Nhậm Tinh Hà chống nạnh mà đứng, bộ dạng như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay đánh người.

- Ca, buông lỏng đi, chúng ta không phải đến đánh nhau, đừng nghiêm trang như vậy.

Nhậm Thương Khung cười trêu ghẹo, hai huynh đệ đứng ở trước cửa Lạc phủ chờ gia nhân thông báo.

Nhậm Tinh Hà cười hắc hắc:

- Lạc phủ này sát khí rất nặng a, tuy không phải đánh nhau, nhưng so với đánh nhau còn đáng sợ hơn.

- Người đến.

Nhậm Thương Khung thoáng nhìn bên trong có bóng người đi ra.

Người tới chính là phụ thân của Lạc Điệp Vũ, Lạc Giang Nam, người này bạch diện thư sinh, tính cách ôn hòa, lúc trước cùng Nhậm Đông Lưu kết giao, hai người định ra phúc chỉ giao hôn, không nghĩ tới hôm nay lại có tình cảnh như vậy.

Thấy huynh đệ Nhậm Thương Khung, Lạc Giang Nam rất xấu hổ. Hắn là người rất trọng chữ tín, bội ước, loại sự tình đáng xấu hổ này hắn quả thật làm không được, hôm nay thấy con của cố nhân, hổ thẹn càng thêm sâu.

- Hai vị hiền chất...

Biểu hiện của Lạc Giang Nam có chút mất tự nhiên.

- Lạc thúc thúc, chất nhi bái kiến.

Nhậm Thương Khung cùng Nhậm Tinh Hà trả lễ.

- Ai nha, không dám nhận, không dám nhận. Hai vị hiền chất, Lạc mỗ hổ thẹn.

- Lạc thúc thúc, huynh đệ chúng con đến vội vàng, nên không chuẩn bị lễ vật gì đáng giá. Chỉ có ba miếng Nghịch Yêu Đan, thúc thúc nể mặt phụ thân, đừng chê là được.

Lạc Giang Nam nghe Nhậm Thương Khung nhắc đến phụ thân hắn, trong lòng càng thêm hổ thẹn.

- Hiền chất, này...

- Lạc thúc thúc, người đến là khách, thúc thúc không phải muốn đem huynh đệ chúng con tiếp ở ngoài cửa đó chứ?

Lạc Giang Nam quẫn bách cực kỳ, vội vàng giải thích:

- Không phải, hiền chất, trong lòng Lạc mỗ vô cùng hổ thẹn, nhưng vì tình thế...

- Là phiền não từ Tống gia?

Nhậm Thương Khung lời lẽ sắc bén, đi thẳng vào vấn đề.

- Ngươi... Ngươi như thế nào biết được?

Lạc Giang Nam kinh ngạc cực kỳ.

- Ha ha, mọi chuyện trong thiên hạ, sao có thể che nổi mắt thế nhân. Tống Huy cũng không phải là nhân vật tiếng tăm gì, Lạc thúc thúc nếu vì người này mà bội ước, thật là không nên; thất hới với bằng hữu, chính là bất nghĩa.

Lạc Giang Nam ai thán một tiếng:

- Hiền chất, việc này nếu không phải chuyết thê lấy cái chết bức bách, Lạc mỗ sao lại muốn đi làm kẻ bất nghĩa chứ? Giang Nam ta phụ lòng Đông Lưu đại ca rồi.

- Không phải chứ? Lạc phu nhân không phải là kẻ thù với gia huynh? Sao lại lấy cái chết bức bách?

Nhậm Thương Khung cảm thấy có ác cảm với Lạc phu nhân này, muốn lấy cái chết để ép chồng mang tiếng bất nhân bất nghĩa, như vậy mà là đạo làm vợ hay sao?

- Đúng vậy!

Ngay lúc đó, Lạc phu nhân kia đã vội vã chạy ra, từ xa đã kêu lên:

- Chính là ta lấy cái chết bức bách. Nhậm Tinh Hà, ngươi đời này đừng hòng mơ tưởng tới Điệp Vũ. Điệp Vũ nếu gả ngươi, nhất định bên kiệu hoa sẽ là quan tài của ta.

Lạc Giang Nam dậm chân:

- Phu nhân ngươi sao lại như vậy? Tinh Hà hiền chất là nhi tử của Đông Lưu đại ca, phẩm hạnh nhất định sẽ rất tốt, cho dù không thể đại phú đại quý, nhưng ít ra cũng là một quân tử...

- Lạc Giang Nam, ông là một con mọt sách, câm miệng cho lão nương!

Lạc phu nhân tức sùi bọt mép, đằng đằng sát khí vọt ra, quát:

- Nhậm Tinh Hà ngươi còn có gan đến đây, hảo hảo hảo, đây là ngươi tự rước lấy nhục.

Nếu là những nữ nhân khác, Nhậm Tinh Hà sớm đã trả lời lại một cách mỉa mai. Thế nhưng đây là mẫu thân của Điệp Vũ, đắc tội không nổi, Nhậm Tinh Hà chỉ cười khổ lắc đầu.

Nhậm Thương Khung nhún vai:

- Cái gì gọi là tự rước lấy nhục?

- Không biết sao? Lão nương sẽ nói cho ngươi biết, hôm nay Lạc gia ta cùng Tống gia sẽ kết thông gia, Điệp Vũ cùng Tống Huy trai tài gái sắc, mặc kệ từ phương diện nào mà xét, Tống Huy cũng hơn Nhậm Tinh Hà gấp mười lần? Nhậm Tinh Hà lấy cái gì tranh giành với Tống Huy?

Nhậm Tinh Hà một bụng tức giận không thể phát tác, chỉ lạnh lùng nói:

- Ta không biết Tống Huy kia là ai, ta chỉ biết là, Nhậm Tinh Hà ta ở trong mắt thế nhân, có lẽ không đáng một đồng. Nhưng ít ra tâm ý của ta đối với Điệp Vũ, trời xanh chứng giám. Lạc phu nhân đã lấy cái chết bức bách, như vậy Nhậm Tinh Hà cũng chỉ có thể rút lui. Nhưng Điệp Vũ gả cho người nào, ta sẽ giết kẻ ấy, giết đến khi nào Điệp Vũ gả cho ta mới thôi.

Nhậm Thương Khung cũng nhịn không được vỗ tay cổ vũ huynh trưởng.

Lạc Giang Nam trợn mắt há hốc mồm. Hắn nghe nói Nhậm Tinh Hà là người bất cần đời, làm việc không theo quy tắc, không nghĩ tới phương thức nói chuyện, cũng cổ quái như thế. Tính cách rất giống với Đông Lưu huynh a.

Ngay lúc này, Lạc Điệp Vũ cũng chạy đến, nghe Nhậm Tinh Hà nói những lời này, nín khóc mỉm cười, kêu lên:

- Ngươi một cái cũng không cần giết, ta cả đời này, ai cũng không lấy, chỉ lấy ngươi mà thôi.

Lạc phu nhân tức sùi bọt mép:

- Điệp Vũ, con muốn làm cho mẫu thân tức chết hả?

Lạc Điệp Vũ nước mắt lã chã nói:

- Mẹ, con từ nhỏ cùng Tinh Hà hợp ý, nếu như mẹ bắt con lấy người khác, con gái sống không bằng chết, sớm muộn gì cũng tìm lấy cái chết mà thôi.

Vừa nói xong, trong tay giương lên, một con dao găm hướng Lạc phu nhân, buồn bã nói:

- Mẹ, đã sống không bằng chết, không bằng mẫu thân tự mình động thủ. Thân thể này là do phụ mẫu ban cho. Hôm nay con gái đem huyết nhục trả lại cho cha mẹ. Chỉ nguyện kiếp sau nếu vẫn làm con hai vị, chỉ mong hai người đừng ép buộc nữ nhi nữa.

Lạc phu nhân quát:

- Điệp Vũ, con thật muốn giết chết mẫu thân hay sao?

Lạc Giang Nam thấy thế, cũng hét lớn một tiếng:

- Đã đủ rồi!

Vị gia chủ nhu nhược này, xưa nay đối với lão bà ngoan ngoãn phục tùng, bỗng nhiên phát uy, thật ra khiến cho Lạc phu nhân có chút khiếp sợ.

- Phu nhân, lời hứa của nam nhân đáng giá nghìn vàng. Hôn sự của Điệp Vũ, ban đầu là ta định ra. Điệp Vũ không phản đối, nữ nhi cùng Tinh Hà lại tình đầu ý hợp, tại sao phu nhân nhất định phải đau khổ bức bách? Nếu như cuối cùng phải chết một người, vậy để cho ta bồi tội với Đông Lưu đại ca!

Nhậm Thương Khung nghe vậy cười ha hả:

- Hảo một cái hôn sự, lại làm cho cả nhà ba người đều muốn chết. Lạc phu nhân, ta có một lời, bà có muốn nghe không?

- Hừ.

Nhậm Thương Khung cười nhạt nói:

- Lạc phu nhân, bà bài xích gia huynh như vậy, đơn giản là vì những tin đồn bất lợi với gia huynh kia. Chỉ là, bất luận chuyện gì, bà phải biết rằng, tin đồn chưa hẳn đã đúng sự thật. Lạc phu nhân, tấm lòng của bà giành cho con gái, ta có thể hiểu được. Nhưng Lạc phu nhân có nghĩ tới hay không, Nhậm thị gia tộc ta, chẳng lẽ không nuôi nổi Điệp Vũ tiểu thư hay sao?

- Mà Lạc phu nhân bà, chẳng lẽ một cơ hội cạnh tranh công bình, cũng không cho gia huynh hay sao? Nếu là như vậy, đường đường là một trong thập đại gia tộc như Lạc gia, lại bội tín bội nghĩa như vậy sao? Một đứa con gái, lại muốn gã cho ba nhà, việc này nếu truyền đi, thanh danh của Điệp Vũ tiểu thư sẽ chẳng còn gì nữa.

Lạc Giang Nam gật đầu nói:

- Thương Khung hiền chất nói có lý. Việc này vốn là kim ngọc lương duyên, lại biến thành một trò khôi hài như thế?

Lạc phu nhân lạnh miệng nói:

- Công bình cạnh tranh, chính là bốn chữ này. Như vậy ta hỏi Nhậm Tinh Hà ngươi, tu vi hôm nay của ngươi là mấy trọng? Địa vị ở Nhậm thị gia tộc như thế nào? Bản thân ở gia tộc có thể có quản lý chuyện gì?

Liên tục ba vấn đề này, đều hết sức bén nhọn, đem toàn bộ những nhược điểm của Nhậm Tinh Hà nói ra.

Nhậm Tinh Hà thản nhiên nói:

- Lạc phu nhân, địa vị sự nghiệp, đều theo tu vi mà tiến. Nhậm Tinh Hà ta năm nay mười tám, Vũ Phi Dương cùng Tống Huy, đều lớn hơn ta. Bà như thế nào lại sớm kết luận ta kém hơn bọn hắn, ha năm sau nhất định ta sẽ vượt qua bọn chúng.

- Chê cười!

Lạc phu nhân lạnh lùng bật cười:

- Nếu như nhớ không lầm, ngươi chỉ là võ đạo Trúc Cơ đệ tứ trọng a? Hai năm sau, ngươi có thể nhất phí trùng thiên hay sao? Đúng là vọng tưởng! Điệp Vũ, con bây giờ đã nhìn rõ chưa? Loại nam nhân nói bốc nói phét này, đáng tin được sao?

Nhậm Thương Khung cười ha hả:

- Lạc phu nhân, Trúc Cơ đệ tứ trọng là chuyện từ năm nào vậy? Gia huynh hôm nay đã là võ đạo Trúc Cơ đệ lục trọng. Nhưng lại không biết bà nói Trúc Cơ đệ tứ trọng là ai?

- Cái gì?

Lạc Giang Nam động dung, hai mắt bắn ra một đạo thần quang, gắt gao nhìn thẳng vào Nhậm Tinh Hà.

Lạc phu nhân cũng bị lời này làm cho động dung, nhịn không được hướng Nhậm Tinh Hà nhìn thêm vài lần.

Lạc Giang Nam lộ vẻ vui mừng, thở dài:

- Đúng là Trúc Cơ đệ lục trọng, Đông Lưu đại ca, huynh có người thừa kế, huynh có người thừa kế rồi!

Càng làm Lạc Giang Nam kinh hỉ chính là Nhậm Thương Khung, một thân tu vi không cách nào nhìn thấu, nhưng chắc chắn là trên Nhậm Tinh Hà rất nhiều!

Vân La Thành có tin đồn, hai huynh đệ này đắm mình, làm mất mặt Nhậm Đông Lưu, là những kẻ không có tiền đồ.

Nghĩ đến đó, lại nhìn hiện tại, quả thật là bất đồng hoàn toàn!

Những vật khác có thể làm giả, nhưng tu vi, nhất định là không giả được

Hai mắt Lạc Điệp Vũ cũng tỏa sáng, vẻ mặt kinh hỉ nhìn qua ái lang. Nàng cũng cảm thấy kỳ quái, ngày đó ở trên tửu lâu cùng Vũ Phi Dương phát sinh xung đột, Nhậm Tinh Hà chỉ là Trúc Cơ đệ tứ trọng.

Nếu không phải như vậy, như thế nào lại để cho Vũ Phi Dương kiêu ngạo.

Thế nhưng mà, mới bốn tháng không thấy, lúc này đã tiến vào lục trọng rồi. Chẳng lẽ nói, thiên tài cũng lây bệnh hay sao?

Nhậm Thương Khung là thiên tài, Lạc Điệp Vũ từng nghe Nhậm Tinh Hà đề cập tới.

Lạc phu nhân thấy tình huống như vậy, sắc mặt quả nhiên hòa hoãn rất nhiều.

Nhậm Thương Khung cười nói:

- Lạc thúc thúc, Lạc phu nhân, xin thứ cho chất nhi nói thẳng. Lần cầu hôn này có nhiều người, chứng minh Điệp Vũ tiểu thư đủ mị lực. Vốn nên là sự việc đáng vui mừng, tại sao các vị lại muốn sống muốn chết chứ? Muốn nói buồn, cũng là những gia tộc cầu hôn thất bại kia buồn. Các vị cứ thoải mái đem củ khoai nóng này ném cho chúng ta, ai muốn tranh giành thì cứ hướng Nhậm gia mà tới.

Lạc Giang Nam cùng Lạc phu nhân liếc nhau, đều cảm thấy lời của Nhậm Thương Khung rất có lý.

Đúng vậy a, tại sao phải đòi sống đòi chết chứ?

Trực tiếp để cho bọn họ cạnh tranh chẳng phải là được sao?

Bất quá Lạc Điệp Vũ lại tức giận nói:

- Thương Khung, ngươi chớ nói lung tung, mặc kệ ai thắng, ta cũng chỉ gã cho ca ca ngươi thôi.

Nhậm Thương Khung cười hắc hắc:

- Đúng vậy đúng vậy, ngươi phải gả cho anh ta. Bởi vì Nhậm thị chúng ta, không thể nào thua được.

- Hôm nay gió to, khẩu khí các hạ lớn như thế, không sợ bị phong hàn hay sao?

Tống Huy thong thả bước ra, lạnh lùng nói.

- Sợ phong hàn, đó là bởi vì ngươi không đủ thực lực. Giống như Nhậm gia ta, căn bản không biết cái gì gọi là phong hàn. Tống Huy, tranh chấp giữa Tống gia cùng Nhậm thị, cần phải đem người bên ngoài kéo vào hay sao chứ hả?

Nhậm Thương Khung trả lời lại một cách mỉa mai, kêu lớn:

- Còn có Tống Lam, ngươi mỗi lần xuất hiện, chẳng phải không cao điệu sẽ chết sao?

Tống Lam người còn chưa đi đến, nhưng thiếu chút nữa bị Nhậm Thương Khung làm cho tức chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play