Úc Cẩn đương nhiên không biết đó là thứ gì, âm thầm ghi nhớ sắc phôi miệng cóc, mắt đậu xanh, trước một bước rời khỏi Ô Miêu.
Mà giờ phút này, vị tộc trưởng Tuyết Miêu miệng cóc, mắt đậu xanh nhận được tin tức Úc Cẩn đến thăm Ô Miêu, sắc mặt lập tức vô cùng âm trầm, vỗ mạnh lên tay vịn ghế dựa nói: “Đáng chết!”
Đứng bên cạnh là nam tử trung niên tâm phúc, thấy thế khuyên nhủ: “Tộc trưởng chớ giận, nếu Thất hoàng tử Đại Chu đã dám đến, thì làm cho hắn có đến mà không có về!”
Tộc trưởng Tuyết Miêu cười một cách dữ tợn: “Không sai, vốn tưởng rằng Thất hoàng tử trở về kinh thành Đại Chu là thả hổ về rừng, làm người của chúng ta liên tiếp bị nhục nhã, cuối cùng chỉ có thể tạm thời dừng tay. Không nghĩ tới hắn không yên ổn mà ở kinh thành Đại Chu, lại chạy đến Nam Cương.”
Tộc trưởng Tuyết Miêu không thể không giận.
Quẻ ngôn liên quan đến long chi thất tử, ông ta có biết, chỉ tiếc biết được quá muộn. Khi đó Thất hoàng tử thân ở trong quân Đại Chu, khiến ông ta không thể làm gì, sau đó lại trở về Đại Chu, lại càng không dễ ra tay.
Bởi vì nửa tin nửa ngờ quẻ ngôn kia, cộng thêm sau nhiều lần liên tiếp động thủ không thành ông ta lựa chọn dừng tay, nhưng không nghĩ tới Thánh Nữ được đồn là đã không còn trên nhân thế lại hiện thân trên lễ Tân Hỏa, dùng Ngự Cổ thuật uy hiếp tứ phương.
Cố tình trong lúc nước sôi lửa bỏng này, Thất hoàng tử Đại Chu lại xuất hiện ở đây.
Nói là trùng hợp, ông ta tuyệt đối không tin.
Quẻ ngôn của Thái Thượng trưởng lão Ô Miêu là thật, long chi thất tử mới là mấu chốt mang đến ánh bình minh cho Ô Miêu!
Bọn họ không tiện xuống tay với Thánh Nữ Ô Miêu, nhưng với Thất hoàng tử đơn thương độc mã điệu thấp đi vào Nam Cương lại dễ hơn nhiều.
Nếu như người mang đến ánh bình minh cho Ô Miêu chết đi, Ô Miêu sẽ như thế nào đây?
Vô luận ra sao, với Tuyết Miêu mà nói đều là thay đổi tốt.
Tuyết Miêu ẩn nhẫn mấy chục năm, không phải để nhìn Ô Miêu lần nữa hưng thịnh.
“Chuẩn bị đi, cần phải để mạng của Thất hoàng tử lại.”
Tâm phúc lập tức đáp: “Vâng.”
Mà lúc này, Khương Tự đã lần nữa dịch dung thành A Hoa, đứng ở trước mặt Đại trưởng lão.
“Đại trưởng lão, ta đi đây.”
Đại trưởng lão nhìn sâu vào mắt Khương Tự, mãi lâu sau vẫn không nói gì.
Khương Tự cũng không vội, lẳng lặng chờ đối phương mở miệng.
“Đi đi.” Cuối cùng, Đại trưởng lão chỉ nói hai chữ này, trông có vẻ mất hứng.
Không thể nào không mất hứng, tình huống lúc này hoàn toàn không giống như suy nghĩ ban đầu của bà.
Vốn dĩ đã chuẩn bị thà rằng thừa nhận tội nghiệt vi phạm hứa hẹn cũng phải giữ Yến Vương phi lại, lại tuyệt đối không nghĩ tới bây giờ kinh hồn táng đảm, chỉ mong sao Yến Vương phi đừng lấy thân phận Thánh Nữ mà làm bậy.
Nhìn Đại trưởng lão đầu đầy sợi bạc, Khương Tự ngược lại mềm lòng, hơi nhún gối nói: “Vậy con đi đây. Bên này có chuyện gì, Đại trưởng lão truyền tin cho con là được.”
Tiễn Khương Tự rời làng vẫn là Hoa trưởng lão.
Dừng lại ở chỗ khuất người, Hoa trưởng lão dặn dò nói: “ Khi nào ra khỏi địa giới Nam Cương ngài hãy bỏ dịch dung, bằng không để các bộ tộc phát hiện hành tung, không thỏa đáng cho lắm.”
Vô luận người trước mắt có phải A Tang hay không, nếu đã được Đại trưởng lão tán thành, đó chính là Thánh Nữ Ô Miêu, cho nên thái độ của Hoa trưởng lão với Khương Tự cũng có thay đổi.
“Hoa trưởng lão yên tâm, ta có chừng mực.”
Cáo biệt Hoa trưởng lão, Khương Tự đi thẳng một mạch tới khách điếm ở tạm khi ở thành nhỏ.
Đám người Úc Cẩn đang ở đó chờ nàng.
Chờ Khương Tự đi xa, một thiếu niên lặng lẽ nhô đầu ra, yên lặng theo sau.
Hắn không dám tới gần, không nghe được hai người nói gì, nhưng hắn nhất định phải biết rõ có hai A Hoa là chuyện gì xảy ra.
A Hoa cứu hắn bị A Hoa hung dữ thay thế, vậy A Hoa cứu hắn sẽ có nguy hiểm sao?
Thiếu niên không biết đạo lý được người tích thủy chi ân thì phải dũng tuyền tương báo, nhưng hắn đang dùng hành động đền ơn.
Khương Tự cơ hồ là mang tâm tình gấp gáp chạy tới khách điếm.
“A Cẩn, là ta.”
Đứng ở ngoài cùng Úc Cẩn phản ứng lại, khẽ gật đầu, trước một bước đi vào.
Khương Tự theo sát sau đó, thấp giọng hỏi Úc Cẩn: “ Nhị ca ta ở phòng nào?”
“Ở bên này.”
Phòng của Khương Trạm ở sát vách phòng Long Đán, mới đi tới cửa, Khương Tự liền nghe được tiếng cười nói bên trong.
Úc Cẩn đi vào trước, cười nói: “A Tự tới.”
Khương Trạm nghe xong phá lệ kích động, gấp không chờ nổi ra đón.
Đối diện đi tới một thiếu nữ.
Khương Trạm bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, theo bản năng xoay người bỏ chạy.
Khương Tự bất đắc dĩ gọi: “Nhị ca, là ta.”
Ở Ô Miêu lấy bộ dạng của A Hoa gặp mặt Nhị ca một lần, lo lắng Nhị ca lộ ra manh mối, nàng không có mở miệng.
Cũng không biết tạo thành sự hiểu lầm gì, mà Nhị ca nhìn thấy A Hoa lại bị dọa thành như vậy.
“Tứ, Tứ muội?” Khương Trạm như bị chặn họng, mặt lộ vẻ khiếp sợ quá độ.
“ Sao Nhị ca lại phản ứng như vậy? Thương thế đã đỡ hơn chưa?” Khương Tự tiến lên một bước, giọng mang quan tâm.
Khương Trạm lui về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ: “Tứ muội, sao muội lại biến thành như vậy?”
Nghe giọng nói thì vẫn có thể nghe ra là muội muội ruột không sai, nhưng Tứ muội sao lại biến thành A Hoa?
Khương Tự nghe vậy cười một tiếng: “Ô Miêu có vị cô nương gọi A Hoa, ta dịch dung thành bộ dạng của nàng, thuận tiện hành sự.”
Khương Trạm quay đầu, mờ mịt nhìn Long Đán.
Long Đán không nhắc đến vấn đề này với hắn nha!
Long Đán bị nhìn đến mặt ngây thơ vô số tội.
Hắn cũng không rõ lắm sau khi Vương phi trà trộn vào Ô Miêu sẽ hành sự như thế nào, đương nhiên không thể nói lung tung rồi.
“Vậy, vậy A Hoa cô nương chăm sóc ta——”
Khương Tự không để bụng nói: “Đó là A Hoa thật, A Hoa Nhị ca nhìn thấy lần đầu là ta.”
Gương mặt tuấn tú của Khương Trạm run lên, từng chữ hỏi: “Lần đầu tiên là Tứ muội?”
Khương Tự gật đầu, trừng hắn một cái: “Nhị ca không phải còn ghét bỏ tên A Hoa không dễ nghe bằng A Lan sao, tại sao sau đó lại muốn A Hoa chăm sóc huynh?”
Khương Trạm mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “Đại khái là thương thế quá nghiêm trọng, có chút hồ đồ.”
Một tiếng phì cười truyền đến.
Khương Tự nhìn qua.
Long Đán vội thu liễm ý cười, bày ra biểu tình nghiêm túc.
Khương Trạm đã là đằng đằng sát khí, sinh ra tâm tư diệt khẩu Long Đán.
Hắn thật ngốc, khi Long Đán hỏi hắn làm sao chạy ra được, hắn thế mà thuận miệng nhắc tới cô nương chăm sóc hắn bị hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Khương Trạm hận không thể tát cho mình một cái.
Không khoác lác sẽ chết à, giờ hay rồi, tanh bành……
“Nhị ca làm sao rời khỏi Ô Miêu?” Khương Tự tuy nhận thấy phản ứng của Khương Trạm có chút kỳ quái, nhưng có quá nhiều nghi vấn muốn hỏi, nên không để ý việc nhỏ này.
Khương Trạm đem những gì ly kỳ khi rời khỏi Ô Miêu nói lại một lần.
Khương Tự nhìn Long Đán và lão Tần, nói: “Có thể phát hiện có hai A Hoa, ta đại khái có thể đoán được hắn là ai.”
Long Đán nói xen vào: “Có phải là tiểu tử nửa đường cứu được kia không?”
Khương Tự gật đầu: “Hẳn là hắn.”
“ Trên đường các nàng còn cứu được một đứa bé?” Úc Cẩn đột nhiên nổi hứng thú.
Long Đán cười nói: “Kỳ thật cũng không phải đứa bé, là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, biết đuổi thi.”
Úc Cẩn nhìn Khương Tự, nhàn nhạt à một tiếng.
Hết tộc trưởng Tuyết Miêu, lại đến thiếu niên đuổi thi, A Tự nhà hắn thật là tài giỏi nha.
Khương Tự lặng lẽ nhéo Úc Cẩn một cái, ý bảo hắn thu lại dấm chua không thể hiểu được kia cái, nói: “Nhị ca, nói lại cảnh ngộ huynh gặp phải đi. Phụ thân bọn họ đều cho rằng huynh đã xảy ra chuyện, vô cùng khổ sở.”
Sắc mặt Khương Trạm lập tức lạnh lùng, thu hồi ý cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT