Hai người Úc Cẩn đi ra hoàng cung, Khương Trạm dừng bước, nhỏ giọng hỏi: " Chuyện có người bắn lén hại ta, sao hôm nay không nói với Hoàng Thượng?"
Úc Cẩn nhìn tường đỏ ngói vàng dưới ánh mặt trời, nhẹ giọng nói: "Không vội, lần sau tiến cung sẽ nói."
Ra ngoài lâu như vậy thật vất vả mới trở về, hắn đã một thời gian chưa gặp khuê nữ bảo bối của mình rồi, nên muốn về nhà trước một chuyến. Nếu bây giờ nói ra, lại phải bận rộn một phen, sẽ chậm trễ thời gian về nhà.
Khương Trạm thấy Úc Cẩn mang vẻ mặt cao thâm khó đoán, thầm nói chắc là Vương gia đã có tính toán vẹn toàn, đoạn không còn nhiều lời nữa.
Ở đầu đường, Úc Cẩn dắt ngựa nói: "Ta về Vương phủ trước, sau đó sẽ mang A Tự cùng tới Bá phủ."
Một khi tin tức Khương Trạm "Chết mà sống lại" truyền ra, đừng nói thân muội muội, phàm là nhà có quan hệ họ hàng đều sẽ tới cửa thăm hỏi.
Khương Trạm nghe vậy vội nói: "Ta cùng Vương gia đi Vương phủ đi, cũng đúng lúc muốn gặp ngoại tôn nữ của ta một lần."
Úc Cẩn tuy rất ghét bỏ gia hỏa chướng mắt nào đó, nhưng vẫn gật đầu.
Không có biện pháp, cữu cữu muốn nhìn cháu gái, cũng không thể ngăn cản.
Hai người ra roi thúc ngựa chạy tới Yến Vương phủ.
Mới bước vào cửa Vương phủ, một loạt tiếng hoan hô đã từ hướng đại môn truyền ra: "Vương gia đã về rồi --"
Đặc biệt là Kỷ ma ma đúng lúc có việc đi ra ngoài, mừng đến nỗi thanh âm đều thay đổi, chạy về nhanh như bay.
Khương Trạm nhìn thấy mà kinh ngạc không thôi, nhìn Úc Cẩn: "Vương gia, trong Vương phủ Ngài cũng rất được lòng hạ nhân ha."
Úc Cẩn sờ sờ cằm, ánh mắt lấp lóe: "Đúng vậy, ta vốn luôn được lòng người mà."
Vừa rồi gọi to nhất chạy nhanh nhất chính là Kỷ ma ma đi?
Làm sao mà ra cửa một chuyến, Kỷ ma ma cứng nhắc nghiêm túc thích lẩm bẩm trong ấn tượng lại thành cái dạng này?
Nghĩ như vậy, Úc Cẩn bước nhanh hơn.
Kỷ ma ma chạy quá nhanh, liền đụng phải Trưởng sử nghe nói Vương gia trở về mà vội vàng chạy ra ngoài.
Trưởng sử không khỏi nghiêm mặt, lời nói thấm thía nhắc nhở: "Kỷ ma ma, cho dù là Vương gia trở về, bà cũng không nên thiếu kiên nhẫn như thế, một bó tuổi rồi mà sao giống như tiểu nha đầu vậy --"
"Ông thì biết cái gì!" Kỷ ma ma gạt tay trưởng sử ra, chớp mắt liền chạy không thấy bóng dáng.
Trưởng sử một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, giậm chân thở dài: "Vương phủ thói đời ngày sau, thói đời ngày sau a!"
Một Kỷ ma ma đang yên đang lành sao lại biến thành thế này? Nhất định là đi theo Vương phi học hư!
Úc Cẩn đi tới, liền nhìn thấy lão đầu râu ria hoa râm đang dậm chân thở dài, mặt không khỏi trầm xuống: "Trưởng sử đang cảm khái gì vậy? Thói đời ngày sau thì cũng thôi, sao lại còn gộp cả Vương phủ vào nữa?"
Trưởng sử bị nghẹn đến trợn trắng mắt, lại không dám nói ra lời trong đáy lòng.
Vương gia còn trơ mặt mà hỏi, đều nói điều tốt đầu tiên đều là bầu không khí tốt, lão cảm khái chính là Vương phủ thói đời ngày sau!
Kỷ ma ma chạy đến Dục Hợp Uyển, trong lòng cũng đang phát cáu.
Lão già Trưởng sử kia lại còn có mặt mũi giáo huấn bà, một mình bà thừa nhận bao nhiêu áp lực lão già chết tiệt kia biết sao? Bà chỉ vì sợ lão già kia biết được tình hình thực tế sẽ bị hù chết, một mình đau khổ tiếp tục chống đỡ, kết quả lão già kia lại còn tự cao tự đại quở trách bà.
Nói bà thiếu kiên nhẫn bà cũng nhịn, nói bà một bó tuổi có thể nhịn sao?
Ta phi, nếp nhăn trên mặt lão già kia đều có thể kẹp chết muỗi, còn có mặt mũi nói bà một bó tuổi!
Dưới lửa giận chống đỡ, một hơi chạy đến Dục Hợp Uyển, Kỷ ma ma thế mà mặt không đỏ hơi thở không loạn, giọng the thé hô to: "A Man, A Xảo, Vương gia trở về rồi!"
A Man và A Xảo liếc nhau, nhìn lão ma ma chạy đến tóc tai bù xù, đột nhiên có chút áy náy.
Trong vương phủ biết chuyện chỉ có bốn người, trong đó A Xảo, A Man, Hồng Tuyến đều là tâm phúc của Khương Tự, chỉ có Kỷ ma ma là bị kéo xuống nước.
Thấy Kỷ ma ma kích động như vậy, hai nha hoàn nào còn không rõ, lão ma ma đây là cho rằng Vương phi chuồn êm ra ngoài rốt cuộc cũng trở về, không cần lo lắng đề phòng nữa, cho nên lần này kích động nào là vì Vương gia, mà là vì Vương phi.
Nhưng trên thực tế Vương phi đã về từ hôm qua, chỉ là không nói với Kỷ ma ma thôi......
Thấy hai đại tỷ không có phản ứng gì, Kỷ ma ma lặp lại lần nữa: "Vương gia trở về rồi!"
A Xảo vội lộ ra nét kinh hỉ: "Vương gia trở về rồi? Thật tốt quá rồi, ta đây đi bẩm báo Vương phi!"
A Man so ra kém A Xảo trong khoản giả vờ, liền hỏi: "Vương gia về một mình sao?"
" Cũng không phải --" Nói tới đây, Kỷ ma ma ngẩn ra, "Không phải, bên người Vương gia còn có một người --"
Tuổi không chênh lệch mấy với Vương gia, độ tuấn tú thì không thể so bằng Vương gia, còn có thể sóng vai đi cùng Vương gia, người trẻ tuổi kia có lai lịch gì nha, nhìn còn hơi quen mặt -- quen mặt?
Kỷ ma ma đột nhiên nghĩ ra cái gì, một khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, thân thể run lẩy bẩy.
A Man thấy thế hoảng sợ, vội đỡ lấy Kỷ ma ma: "Kỷ ma ma, ma ma làm sao vậy?"
Bờ môi Kỷ ma ma trắng bệch, run run nói: "Khương, Khương Nhị công tử --"
Lúc này Khương Tự đã nhanh chân đi ra, bắt lấy cổ tay Kỷ ma ma kích động hỏi: "Bà nói cái gì?"
Giọng nói của Kỷ ma ma như đột nhiên bị chặt đứt, trợn hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Khương Tự.
Khương Tự vẫn chờ Kỷ ma ma nói ra tin tức huynh trưởng cũng tới, để thuận tiện tiếp tục diễn kịch, vì thế hạ giọng nói: "Ma ma đừng nóng vội, từ từ nói."
"Vương, Vương phi?" Kỷ ma ma chỉ vào Khương Tự, "Ngài --"
Khương Tự nhoẻn miệng cười với Kỷ ma ma: "Ta làm sao?"
Kỷ ma ma giật mình phản ứng lại: Có thể cười như vậy nhất định là Vương phi không thể nghi ngờ, không phải là vị đại tỷ ôn nhu hoà nhã kia.
" Ma ma vừa rồi rốt cuộc sao lại hốt hoảng như vậy?"
Kỷ ma ma đè xuống nỗi kinh ngạc vì sao Khương Tự lại xuất hiện ở chỗ này, nói ra chuyện càng khiến bà kinh ngạc hơn: "Vương gia mang theo Khương Nhị công tử cùng nhau trở về --"
Khương Tự đã nhanh chân đi ra Dục Hợp Uyển.
Kỷ ma ma túm lấy A Xảo đi ở cuối cùng hỏi: "A Xảo, rốt cuộc sao lại thế này?"
A Xảo chớp chớp mắt: "Ma ma hỏi cái gì?"
Kỷ ma ma hạ thấp giọng hỏi thăm: "Vương phi trở về khi nào? Lúc trước không phải Đại cô nãi nãi Khương gia đóng giả sao?"
A Xảo nhíu mày: "Ma ma nói cái gì nha, mấy ngày này Vương phi không phải vẫn luôn ở trong tiểu Phật đường cầu phúc cho Vương gia sao."
Đôi mắt trông mong thấy A Xảo bước nhanh đuổi theo, Kỷ ma ma trợn mắt há hốc mồm.
Bà xem như đã nhìn ra, nha hoàn bên người Vương phi đều là nhân tinh, chỉ có bà là đồ ngốc......
"A Tự, ta đã về rồi." Úc Cẩn nhìn thấy Khương Tự liền tăng nhanh bước chân, ôm nàng vào trong lòng.
Khương Trạm hậm hực trừng mắt.
Theo lý thuyết hắn là " Chết mà sống lại" trở về, Tứ muội đột nhiên thấy hắn hẳn phải kích động ôm hắn mới đúng, bằng không giả vờ sẽ không giống thật.
Khương Trạm thấy hai người còn ôm nhau, ho khan nhắc nhở một tiếng.
Khương Tự dùng sức đẩy Úc Cẩn ra, nhào về phía Khương Trạm: "Nhị ca, huynh không có việc gì thật tốt quá --"
Còn chưa kịp bổ nhào vào lòng Khương Trạm thì đã bị Úc Cẩn túm chặt.
"A Tự, nàng đừng kích động, chúng ta vào nhà chậm rãi nói." Úc Cẩn cười tủm tỉm kéo Khương Tự đi vào trong phòng, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Tiểu tử Khương Trạm này càng ngày càng không biết xấu hổ, ý tứ một chút thì chết à, thật đúng là muốn mượn cơ hội này ôm tức phụ của hắn?
Úc Thất hoàng tử đang lẩm bẩm, một thân ảnh đen lẫn vàng bỗng vọt ra từ bên cạnh, lao tới trên người Khương Tự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT