“Thiếu Hàng, em như thế nào…… Không ở phòng thí nghiệm?” Không trách Ôn Duyên hỏi ra vấn đề như vậy, hiện tại bên trong khu an toàn cùng nghiên cứu khoa học treo lên thông báo, đều là bất luận sáng đêm vùi đầu làm nghiên cứu ở phòng thí nghiệm, em trai hắn hơn phân nửa là cuồng công tác. Lần trước nghe cha nuôi nói, nếu không phải bởi vì Ôn Thiếu Hàng bệnh nặng một hồi, mẹ nuôi chết đi sống lại không cho hắn công tác sáng tối chẳng phân biệt, thời điểm trước khi bọn họ đến khu an toàn, Ôn Thiếu Hàng cơ hồ ngày nghỉ cũng là ở phòng thí nghiệm.
Ôn Thiếu Hàng tay trái đặt ở trong túi quần áo, tay phải vươn tới đem đai an toàn ba lô của Ôn Duyên kéo lại, bởi vì hắn so với Ôn Duyên cao hơn nửa cái đầu, cho nên động tác này trong mắt người ngoài như là anh em đảo lộn. Hắn thấy Ôn Duyên chỉ là theo bản năng nghiêng đầu nhìn tay hắn, lại không có né tránh, cho nên lộ ra tươi cười thuần túy cực kỳ, “Đương nhiên là chờ ca a.”
Dứt lời hắn liền quay đầu nhất nhất nhìn về phía một đám người, phi thường tự nhiên mà mỉm cười nói: “Mọi người khỏe, tôi gọi là Ôn Thiếu Hàng, em trai Ôn Duyên, mọi người có thể giống anh tôi, kêu tôi là Thiếu Hàng. Thật sự thực cảm tạ các vị, cảm tạ các vị mấy ngày nay tới giờ chiếu cố anh trai tôi, tôi đại biểu người nhà của tôi, hướng các người nói lời cảm tạ. Chỉ là hiện tại điều kiện hữu hạn, cũng không có đồ tốt gì có thể đáp tạ các vị, tôi chuẩn bị một ít tâm ý nho nhỏ, đợi lát nữa ở trên đường sẽ chia cho mọi người, hy vọng đến lúc đó, mọi người không cần ghét bỏ.”
Ôn Thiếu Hàng này một hồi nói lưu loát bằng phẳng có tình có lí, tuy là biết Tạ Sâm một bên không thể hiểu được giống như có chút khó chịu, nhưng Chu béo cũng vô pháp a! Không ai đánh người cười, đây là quy củ từ xưa lưu lại. Lại nói đối phương còn là em trai Ôn Duyên, Tạ Sâm rốt cuộc không thể hiểu được tức giận cái gì a……
Tâm lý quay tròn cân nhắc không ngừng, Chu béo trên mặt lại là một bộ ngây thơ chất phác cười to, “Nói cái gì a! Là em trai Ôn Duyên cũng chính là anh em với chúng ta! Kia cái gì…… Chính là, Thiếu Hàng a, chúng ta đi làm nhiệm vụ ở kho lương, cậu biết chuyện kho lương số một đi? Một chuyến này đường xá phần lớn là sơn đạo, hung hiểm vạn phần, chúng ta kỳ thật cũng không có mười phần nắm chắc có thể trở về…… Tâm tính mọi người đều đã đến mức này, cậu lại là một kỹ thuật viên, cậu thật sự lớn nhưng không cần……”
“Chu đại ca đây là không tin Thiếu Hàng.” Không đợi Chu béo đem lời nói cho hết, Ôn Thiếu Hàng mỉm cười một câu liền đem đối phương nghẹn họng. Ôn Thiếu Hàng hơi hơi rũ mắt xuống, rồi sau đó lại giương mắt nhìn Chu béo mỉm cười nói: “Chu đại ca yên tâm đi, Thiếu Hàng tuy rằng không có xuất sắc như mọi người, nhưng cũng vẫn là đủ để tự bảo vệ mình. Hơn nữa, đúng là bởi vì một chuyến này hung hiểm vạn phần, Thiếu Hàng mới càng không thể không đi.”
Một câu cuối cùng “không thể không đi” bị Ôn Thiếu Hàng nhấn mạnh, hắn tuy rằng là nhìn Chu béo nói, nhưng Ôn Duyên đứng ở một bên vẫn là theo bản năng nắm chặt tay, Tạ Sâm còn nhìn Ôn Thiếu Hàng, ánh mắt sâu thẳm.
Đối phương rốt cuộc là em trai Ôn Duyên, Chu béo trên mặt có chút xấu hổ mà cười, hắn quay đầu lại, muốn Ôn Duyên giải vây cho hắn, khuyên em trai hắn không cần thêm phiền. Rốt cuộc bí mật của một đám người bọn họ là không ít, tuy rằng đối phương là em trai Ôn Duyên, nhưng bọn hắn mọi người trong lòng biết rõ ràng, quan hệ của Ôn Duyên cùng cha mẹ nuôi hẳn là cũng không phải rất hài hòa. Từ mấy ngày này tới nay đôi vợ chồng kia chỉ đi tìm Ôn Duyên một lần, liền có thể nhìn ra được tới, bọn họ cùng Ôn Duyên cơ bản chính là không thế nào thân mật. Em trai kia cũng không phải em ruột, liền càng là khó mà nói! Như bây giờ ý nghĩa không rõ đứng ở cửa một hai phải đi theo cùng bọn họ, nào có đạo lý tùy tùy tiện tiện liền mang theo đâu……
Ôn Duyên nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Chu béo, chỉ là hắn không biết nên nói như thế nào…… Ánh mắt hắn tuần tra qua lại giữa Chu béo cùng Ôn Thiếu Hàng, hồi đầu Chu béo liền kém cùng hắn làm mặt quỷ, nhưng hắn vẫn là một chữ cũng chưa nói ra. Đã không có thay Chu béo khuyên bảo Ôn Thiếu Hàng, càng không có thay Ôn Thiếu Hàng nói vài câu lời hay giải vây.
Ôn Thiếu Hàng cứ như vậy mặt mang mỉm cười mà cùng Ôn Duyên đối diện, lúc nhìn thấy đối phương thật sự không có ý đồ thay mình nói chuyện, khóe miệng hắn gợi lên một tia tự giễu mỉm cười, tuy rằng giây lát lướt qua, nhưng bởi vì hắn xuất hiện thật sự quá mức đột ngột, bởi vậy khó tránh khỏi chịu sự chú ý của mọi người. Này đây, một màn tự giễu mỉm cười này, trong mắt người khác, ý nghĩa kia, có thể không giống nhau lắm.
Một lát sau, Ôn Thiếu Hàng khẽ thở dài một cái, giương mắt đối với Chu béo cười nói: “Chu đại ca, đừng vội nổi nóng. Tôi lý giải lý do anh tạm thời không tín nhiệm tôi. Chỉ là anh xem nhẹ một chuyện rất quan trọng, tôi như thế nào sẽ đúng giờ như vậy chờ ở nơi này? Tôi như thế nào sẽ biết, các người hôm nay muốn đi làm nhiệm vụ?”
Một câu làm tất cả biểu tình trên mặt Chu béo đều biến mất, hắn quay đầu lại cẩn thận mà đánh giá Ôn Thiếu Hàng một lần, như suy tư gì nói: “Là Lương tam thiếu bảo cậu tới?”
Ôn Thiếu Hàng nhanh nhẹn mà cười gật gật đầu, “Đúng vậy. Bởi vì lúc này đây, nếu các người muốn thuận lợi tới kho lương, thật sự có lý do không thể không mang tôi theo. Hắn bảo tôi tới, cũng vì Ôn Duyên là anh trai tôi. Chúng ta lên xe rồi lại nói thế nào? Xem ở trên người anh trai tôi, tin tưởng tôi một lần. Tôi sẽ không lừa gạt các người. Nếu lừa các người, ra khỏi khu an toàn, các người tùy tiện đem tôi ném ở nơi nào, tôi là tuyệt đối sẽ không có hai lời. Như thế nào?”
Phần tự tin này của đối phương, cùng loại tự tin của đại bộ phận những người khác hoàn toàn không giống nhau. Liền tỷ như Tống Giai Thiến, nàng thực tự tin, cho nên thực sáng ngời, thực bắt mắt, bất luận đi đến nơi nào đều là tiêu điểm. Nhưng Ôn Thiếu Hàng bất đồng, tất cả mọi người nhìn ra được hắn cũng thực tự tin, nhưng là…… Hắn tuy rằng bề ngoài xuất chúng, nhưng hoàn toàn không sáng ngời, càng không bắt mắt, hắn cho người ta chính là một loại…… Là một loại tự tin thực mềm mại, thực nội liễm. Để cho người khác căn bản không có lý do chán ghét hắn, thậm chí dù là một chút tâm tư ghen ghét đều rất khó có, này thật là quá khó thấy……
Nói đến loại phân thượng này, Chu béo còn có thể nói cái gì đâu, hắn chỉ có thể trên mặt mang cười cùng Tạ Sâm đối một ánh mắt, nhưng ai biết Tạ Sâm vẫn luôn rũ mắt căn bản không nhìn hắn, qua lại vài lần đều là như thế này, thẳng đến khi tất cả mọi người lên xe, Tạ Sâm vẫn là khuôn mặt âm trầm không nói lời nào, Chu béo chỉ có thể ở trong lòng thầm mắng vài câu, cùng Hình Nhị nhanh nhẹn vào thùng xe trước.
Chỉ là sau khi vào trong xe xảy ra một chuyện tương đối xấu hổ, nguyên bản Tạ Sâm cùng Ôn Duyên ngồi cùng nhau là thực bình thường, có thể trước kia Ôn Duyên vẫn luôn là ngồi dựa ở bên phải, cũng chính là chỗ có thể ngồi nhiều thêm một người, là bên tương đối rộng rãi kia, mà Tạ Sâm thì ở bên trong. Nhưng lúc này đây, Tạ Sâm sau khi vào trong xe an vị trên ghế sofa chính giữa, Ôn Duyên trái phải nhìn nhìn, lúc sau Tạ Sâm thình lình giương mắt nhìn hắn một cái, thành thành thật thật cúi đầu lựa chọn vị trí dựa vào trong bên phải. Sau khi ngồi xuống mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, liền tính rõ ràng cảm giác được luôn có một đạo tầm mắt cực nóng đuổi theo chính mình, hắn cũng chỉ có thể làm như nhìn không thấy.
“Thiếu Hàng a, không nói gạt cậu, đại bộ phận người trong đội chúng ta cũng coi như là sinh tử chi giao. Tuy rằng cùng nhau trải qua không tính nhiều, nhưng kinh tâm động phách cùng nghìn cân treo sợi tóc là tuyệt đối từng có. Cho nên chúng ta cũng biết sống sót không dễ dàng, tất cả mọi người đều cũng coi như thẳng thắn thành khẩn, không muốn chủ động nói việc riêng, chúng ta tuyệt đối sẽ không hỏi đến, nhưng nếu không đem bản lĩnh thật nói ra để mọi người hiểu biết, chúng ta cùng nhau lên đường, tổng hội là không an tâm, cậu nói có phải hay không?”
Chu béo một bên khởi động xe, một bên từ loa hướng trong xe nói. Mà Ôn Thiếu Hàng từ lúc lên xe không ngừng đánh giá bên trong, lúc này nghe thanh âm Chu béo, hắn một bên nhìn đỉnh lều cửa sau xe, một bên cười đáp lại nói: “Không sai, băn khoăn của Chu đại ca, tôi đương nhiên minh bạch.”
Ôn Thiếu Hàng thu hồi ánh mắt nhìn đỉnh lều, hắn mỉm cười xem chiếc xe chậm rãi rời đi khu an toàn, Chu béo chạy kỳ thật không chậm, nhưng cũng tuyệt đối không xem như nhanh, con đường này là nơi nhất định phải đi để đến đường núi kia, hai bên đều có cây cối bồn hoa xanh hóa, Ôn Thiếu Hàng duỗi cổ nhìn cây cối bên kia đã sớm vàng khô, quay đầu nhìn loa, nói: “Chu đại ca, năng lực của Thiếu Hàng, kỳ thật là cái dạng này.”
Hắn vừa nói xong, Chu béo gắt gao mà nhìn chằm chằm màn hình tinh thể trên thùng xe, theo bản năng thả chậm tốc độ xe, nhưng qua vài giây, cũng chưa thấy được Ôn Thiếu Hàng dùng kỳ năng dị thuật gì a……
Ở thời điểm hắn nhịn không được muốn mở miệng dò hỏi, Hình Nhị bên cạnh duỗi tay vỗ vỗ cánh tay hắn, Chu béo ngẩng đầu, thấy Hình Nhị hướng cửa sổ xe chỉ.
Ánh mắt Chu béo dời đi, lúc này mới phát hiện, là cây bên ngoài sớm đã vàng khô đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần dần trở nên xanh, chúng nó biến hóa, tựa như video cắt nối biên tập ra thay đổi bốn mùa, phảng phất toàn bộ thế giới đều đột nhiên tràn ngập sinh cơ, khô vàng suy bại bị màu xanh lá dần dần thay thế, đến miệng vết thương trên thân cây cũng đều nhất nhất vuốt phẳng, chính mắt nhìn thấy trường hợp loại sinh mệnh này tỏa sáng đích xác làm người xem thế là đủ rồi, cũng chỉ là hai giây, sau hai giây Chu béo liền ở trong lòng khẽ thở dài một cái, năng lực này đích xác thực chấn động nhân tâm, chỉ là muốn ở mạt thế bảo vệ chính mình……
Không đợi đem đáng tiếc than thở ra, chỉ thấy những thân cây toàn bộ dạt dào màu xanh lúc sau cư nhiên còn có xu thế không ngừng sinh trưởng! Chu béo trừng lớn đôi mắt, trơ mắt nhìn một thân cây đột nhiên giống dây mây uốn lượng to ra mấy thước! Thẳng tắp mà hướng đầu xe bọn họ bay lại đây! Tốc độ công kích của thứ kia làm hắn căn bản không kịp phản ứng! Theo bản năng chuyển động tay lái muốn tránh đi, chỉ là không đợi hắn tránh được mấy mét, chỉ cảm thấy thân xe giống như bị cái gì cố định, sau khi phục hồi tinh thần lại, mặc hắn nhấn ga như thế nào, chỉ có tiếng chân ga vang lên “Ô ô”, thân xe lại cư nhiên đều không chút sứt mẻ!
Chu béo theo bản năng nuốt yết hầu, hắn lập tức rũ mắt nhìn hướng màn hình tinh thể lỏng. Quả nhiên, Ôn Thiếu Hàng chính diện mang mỉm cười mà nhìn những cái cây hai bên đường, hắn quay đầu nhìn về phía loa, tươi cười nho nhã lễ độ, ngữ khí cũng là cực kỳ khiêm tốn, “Chu đại ca, dị năng của Thiếu Hàng, là có thể khống chế sinh trưởng thực vật, hơn nữa phát động chúng nó tiến hành công kích. Xem như mộc hệ dị năng biến dị đi, là…… Dị năng bẩm sinh.”
Một câu này không chỉ có làm Chu béo theo bản năng dẫm phanh lại làm cho diệt hỏa, càng là làm Ôn Duyên không thể tưởng tượng mà trừng lớn đôi mắt quay đầu nhìn về phía Ôn Thiếu Hàng! Dị năng bẩm sinh? Giống như Tạ Sâm, dị năng bẩm sinh? Như thế nào sẽ?! Em trai của mình, Ôn Thiếu Hàng, là người trời sinh liền có năng lực đặc thù? Này như thế nào sẽ đâu?! Sao có thể?!
Duy nhất sắc mặt bất biến chính là Tạ Sâm. Chỉ là so với vừa rồi, giống như càng thêm khó coi một chút……
Tống Giai Thiến ngồi đối diện ba người bọn họ nhịn không được quay đầu cười trộm. Này thật sự không trách nàng, ai bảo bầu không không khí ba người đối diện kia không được tự nhiên như vậy đâu, từ lúc mới vừa nhìn thấy Ôn Thiếu Hàng nàng liền bắt đầu hoài nghi, Ôn Duyên đối với hắn căn bản không có loại vui sướng anh trai gặp em trai, ngược lại là không được tự nhiên càng nhiều hơn. Mà hắn đối với Ôn Duyên cũng không giống như là loại cung kính em trai với anh trai, ngược lại trong ánh mắt nhìn Ôn Duyên, càng nhiều thêm một loại cảm xúc không nói rõ. Hiện tại lại xem phản ứng của Tạ Sâm, lại nghĩ tới vừa rồi lúc ở cửa, Ôn Thiếu Hàng bởi vì Ôn Duyên không có thay hắn nói tốt, cho nên lộ ra một tia ý vị sâu xa cười khổ kia……
Thì ra là thế, thì ra là thế a! Hơn nữa hai người kia còn đều là dị năng bẩm sinh, xem ra một đường này của bọn họ, không lo không có diễn để xem!
(Jeje: Chỉ có thể nói, ánh mắt quần chúng hỏa nhãn kim tinh, sáng hơn sao trên trời =]]])
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT