Úc Cẩn trên mặt bảo trì xa cách lãnh đạm, nội tâm thì lại lao nhanh như diều đứt dây.
A Tự thật đủ trầm ổn nha, chuyện lớn như vậy, trên đường về Bắc lại không hề nhắc đến một câu với hắn!
Càng nghĩ càng buồn bực, liền không còn tâm tình lãng phí thời gian với mấy tên ngu ngốc này nữa.
Úc Cẩn sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm Tề Vương, nhìn đến Tề Vương toát mồ hôi hột.
Hắn chính là nhân tuyển có tiếng hô cao nhất cho vị trí trữ quân, nếu như bị lão Thất đánh thì thật quá mất mặt, quả thực không dám tưởng tượng đến hậu quả ấy. Nhưng lão Thất là một người có cái tính vô lo, nếu thật sự muốn đánh người chỉ sợ ngay cả lý do cũng phải đánh xong rồi mới nghĩ tới......
Tề Vương vội giải thích nói: "Lúc ấy mẫu phi bị bệnh, hai người các nàng đi chùa Bạch Vân dâng hương cầu phúc cho mẫu phi."
Sắc mặt Úc Cẩn hơi phai nhạt chút: "À, thì ra là vì Hiền phi nương nương."
Dâng hương gặp ngựa nổi điên, nếu nói là ngoài ý muốn có quỷ mới tin, chắc chắn là Tề Vương phi không có hảo tâm làm ra chuyện xấu, không nghĩ tới Hiền phi còn chen vào một chân.
Đối với Hiền phi, Úc Cẩn không hề có chút tình cảm thân thiết gì, nghĩ đến bà ta chỉ có lạnh lùng.
Sinh mà không nuôi, thậm chí chỉ có chán ghét cùng lợi dụng, người như vậy cũng xứng với một tiếng "Mẫu thân"?
" Vậy Hiền phi nương nương hiện tại đã đỡ hơn chưa?"
Tề Vương không nghĩ tới Úc Cẩn bình tĩnh như thế, nhưng nghĩ lại, là chính hắn chột dạ. Chuyện Lý thị nhân dịp dâng hương ám hại Yến Vương phi lão Thất vốn không rõ lắm, không có khả năng sẽ nổi điên.
Vừa nghĩ như vậy, Tề Vương nhẹ nhõm hơn nhiều, cười hỏi: "Thất đệ trở về còn chưa đi thăm mẫu phi?"
Úc Cẩn hơi hơi nhướng mày, không thèm vô nghĩa với Tề Vương, lại hỏi lại: " Hiền phi nương nương hiện tại sao rồi?"
Tề Vương thay bằng vẻ âu lo: " Không tốt cho lắm, ngày thường nhìn còn đỡ, thỉnh thoảng lại sẽ đột nhiên đau đầu."
"Vậy à, vậy khi nào ta sẽ tiến cung đi thăm Hiền phi nương nương."
Tề Vương thừa dịp vài vị hoàng tử đều ở đây, rất vui vẻ moi ra tật xấu của Úc Cẩn: "Thất đệ, ngươi gọi mẫu phi là nương nương không khỏi quá xa cách."
Úc Cẩn cười nhạo một tiếng: "Tứ ca chớ quản quá rộng."
Khuôn mặt xấu xa lại bày dáng vẻ huynh trưởng, mặt không đau sao?
Tề Vương tuyệt không nghĩ tới trước mặt mọi người Úc Cẩn lại nói một câu như vậy, sắc mặt một hồi xanh một hồi trắng, có phần không xuống đài được.
Tương Vương thấy thế nói giúp: "Thất ca, Tứ ca tốt xấu cũng là huynh trưởng chúng ta --"
Tầm mắt Úc Cẩn nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt Tương Vương, khóe miệng chứa nụ cười lạnh: "Thế nào, còn huynh trưởng như cha chắc? Ta cũng không thấy lúc phế Thái Tử chết các ngươi có người nào đi khóc tang."
Mấy người tức khắc biến sắc.
Thục Vương ho khan một tiếng nói: "Thất đệ, thời gian không còn sớm, ta hồi phủ đây."
Gia hỏa lão Thất này nói chuyện không hề kiêng dè, hoàn toàn là cái gì không thể nói liền nói cái đó. Nghị luận về phế Thái Tử một khi truyền tới tai phụ hoàng, có thể có trái ngon cho bọn họ ăn?
Huống chi nói thêm hai câu xem chừng lại muốn đánh nhau rồi.
Phán đoán mà hành sự, Thục Vương quyết định đi là thượng sách.
Thục Vương đứng dậy, Tề Vương cũng gấp không chờ nổi đứng lên, gượng cười nói: "Ta cũng về đây. Lời vừa rồi Thất đệ hãy suy nghĩ lại đi, ngươi hiện tại cũng là người làm phụ thân, hẳn là biết nữ tử mười tháng hoài thai vất vả."
Úc Cẩn hếch mí mắt.
Nghĩ cái rắm.
Nếu thật sự đau lòng nữ tử mười tháng hoài thai, vậy vừa rồi lão Ngũ nói Tề Vương phi bẩn thỉu như vậy, Tề Vương một chút phản ứng cũng không có? Đó là sợ thành dạng gì, mới không quan tâm mẫu thân của con mình như thế?
Quả thực nói với người khác thì ra vẻ đạo mạo, đến phiên mình thì lập tức chôn vùi đạo đức cá nhân.
Mắt trông mong nhìn ba người Tề Vương rời đi, Lỗ Vương đành phải lưu luyến đứng lên: "Thất đệ, vậy ta cũng đi đây, có thời gian chúng ta lại tụ họp."
Một trận đánh hội đồng cứ thế mà tan, quả nhiên người nhớ thương vị trí kia đều biến thành chuột nhắt.
Úc Cẩn đưa mấy người ra cửa xong, liền lập tức nhấc chân đi đến Dục Hợp Uyển.
Sau khi Khương Tự trở về thay xiêm y ở nhà, dỗ A Hoan ngủ xong, đang dựa vào bình phong cạnh giường nghỉ ngơi, liền nghe tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Tiếng bước chân quen thuộc làm nàng vừa nghe liền biết người đến là ai, khóe miệng hơi cong mở mắt ra.
Úc Cẩn bước tới, đi ngang qua cái ghế con đặt ở giữa liền tiện chân đá bay, ngồi bệt xuống mép giường.
Khương Tự nhướng mày: "Chẳng lẽ lại đánh nhau?"
Không nên nha, trước đó lúc rời sảnh còn không có gì mà. Có điều nếu muốn đánh giả thì chỉ là chuyện hất ngã chén trà, nếu đánh thật e là cũng mau.
"Không đánh nhau, không đáng." Úc Cẩn bình tĩnh nhìn Khương Tự, giơ tay xoa xoa tóc nàng, "Trước đó không lâu Tề Vương phi hẹn nàng dâng hương?"
Khương Tự hơi giật mình, rất nhanh liền cười: "Còn tưởng rằng không ai nhắc tới chuyện này chứ."
"Nói lại tỉ mỉ cho ta nghe đi."
"Không có gì để nói cả, chính là Tề Vương phi muốn hại ta rớt xuống vực, bị ta tránh được, đổi lại bản thân nàng ta chịu tội. Vốn nghĩ đến loại người tâm địa rắn rết này ngã tan xương nát thịt vừa khéo, không nghĩ tới bị nàng ta nhặt về một cái mạng."
"Nàng ta sợ đến choáng váng?"
Khương Tự cười lạnh nhạt: "Sao có thể bị dọa choáng váng được, chẳng qua là có vài người cần Tề Vương phi bị " dọa ngốc " thôi. Như vậy cũng tốt, để Tề Vương phi thanh tĩnh tồn tại, nhìn thấy người mà mình lao tâm lao lực có sắc mặt gì, so với cái chết còn khó chịu hơn nhiều."
Chết chỉ là thống khổ trong nháy mắt, sống mới là tra tấn lâu dài.
Úc Cẩn rất tán đồng lời Khương Tự nói: "Xem ra phải âm thầm phái người bảo vệ Tề Vương phi thật tốt, không thể để nàng ta chết dễ dàng như vậy được."
Một Vương phi tuyên bố với bên ngoài là đánh mất thần trí, không thể xử lý công việc vặt trong Vương phủ cùng xã giao qua lại, cố tình còn muốn chiếm mãi vị trí Vương phi, suy nghĩ một chút đã cho Tề Vương ăn đủ.
"Vậy Hiền phi thì sao, bà ta cũng nhúng tay?" Nhắc tới Hiền phi, giọng của Úc Cẩn lạnh hơn.
Tề Vương phi với hắn mà nói hoàn toàn là người xa lạ, có vẻ mặt gì cũng không ngoài ý muốn, nhưng Hiền phi và hắn chung quy cũng có liên hệ huyết thống, ra tay với Khương Tự không thể nghi ngờ càng làm hắn lạnh lòng hơn.
"Không có, Hiền phi cáo ốm, không có trong hành trình đi chùa Bạch Vân lần này." Khương Tự nhàn nhạt nói.
Úc Cẩn đấm một quyền vào cột giường.
Cả cái giường run rẩy.
Khương Tự tức giận liếc hắn một cái: " Đang êm đẹp lấy giường ra xả giận cái gì, buổi tối không ngủ?"
Úc Cẩn nghĩ nghĩ cũng đúng, áy náy cười cười, yên lặng đá bay ghế con xa hơn một chút.
Ngoại trừ ghế con ngã xuống đất quay cuồng phát ra vài tiếng vang, trong phòng nhất thời lâm vào an tĩnh.
Một hồi lâu sau, Úc Cẩn mở miệng: "A Tự, ta đổi chủ ý."
Thấy hắn nói năng rất nghiêm túc, Khương Tự không khỏi ngồi thẳng người: "Đổi chủ ý gì?"
Không biết lời này của A Cẩn bắt đầu từ đâu, trước kia lại là chủ ý gì?
Úc Cẩn nắm chặt tay chà xát, khóe môi treo lành lạnh trào phúng: " Thứ lão Tứ tha thiết ước mơ chính là vị trí kia, mà hy vọng lớn nhất của Hiền phi cũng là lão Tứ ngồi lên vị trí đó. Ta vốn dĩ chỉ muốn kéo chân sau lão Tứ, không cho hắn đắc ý, nhưng bây giờ mới phát hiện ý tưởng này sao mà buồn cười. Xử lý lão Tứ, đổi lão Lục lên, ai có thể bảo đảm hắn sẽ không động kinh tìm chúng ta gây phiền toái?"
Khương Tự mơ hồ đoán được ý tứ của Úc Cẩn, thì thào hỏi: "A Cẩn, chàng là muốn --"
Úc Cẩn cười khẽ ra tiếng: "Ta tới ngồi lên vị trí kia, sẽ không cần đề phòng có người tới tìm chúng ta gây phiền toái nữa."
Mà điều này, mới là lực lượng mạnh mẽ nhất hắn có thể cho A Tự dựa vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT