Cảnh Minh Đế có quyết định này, càng cảm thấy không thể chậm trễ: “Lại nói, tức phụ lão Thất cả ăn Tết cũng không tiến cung, trẫm có chút không yên tâm……”
Hoàng Hậu yên lặng giật giật khóe miệng.
Bữa tiệc đoàn viên nhắc tới Yến Vương phi không xuất hiện, Hoàng Thượng còn khen nàng trọng tình nghĩa, hiện tại lại không yên tâm …… Quả nhiên là tâm Đế vương, như mò kim đáy biển.
“Hoàng Hậu, Hậu cảm thấy phái ai đi thì thích hợp?”
Nghe Cảnh Minh Đế hỏi như vậy, Hoàng Hậu ít nhiều có chút chuẩn bị tâm lý.
Nếu không có chuyện gì Hoàng Thượng sẽ không tới Khôn Ninh Cung, nói như vậy, ít nhất Phan Hải không phải người thích hợp.
Hơi suy nghĩ thấy cũng không kỳ quái, Yến Vương phi tuyên bố với bên ngoài là đóng cửa niệm kinh cầu phúc đến khi Yến Vương bình an trở về, hiện giờ cơ hồ mỗi người đều biết, Hoàng Thượng đột nhiên phái thái giám tâm phúc đi Yến Vương phủ, sẽ rất dễ làm người phỏng đoán.
Phải biết rằng, bất kể chuyện gì một khi dính dáng đến thiên tử, sẽ không giống nhau nữa.
Hoàng Hậu trầm ngâm một phen, đề nghị nói: “Nếu không để Phúc Thanh đi một chuyến đi.”
“Phúc Thanh?” Cảnh Minh Đế nhất thời cũng không nghĩ đến ái nữ.
Hoàng Hậu cười: “Đúng vậy, Phúc Thanh với Yến Vương phi rất hợp ý nhau, bữa tiệc tất niên không gặp được Yến Vương phi vẫn còn nhắc mãi. Tiểu cô nương muốn xuất cung hít thở không khí, gặp tẩu tẩu ở chung hòa hợp, cho dù là ai cũng không thể nói gì. Hoàng Thượng, ngài cảm thấy thế nào?”
Cảnh Minh Đế nghe thế liên tục gật đầu: “Hoàng Hậu nói rất có lý, vậy để Phúc Thanh đi một chuyến đi, như vậy chúng ta đều có thể yên tâm.”
Về phần yên tâm cái gì, Cảnh Minh Đế không chỉ ra, trong lòng Hoàng Hậu lại hiểu rõ.
Đúng lúc Yến Vương phi mãi không ra khỏi cửa, Thánh Nữ Ô Miêu có dung mạo rất giống Yến Vương phi hiện thân, điều này thật sự làm cho người ta mơ màng, Hoàng Thượng hoài nghi Yến Vương phi có liên quan đến Thánh Nữ Ô Miêu.
Tuy nói sự hoài nghi này có chút ly kỳ, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, đương nhiên là phái người đi xem mới an tâm.
“Phúc Thanh đến chỗ mẫu hậu đã về chưa?”
“Đã về rồi.”
Cảnh Minh Đế vốn không muốn quá nóng vội, nhưng nghĩ lại, ngay cả chuyện Dương phi cho ông đội nón xanh Hoàng Hậu đều biết, còn có gì phải tránh né, dứt khoát thoải mái thúc giục: “Vậy thì bảo Phúc Thanh qua đó đi.”
Hoàng Hậu im lặng trong chớp mắt, khẽ gật đầu: “Vậy ta sẽ nói với Phúc Thanh một tiếng.”
Đối mặt với Hoàng Thượng vò đã mẻ không sợ rơi, bà còn có thể nói cái gì?
Phúc Thanh công chúa nghe nói để nàng đến Yến Vương phủ một chuyến, vui mừng không thôi: “Có thể xuất cung tìm Thất tẩu chơi sao?”
Hoàng Hậu ôn nhu cười: “Đi đi, đã lâu không gặp Thất tẩu con, mẫu hậu cũng hơi nhớ.”
Con ngươi Phúc Thanh công chúa hơi đổi, cầu xin: “Mẫu hậu, con có thể mang Thập Tứ muội đi cùng không?”
Hai vị công chúa vốn quan hệ nhàn nhạt, bởi vì mấy ngày nay cùng đi Từ Ninh Cung làm bạn với Thái Hậu, thời gian ở chung nhiều hơn, mà cảm tình cũng sâu hơn.
Phúc Thanh công chúa hồn nhiên phúc hậu, Thập Tứ công chúa thì cẩn thận tâm tư tỉ mỉ. Hai người lại bằng tuổi nhau, ở chung tự nhiên hòa hợp.
Nghe Phúc Thanh công chúa thỉnh cầu, Hoàng Hậu hơi do dự.
“Mẫu hậu, người đáp ứng đi mà. Con ít có cơ hội xuất cung, cơ hội Thập Tứ muội xuất cung lại càng ít…… Coi như làm bạn với con đi.”
Thấy ái nữ mềm giọng năn nỉ, Hoàng Hậu liền gật đầu, dặn dò nói: “Vậy các con đi qua thăm Thất tẩu con xong thì sớm hồi cung, nhưng không cho ở bên ngoài hồ nháo.”
“Mẫu hậu, con còn muốn ra đường xem ——” Phúc Thanh công chúa tự biết yêu cầu có chút quá phận, nói không quá tự tin.
Nghĩ lại thì phụ hoàng một năm chỉ có một lần xuất cung hít thở không khí, số lần nàng xuất cung còn nhiều hơn, yêu cầu như vậy hình như có chút tham lam.
Hoàng Hậu thấy nữ nhi lăng lăng nhìn mình, dở khóc dở cười.
Đứa nhỏ Phúc Thanh này quá thành thật, không biết sau khi xuất cung vụng trộm đi sao, nhất định phải cầu bà.
Hoàng Hậu nghĩ như vậy, càng thêm thương tiếc nữ nhi, thở dài: “Đi dạo phố có thể, nhưng không nên quá lâu ——”
Phúc Thanh công chúa lập tức vui mừng đáp ứng.
Phúc Thanh công chúa lập tức vui mừng đáp ứng.
Hai vị công chúa xuất cung tuy hành trang đơn giản, hộ vệ lại theo không ít, đoàn người đi thẳng đến Yến Vương phủ.
Khi Kỷ ma ma nhận được tin tức công chúa tới chơi, hai mắt khẽ đảo suýt nữa ngất xỉu.
Không thể xỉu được!
Bà dùng sức nhéo cho mình tỉnh táo lại, nhưng trái tim lại đập thình thịch, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Tỳ nữ báo tin hơi nghi hoặc: “Ma ma, ngài xem có phải nên đi nói cho Vương phi ——”
“Đây là tất nhiên!” Kỷ ma ma nói ra một câu, trong lòng càng thêm sốt ruột.
Tìm đường chết nha Vương phi, thật sự là hố chết cả cái Vương phủ to như vậy!
Công chúa tới không có khả năng không gặp, nhưng Vương phi lại không ở trong phủ, hiện tại nên làm sao bây giờ?
Kỷ ma ma gấp đến độ trán toát mồ hôi.
Giờ khắc này, bà thật hận vì sao lại giấu chuyện Vương phi tìm đường chết, mà không phải lập tức nói cho trưởng sử.
Cái gì, nói cho trưởng sử là có thể giải quyết khốn cục hiện tại?
Đây cũng không phải, ít nhất thêm một người biết chuyện, bây giờ có thể cùng nhau sốt ruột sợ hãi chứ sao.
“Ma ma, ngài làm sao vậy, có phải không thoải mái không?”
Kỷ ma ma hoàn hồn, nghiêm mặt: “Trước hết mời nhị vị công chúa đến phòng khách ngồi chơi, bảo Vương quản sự cẩn thận tiếp đón, ta đây đi bẩm báo Vương phi.”
Gần đây phàm là có việc đều là Kỷ ma ma trực tiếp đi bẩm báo Vương phi, tỳ nữ cũng không nghĩ nhiều, vội đi an bài.
Kỷ ma ma chạy như bay đến Dục Hợp Uyển, chạy đến thở hổn hển.
A Man thấy thế che miệng cười nói: “Kỷ ma ma, ngài có chuyện gì mà vội vã như vậy ——”
“Phúc Thanh công chúa và Thập Tứ công chúa tới bái phỏng Vương phi!” Kỷ ma ma không kịp hít thở, gấp giọng nói.
Tiếng cười của A Man đột nhiên im bặt, hỏi lại: “Ai tới?”
Kỷ ma ma dậm chân một cái nói: “Phúc Thanh công chúa và Thập Tứ công chúa! Phúc Thanh công chúa chính là đích công chúa, cố ý tới thăm Vương phi, Vương phi không có khả năng tránh mà không gặp. Hiện tại nên làm sao bây giờ?”
Thấy hai đại nha hoàn A Man và A Xảo hai mặt nhìn nhau, Kỷ ma ma lại bắt đầu trợn trắng mắt, ôm ngực nói: “Đã nói Vương phi làm bậy rồi, cố tình các ngươi còn đi theo thêm phiền. Hiện tại hay rồi, tai họa tới rồi đó!”
A Man không vui, xì một tiếng khinh miệt nói: “Tết nhất, họa cái gì mà họa, ma ma có biết nói chuyện không hả?”
Nếu không phải xem ở tình cảm Kỷ ma ma cùng các nàng lừa trên gạt dưới, nàng đã sớm đá cho lão ma ma này khóc ầm lên rồi.
A Xảo thoạt nhìn bình tĩnh hơn nhiều, nhàn nhạt nói: “Kỷ ma ma chớ hoảng, ngài đi nói với hai vị công chúa một tiếng, Vương phi chúng ta đang ở tiểu Phật đường niệm kinh cầu phúc cho Vương gia, đã sớm nguyện Vương gia chưa trở về sẽ không ra khỏi cửa tiểu Phật đường. Nếu hai vị công chúa muốn gặp Vương phi, vậy hạ mình đến tiểu Phật đường đi.”
Kỷ ma ma không nhấc nổi chân: “Nhưng nếu hai vị công chúa muốn đi thật thì sao?”
A Xảo nhàn nhạt nói: “Vậy làm phiền ma ma dẫn nhị vị công chúa qua đây, ta với A Man sẽ ở đó chờ.”
Kỷ ma ma há to miệng, lòng tràn đầy mờ mịt.
Sau khi dẫn qua rồi thì sao? Không gặp được Vương phi thì nên nói thế nào?
Hai vị đại tỷ này làm bậy mà.
“Kỷ ma ma mau đi ra đi, để hai vị công chúa chờ lâu sẽ không hay, còn tưởng là Vương phủ chúng ta chậm trễ đó.” A Xảo thúc giục nói.
Kỷ ma ma như bị đặt trên lò nướng, không bò xuống được, đành phải căng da đầu chạy ra phòng khách.
Phúc Thanh công chúa vừa nghe Yến Vương phi đang ở tiểu Phật đường, khách khí nói: “Vốn dĩ Thất tẩu thành tâm niệm kinh không nên quấy rầy, nhưng thật sự là rất nhớ Thất tẩu, vậy chúng ta liền qua đó đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT