Nàng đang mắng bổn vương là heo hay sao?

Cảnh Dung suy nghĩ vòng quanh trong đầu, cuối cùng cũng phản ứng lại. Hắn tức giận đến nỗi trong mắt đầy sao, nhưng may mắn thay, hôm nay tâm tình hắn rất tốt!

Hắn đơn giản nằm ở trên giường lâu hơn một chút, sau đó mới chậm rãi đứng lên.

Cả hai cùng nhau ăn sáng xong, Lộ Giang đột nhiên bước vào, nói ở bên tai Cảnh Dung vài câu, Cảnh Dung chỉ gật gật đầu, thần sắc cũng bắt đầu trở nên ngưng trọng.

"Có chuyện gì vậy?" Kỷ Vân Thư hỏi.

Cảnh Dung: "Lý lão tướng quân đã vào kinh."

Lý lão tướng quân?

Kỷ Vân Thư có chút ngạc nhiên.

Nàng nghiêng người về phía trước một chút.

"Không phải Lý lão tướng quân đã từng nói sẽ không bao giờ vào kinh nữa hay sao? Ngay cả lúc trước tang lễ của Thủy Tinh lão cũng không tới. Vì sao lần này lại tới? Vì đại thọ của Hoàng thượng?"

Cảnh Dung lắc đầu: "Chắc là... là sự tình 《Lâm Kinh Án》. Nếu như sự tình năm đó thật sự có liên quan tới lão, vậy thì lúc này lão quyết định vào kinh, nhất định là đến vì 《Lâm Kinh Án》."

"Nếu thật sự đúng như vậy, vậy thì, chuyện này tuyệt đối không hề đơn giản."

"Vậy nên bổn vương mới kiên nhẫn chờ tin tức bên phía Tần đại nhân."

"Tần đại nhân?" Kỷ Vân Thư kỳ lạ nhìn hắn.

Cảnh Dung gật đầu, giải thích nói: "Tần đại nhân sẽ gặp Lý lão tướng quân và thăm dò lão trước, nếu như không có kết quả, bổn vương sẽ tự mình đi. Lão cổ quái kia, bổn vương không tin mình không trị được lão."

Hắn cực kỳ khí phách!

Kỷ Vân Thư liếc mắt ngó hắn một cái, thật sự muốn ném một cái chảo qua đó.

Biểu cảm nho nhỏ của nàng đã bị đôi mắt sắc bén của Cảnh Dung bắt gặp. Hắn khẽ nâng cằm, kiêu căng tự tin nói: "Ngay cả tiểu yêu tinh này bổn vương cũng có thể trị được, còn có gì mà bổn vương không thể làm được?"

"......"

Những lời nói của hắn luôn khiến Kỷ Vân Thư nói không nên lời.

Nàng đơn giản quay trở lại trong phòng, bắt đầu đùa nghịch với mấy cái hộp sọ, cũng định hình khuôn mặt ban đầu bằng một cục đất sét.

Nàng bắt đầu chuyên chú nghiên cứu.

Cảnh Dung dường như rất nhàn rỗi, không vội vã rời đi, tò mò hỏi nàng: "Đã ba bốn ngày rồi, đống xương này rất khó vẽ ra hình người hay sao?"

"Ừ!"

"Khó ở đâu?"

Kỷ Vân Thư nói: "Mười bốn năm trước, những người này đã bị cháy trong một ngày một đêm. Khi thi thể người đã trải qua quá trình đốt cháy, xương cốt sẽ có biến đổi nhất định. Nếu như trước khi chết từng có giãy giụa kịch liệt, vậy thì mức độ mở ra của xương gò má (颧骨) và xương hàm dưới (下颌骨) của người chết sẽ có khoảng cách nhất định. Điều này sẽ ảnh hưởng tới việc tái tạo mũi và môi. Nếu như người chết vì ngạt thở do bị sặc khói, sau đó lại bị lửa lớn đốt cháy, vậy thì xương đỉnh đầu (顶骨) và xương gò má (颧骨) người chết sẽ bị biến dạng ở mức độ nhất định. Điều này sẽ ảnh hưởng tới khoảnh cách giữa lông mày và kích thước của trán. Đó là tất cả những chi tiết cần được xem xét khi tái tạo lại diện mạo ban đầu của một xác chết đã bị phân hủy. Ta tạm thời dùng bùn dựa theo hộp sọ này để nặn ra hình dạng khuôn mặt, sau đó dựa vào mức độ bị đốt cháy của hài cốt, cùng với sự biến dạng của xương khi trải qua nhiệt độ cao, lần lượt sửa chữa, cuối cùng mới có thể chắc chắn về kết quả cuối cùng."

Nàng nói một hơi đã giải thích xong!

Cảnh Dung nghe thấy đều trợn tròn đôi mắt.

Nữ nhân này, xác định không phải là quái vật?

Hắn không thể không lắc đầu, hơi nheo mắt một chút, kinh ngạc cảm thán nói: "Hài nhi tương lai của chúng ta, nhất định sẽ rất thông minh."

"Nói bậy gì đó!" Kỷ Vân Thư đau đầu.

Cảnh Dung lại nghiêm túc nói: "Nhưng bổn vương nghĩ, vẫn nên sinh nhi tử, nếu như sinh được nữ nhi, sau này cũng giống như nàng, mỗi ngày đều giao tiếp với tử thi như vậy, không phải đáng sợ hay sao? Ừm, nhi tử vẫn tốt hơn, đi theo bổn vương luyện kiếm, luyện văn gì đó, không tệ."

"Ai muốn sinh nhi tử?"

"Đương nhiên là nàng sinh, bổn vương không thể sinh được."

Hắn nói thực sự rất có đạo lý.

Kỷ Vân Thư nghiến răng giận dữ. Lăn, được không?

Nàng thề, nàng muốn nữ nhi nhất, nếu như sinh nhi tử giống như Cảnh Dung, trời sinh có kỹ năng tán nữ nhân như vậy, không phải là quá lợi hại hay sao?

Cảnh Dung dường như luôn muốn đùa giỡn cho đến khi trái tim nàng hoảng loạn, sau đó cãi thêm với hắn vài câu, lúc này hắn mới bỏ qua.

May mắn thay, đại thọ Hoàng thượng sắp tới, hắn cần phải đi chuẩn bị lễ vật, vì thế nên hắn không thể ở lại lâu hơn.

Trước khi đi, hắn còn không quên nắm lấy đôi tay mềm mịn của Kỷ Vân Thư, nhắc nhở nói: "Nàng hãy ngoan ngoãn ở đây đợi ta. Đại thọ của phụ hoàng sắp tới, vì thế nên mấy ngày nay không thể xảy ra rắc rối gì mới, bổn vương cũng sẽ tương đối bận rộn. Tuy nhiên, bổn vương sẽ vẫn qua đây gặp nàng khi có thể."

"Ừ." Nàng gật đầu đồng ý.

Sau khi tiễn đại tôn Phật kia đi, nàng lại bắt đầu vẽ lên bức họa......

.......

Tướng quân phủ!

Kỷ Mộ Thanh đang ở trong phòng chống nạnh, chỉ huy bọn nha đầu.

"Cẩn thận khi đặt thứ đó, nhẹ tay một chút, đặt ở bên kia, nếu như các ngươi làm vỡ nó, các ngươi sẽ không thể đền nổi."

Đúng thật là rất tài tình!

Nàng ta đã mang hơn mười bình ngọc tới đây từ Cẩm Giang, tất cả đều rất tinh xảo.

Nhưng chỉ khổ cho nhóm tiểu nha đầu, dọn dọn nâng nâng cả một buổi sáng.

Chẳng phải nàng ta tới kinh thành để tham dự tuyển Thái Tử Phi hay sao?

Nhưng có cảm giác giống như nàng ta đang chuyển nhà.

Choang ——

Kỷ Mộ Thanh vừa mới dặn dò xong, một bình ngọc đã rơi xuống mặt đất, vỡ tan tành.

Tiểu nha đầu kia sợ tới mức cả người đổ mồ hôi, nhanh chóng quỳ xuống, nằm rạp ở trên mặt đất, liên tục dập đầu.

"Đại tiểu thư, nô tỳ không phải cố ý, thật sự không phải cố ý, cầu xin đại tiểu thư tha mạng."

Nhìn bình ngọc vỡ vụn trên mặt đất, Kỷ Mộ Thanh tức giận đến nỗi xanh mặt, tiến về phía trước và vung tay lên.

Nha đầu kia bị tát một cái rất mạnh!

"Tiện nhân, ngươi có biết bình ngọc này quý giá bao nhiêu hay không?"

"Nô tỳ không phải cố ý, thật sự không phải cố ý."

"Không phải cố ý? Hôm nay ta không thể không giáo huấn ngươi thật tốt."

Nàng ta dứt lời, một bàn tay nắm lấy tóc nha đầu, một tay khác giơ lên chuẩn bị đánh tới.

Khoảnh khắc tiếp theo ——

"Dừng tay!"

Giọng nói của Kỷ Uyển Hân truyền vào, chỉ thấy nàng bước nhanh đi tới, vừa nhanh chóng kéo nàng ta ra, vừa khuyên: "Đại tỷ, chỉ là một cái bình hoa mà thôi, hà tất phải tức giận?"

"Đây chính là bình lưu li thượng đẳng, bọn nha đầu đó cả đời đều không thể đền nổi."

"Chẳng lẽ, tỷ muốn đánh chết nha đầu này mới bỏ qua sao?"

Kỷ Mộ Thanh lại cười lạnh nhướng mày, vừa hất Kỷ Uyển Hân ra, vừa nhìn nha đầu kia nói: "Chỉ là một hạ nhân mà thôi, tốn chút bạc là có thể mua một người. Đánh chết thì như thế nào, dù sao đều được dùng tiền mua về. Sinh ra đã là nô tài Kỷ gia, chết đi cũng là quỷ của Kỷ gia ta."

Lời này vừa mới nói ra, thật sự khiến người sợ hãi!

Kỷ Uyển Hân ho khan vài tiếng, đi đến trước mặt tiểu nha đầu đang run rẩy, đỡ nàng ấy lên.

Kỷ Uyển Hân nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, đi ra ngoài trước đi."

"Nhị tiểu thư......"

"Không sao." Kỷ Uyển Hân vỗ vỗ mu bàn tay nàng ấy, sau đó nói với bọn nha đầu còn lại trong phòng: "Các ngươi cũng đi ra ngoài hết đi."

"Vâng!"

Toàn bộ nha đầu trong phòng lập tức vội vàng đi ra ngoài.

Kỷ Mộ Thanh chỉ nhìn cảnh này, hai tay khoanh ở trước ngực. Nàng ta lạnh giọng châm chọc một câu: "Thật sự không hiểu, tâm địa muội vì sao lại tốt như vậy, chỉ là mấy tiện nha đầu cũng khiến muội thương tiếc như vậy?"

Sắc mặt Kỷ Uyển Hân vẫn không thay đổi, tiếp tục cúi đầu ho khan vài tiếng.

"Hạ nhân cũng là người, bọn họ cũng có cha mẹ, tỷ không thể rộng lượng một chút hay sao?"

"Rộng lượng? Kỷ Uyển Hân, hiện tại muội đang giáo huấn tỷ hay sao?" Kỷ Mộ Thanh lập tức mặt trầm xuống.

Nàng ta hơi nổi giận một chút!

Kỷ Uyển Hân nhẹ nhàng nói một câu: "Muội chỉ muốn nhắc nhở!"

Bốp ——

Một cái tát dừng ở trên gương mặt trắng nõn của Kỷ Uyển Hân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play