: “Đã không có.”

Điều hai gã công chúa biết rõ ràng có hạn, tin tức có thể cung cấp ít ỏi, nên biết đều đã biết.

Cảnh Minh Đế nghe Úc Cẩn nói như thế, liền nói với hai vị công chúa: “Hôm nay các ngươi đều bị kinh sợ, trở về nghỉ ngơi đi.”

“Phụ hoàng ——” Phúc Thanh công chúa không cam lòng, hô một tiếng.

Thập Tứ công chúa không có tư cách lắm miệng, chỉ lẳng lặng đứng ở bên người Phúc Thanh công chúa.

Hoàng Hậu phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Phúc Thanh công chúa: “Phúc Thanh, nghe phụ hoàng con, đi về trước nghỉ ngơi đi, sự tình có kết quả mẫu hậu sẽ nói cho con.”

Phúc Thanh công chúa dịu ngoan gật đầu: “Vậy nữ nhi liền cáo lui.”

Rất nhanh hai vị công chúa đã cầm tay rời đi, có vài lời cũng tiện nói hơn.

Hoàng Hậu đè lại tâm tình kích động, dùng sức cầm tay Khương Tự, run giọng nói: “Yến Vương phi, ngươi, ngươi có phải hay không biết ——”

Vốn dĩ Yến Vương phi lấy mộng cảnh báo, bà tuy làm một ít an bài, nhưng đáy lòng chưa chắc không có nghi vấn, chỉ là liên quan đến an nguy của nữ nhi thà rằng tin là có còn hơn là không thôi, ai ngờ đêm nay Phúc Thanh thật sự xảy ra chuyện……

Yến Vương phi nếu có thể mơ thấy Phúc Thanh bị thương, sao biết không mơ thấy hung thủ ——

Hoàng Hậu nghĩ như vậy, trên tay càng thêm dùng sức.

Tầm mắt Úc Cẩn dừng ở trên tay Hoàng Hậu, hơi hơi liễm mi.

Đều là Hoàng Hậu, không thể tự trọng chút sao?

Cảnh Minh Đế càng thêm tò mò: “Hoàng Hậu, Hậu rốt cuộc đang nói gì vậy?”

Hoàng Hậu nhìn nhìn Khương Tự, thấy đối phương không có phản ứng gì, hạ quyết tâm nói: “Hoàng Thượng, ngài có biết vì sao hôm nay Phúc Thanh lại kịp thời được cung nhân cứu không?”

“Hử?”

“Là Yến Vương phi nhắc nhở ta!”

Sắc mặt Cảnh Minh Đế khẽ biến, không khỏi nhìn về phía Khương Tự.

Khương Tự hơi hơi nhún gối, xem như thừa nhận.

Cảnh Minh Đế ánh mắt sáng quắc, hỏi: “ Tức phụ lão Thất, rốt cuộc chuyện là như thế nào?”

Hoàng Hậu nói tiếp: “Vẫn để ta nói đi, mấy ngày trước Yến Vương phi tiến cung……”

Nghe Hoàng Hậu nói xong, Cảnh Minh Đế nhìn về phía Khương Tự ánh mắt có phần phức tạp: “ Tức phụ lão Thất, ngươi có…… mơ thấy hung thủ không?”

“Con dâu chỉ là mơ một giấc mơ vụn vặt, tỉnh lại đã quên hơn phân nửa, chỉ mơ hồ nhớ công chúa bị thương, còn về ngã xuống đài cao như thế nào cũng không có ấn tượng ……”

Hoàng Hậu nghe xong, mơ hồ có chút thất vọng.

Cảnh Minh Đế ngược lại không có cảm giác này, thở dài: “Có thể mơ thấy chuyện này đã là chuyện lạ.”

Úc Cẩn không nhanh không chậm mở miệng nói: “Phụ hoàng nói rất đúng, nếu cả hung thủ hại Thập Tam muội A Tự đều có thể mơ thấy, chỉ sợ Chân đại nhân phải về nhà làm ruộng rồi.”

“Ngươi có suy nghĩ gì?” Cảnh Minh Đế hỏi.

Người hại Phúc Thanh công chúa rõ ràng xuất phát từ trong cung, không tiện triệu Chân Thế Thành tới tra án, Cảnh Minh Đế vẫn còn cần thể diện.

Úc Cẩn trầm mặc trong chớp mắt, mở miệng nói: “Vừa rồi hỏi mẫu hậu cùng hai vị muội muội, nhi tử có một phỏng đoán lớn mật ——”

“Nói!”

“Chỉ là phỏng đoán này thật sự có chút lớn mật, nhi tử sợ phụ hoàng cùng mẫu hậu mắng con ——”

“Nói!” Cảnh Minh Đế trừng Úc Cẩn một cái, trách mắng, “Lúc này còn bán nút cái gì, ngươi cho ta với Hoàng Hậu chỉ biết mắng người chơi?”

“Vậy được, đứa con này liền cả gan nói.” Úc Cẩn sờ sờ chóp mũi, thần sắc trịnh trọng hẳn, “Thanh Đại là cung nữ bên người Thập Tam muội, lại là mẫu hậu tự mình chọn lựa, thân gia trong sạch hẳn là không thể nghi ngờ ——”

“Ý của ngươi là?” Hoàng Hậu nhịn không được mở miệng.

Úc Cẩn ngữ khí chuyển lạnh: “ Ý của con là không cần miệt mài truy đuổi quá khứ, Thanh Đại đột nhiên làm ra hành động như vậy, loại bỏ khả năng nàng ta nổi điên giết chủ, tám chín phần mười là gần đây mới bị người sai sử……”

“Gần đây?” Hoàng Hậu lẩm bẩm lặp lại hai chữ này.

“Phải, tỷ như cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Thập Tam muội có gì thay đổi với trước kia??”

“Thay đổi?” Hoàng Hậu hơi giật mình, “Từ sau khi hai mắt khỏi Phúc Thanh ngược lại có không ít thay đổi ——”

Úc Cẩn nhàn nhạt ngắt lời Hoàng Hậu: “Không cần nghĩ sớm như vậy, nếu là bởi vì đôi mắt của Thập Tam muội khỏi mà mang đến thay đổi, sự tình sẽ không xảy ra vào tết Nguyên Tiêu năm nay, mà là vào tết Nguyên Tiêu năm ngoái.”

Tết Nguyên Tiêu năm ngoái, đôi mắt Phúc Thanh công chúa đã khỏi.

“Gần đây ——” Sắc mặt Hoàng Hậu chợt đổi, bật thốt lên nói, “Gần đây Phúc Thanh vẫn luôn đi bồi Thái Hậu, có thể có chuyện gì?”

Trong nháy mắt Hoàng Hậu nói ra lời này, biểu cảm của Cảnh Minh Đế nhất thời thay đổi, không vui nói: “Hoàng Hậu, chớ có suy nghĩ lung tung!”

Hoàng Hậu cứng họng.

Bà suy nghĩ lung tung cái gì?

Cảnh Minh Đế ý thức được mình phản ứng quá độ, sờ sờ mũi, tức giận trừng Úc Cẩn một cái: “Tiếp tục nói.”

Tại sao lại kéo đến chỗ Thái Hậu hả? Hỗn tiểu tử thật không khiến người ta bớt lo.

Úc Cẩn âm thầm cười lạnh một tiếng, lại hỏi: “Thập Tam muội mỗi lần đi Từ Ninh Cung, có những cung nhân nào đi theo?”

“Lão Thất!” Cảnh Minh Đế thấy Úc Cẩn nắm lấy Từ Ninh Cung không bỏ, trên mặt có chút không nhịn được.

Úc Cẩn vẻ mặt vô tội: “Phụ hoàng có gì phân phó?”

“Ngươi ——” Cảnh Minh Đế bị vẻ thuần lương vô tội của đối phương nghẹn đến nói không ra lời.

Để vợ chồng lão Thất tiến cung tra án là ông chủ động mở miệng, hiện tại không cho người ta nói, có chút không thể nào nói nổi.

Còn nữa, lão Thất biết rõ địa vị của Thái Hậu ở trong lòng ông mà còn nói như vậy, có thể thấy được một tấm lòng trung, cũng không có tâm tư này kia.

Nghĩ như vậy, Cảnh Minh Đế lại vô hình được an ủi, sắc mặt hòa hoãn không ít.

Một bên Hoàng Hậu thấy sắc mặt Cảnh Minh Đế chợt tối chợt tạnh, run run khóe miệng, nói với Úc Cẩn: “Phúc Thanh mỗi lần đều đi cùng Thập Tứ qua đó, lo lắng quấy nhiễu thanh tịnh của Thái Hậu, hai đứa nó đều chỉ mang một cung tì đi theo, Phúc Thanh mang…… chính là Thanh Đại.”

Liên quan đến nữ nhi, cho dù đề cập đến Thái Hậu, bà cũng phải nói rõ ràng!

“Có thể tiếp xúc với Thanh Đại, lại có thể xui khiến Thanh Đại mưu hại Đích công chúa, nhi tử cả gan suy đoán người nọ hoặc là năng lực không nhỏ, hoặc là…… Thân phận không thấp ——”

“Làm càn, ngươi đang hoài nghi Thái Hậu?” Cảnh Minh Đế buột miệng thốt ra, vẻ mặt tức giận.

Đối diện, Úc Cẩn vẻ mặt khiếp sợ: “ Sao Phụ hoàng lại nghĩ đến Hoàng tổ mẫu? Nhi tử suy đoán Từ Ninh Cung có lẽ còn có một vị ‘ Đóa ma ma ’ khác đều là cả gan suy đoán, nhưng tuyệt đối không dám đoán đến trên người Hoàng tổ mẫu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play