Một đám khói xanh lượn lờ bay lên, ngọn lửa bốn phía Long Hổ Đỉnh đã hoàn toàn trở thành màu xanh. Khói xanh kia lượn lờ bay lên, ở bốn phía Long Hổ Đỉnh ngưng mà không tán, lại hình thành hình dạng Long Hổ hùng cứ, muôn hình vạn trạng.

Khói xanh này ngưng tụ thành hình dạng Long Hổ, đem Đan Đỉnh bao phủ bên trong.

Hỏa diễm dần dần dập tắt, bên trong đan đỉnh, một viên Trúc Cơ Đan toàn thân giống như ngọc bích, tản ra mùi thơm mê người vô cùng.

Thành công!

Nhậm Thương Khung vui mừng khôn xiết, đem viên Trúc Cơ Đan này lấy ra. Xem xét một chút, thật không ngờ độ linh lực của viên đan dược này lại vượt qua chín thành!

Ba lần luyện đan trước, Nhậm Thương Khung mỗi lần đều chỉ có thể luyện ra đan dược có độ linh lực khoảng sáu bảy thành, ở trong mắt hắn, cùng phế đan không khác gì nhau.

Tuy nói ba viên đan dược kia có thể dùng, nhưng ở bên trong tiêu chuẩn của Nhậm Thương Khung, tất nhiên chính là đan dược thất bại.

Lúc này đây, mục tiêu của hắn là vượt qua tám thành linh lực.

Chỉ khi đạt hơn tám phần, Nhậm Thương Khung mới có thể hài lòng.

Chỉ là, hắn không ngờ được, cách nhiều ngày như vậy, lần nữa luyện chế Trúc Cơ Đan, hiệu quả thật sự quá cao, thoáng cái liền nhảy lên tới chín thành linh lực.

Hắn tự nhiên biết rõ, này hết thảy, tuy cùng ngộ tính của hắn có quan hệ, nhưng mấu chốt nhất, vẫn là nhờ tác dụng nghịch thiên của Đăng Thiên Môn linh dịch.

Đại đạo hạt giống một khi sinh động lên..., bất luận là luyện công hay luyện đan, đều có thể tạo ra hiệu quả rất cao.

Nhậm Thương Khung hùng tâm vạn trượng, đem phần tài liệu cuối cùng cho vào Long Hổ Đỉnh.

Không ngoài sở liệu của hắn, thời điểm viên Trúc Cơ Đan thứ hai ra lò, vẫn là ngoài chín thành linh lực. Trong lòng Nhậm Thương Khung vui mừng khôn siết.

Hắn biết, viên Trúc Cơ Đan thứ hai này vẫn như trước bảo trì hơn chín thành linh lực, đã nói rõ thành công lúc trước không phải là ngoài ý muốn, mà là tiêu chuẩn thật sự!

Năm phần tài liệu, đoạn thời gian trước lãng phí ba phần, lần này luyện chế hai phần, như vậy tất cả gia sản của hắn đã khô kiệt hoàn toàn.

Bất quá lão thái thái từng nói, trong khoảng thời gian tới sẽ chuyển cho hắn một khoản tiền lớn, chính là thưởng cho hắn vì những cống hiến to lớn trong thời gian qua.

Huống chi, hắn đem bán mười bảy miếng Nghịch Yêu Đan lúc trước, cũng có thể lấy về một khoản tiền lớn. Hai khoảng tiền đến tay, ít nhất không dưới hai trăm vạn.

Có hai trăm vạn này, Nhậm Thương Khung sẽ không lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa.

Vốn định bế quan ba ngày, kết quả không đến nửa ngày, Nhậm Thương Khung đã xuất quan.

Nhậm Thương Khung thầm nghĩ mình muốn đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, cũng nên báo cho Tổ Mẫu một tiếng.

Lão thái thái nghe nói Nhậm Thương Khung muốn ra ngoài lịch lãm rèn luyện, trầm ngâm một lát, nhưng không phản đối, chỉ hỏi:

- Thương Khung, ngươi định đi đâu?

- Tôn nhi định đi Hắc Thạch Thành.

- Hắc Thạch Thành?

Lão thái thái nhíu mày:

- Hắc Thạch Thành cách nơi này vài ngàn dặm.

- Ân, bởi vậy lần đi này của Tôn nhi, nhanh thì một tháng, chậm thì tầm năm ba tháng. Tóm lại trước khi Vân La thịnh hội bắt đầu sẽ trở về.

- Ai...

Lão thái thái than nhẹ một tiếng:

- Ngươi năm nay mười sáu tuổi, cũng nên có quyết định của bản thân. Lão thân tự nhiên sẽ không ngăn trở ngươi. Bất quá Thương Khung à, ngươi phải nhớ kỹ, Hắc Thạch Thành không giống Vân La Thành. Tại đó, tùy tiện một gia tộc, cũng có khả năng đem Nhậm gia chúng ta giẫm đạp.

- Tôn nhi hiểu được.

Nhậm Thương Khung cười nói:

- Dù nói thế nào, địa phương đó cũng là nơi có vương pháp mà! Hơn nữa, Hắc Thạch Thành chính là địa phương mà Thiên Các thiết lập phân đà, làm loạn cũng phải có chừng mực.

- Hả?

Lão thái thái trong mắt tinh quang lóe lên:

- Thương Khung, ngươi định đi Địa Chu phân đà của Hắc Thạch Thành?

- Vâng.

Nhậm Thương Khung cũng không cần giấu diếm, hắn lần này ra ngoài lịch lãm rèn luyện là muốn đề thăng tu vi. Mục tiêu là Hắc Thạch Thành, tự nhiên có mục đích của mình.

Lão thái thái trầm ngâm một lát, nhìn Nhậm Thương Khung rất lâu, biết tính cách Tôn nhi bướng bỉnh, một khi quyết định, chín trâu cũng kéo không lại, thở dài:

- Thương Khung, ngươi muốn đi, lão thân không ngăn trở ngươi. Bất quá ngươi phải nhớ kỷ, sự tình về Đan Đỉnh nhất quyết không thể tiết lộ ra ngoài. Bằng không mà nói, sẽ dẫn lửa thiêu thân, nhẹ thì chết tha hương, nặng thì liên lụy tới gia tộc!

- Hắc hắc, Tôn nhi biết rõ nặng nhẹ.

Lão thái thái nhẹ gật đầu:

- Cầm lệnh bài của ta đi phủ khố lãnh hai trăm vạn.

Số bạc lớn như vậy, tự nhiên là ngân phiếu. Nhậm Thương Khung khom người tiếp nhận lệnh bài, vui vẻ ra mặt:

- Đa tạ Tổ Mẫu ban thưởng hậu hĩnh.

Lão thái thái khoát tay chặn lại:

- Không cần đa tạ, đây là ngươi nên được.

Sau khi lãnh bạc xong, Nhậm Thương Khung liền trở về nhà.

Tiểu Kỳ ở cửa lớn chờ đã lâu, chỉ có điều, cách tiểu Kỳ không xa có một đạo thân ảnh đang rụt rè sợ hãi, phảng phất rất e ngại Nhậm Thương Khung.

Không phải Hầu tam thiếu thì còn ai nữa?

Nhậm Thương Khung thấy tình trạng như vậy, còn tưởng Hầu tam thiếu lại tìm tiểu Kỳ gây khó dễ, trong lòng cười lạnh, sải bước đi đến, quát:

- Hầu Tam, ngươi không sợ chết sao?

Hầu Tam thấy Nhậm Thương Khung, vội vàng khoát tay giải thích:

- Nhị ca, ngài đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm mà.

Tiểu Kỳ thấy Nhậm Thương Khung, chạy tới đón chào, thở hồng hộc nói:

- Thiếu gia, không phải, không phải. Hầu tam thiếu là tới báo tin. Hắn... Hắn nói Đại thiếu gia, Đại thiếu gia bị người vây ở Thính Vũ Lâu.

Nhậm Thương Khung sắc mặt phát lạnh, bước chân đột nhiên trì trệ, quát lạnh nói:

- Ai?

- Dạ không biết.

Tiểu Kỳ cũng gấp vô cùng.

- Hầu Tam, xảy ra chuyện gì?

Nhậm Thương Khung liếc mắt nhìn về phía Hầu Tam.

Hầu tam thiếu không dám thừa nước đục thả câu, vội nói:

- Tiểu đệ hôm nay ở Thính Vũ Lâu uống rượu, đúng lúc gặp Tinh Hà thiếu gia tới Thính Vũ Lâu, mới đầu vẫn bình thường. Về sau, có một đám người đi đến, chỉ dâu mắng hòe, châm chọc Tinh Hà thiếu gia, tựa hồ muốn làm nhục Tinh Hà thiếu gia trước mặt Lạc tiểu thư. Tinh Hà thiếu gia bị khích, song phương còn muốn động thủ. Nếu không phải Lạc tiểu thư ngăn trở, chỉ sợ hiện tại đã đánh nhau. Tiểu đệ thấy tình hình không ổn, liền trộm chạy ra ngoài báo tin cho Nhị ca ngài.

Nhậm Thương Khung tất nhiên biết rõ sự tình của ca ca cùng Lạc gia tiểu thư, ở giữa không biết có bao nhiêu người đỏ mắt ghen tị, lúc nào cũng muốn tìm cơ hội phá hư chuyện tốt của hai người.

Phải biết rằng, Vân La Thành thập đại gia tộc, vốn chính là nam thì nhiều, nữ nhi lại ít. Thiên kim tiểu thư có chút nhan sắc như Lạc Điệp Vũ đã ít lại càng ít.

Ngoại trừ Bắc Cung Dao cùng Tống Lam danh vọng cao nhất ra, Lạc Điệp Vũ coi như là người thứ ba. Cùng hạng người vô danh như Nhậm Tinh Hà một chỗ, tự nhiên làm rất nhiều thiếu gia quý tộc ghen tị.

Vỗ vỗ bả vai Hầu Tam:

- Chuyện này ngươi làm tốt lắm, có muốn theo ta đi xem không?

Hầu tam thiếu bị vỗ vai như vậy, xương cốt như muốn nhũng ra, có thể không đi được sao? Mặc dù biết chuyến đi này, sẽ đắc tội với rất nhiều người, nhưng mà từ nay về sau sẽ chính thức được dựa vào Nhậm thị gia tộc.

Cân nhắc nặng nhẹ, cuối cùng đây vẫn là chuyện tốt.

Phải biết rằng, các quý tộc trong thập đại gia tộc, Hầu gia muốn nịnh bợ cũng nịnh bợ không nổi. Hôm nay có cơ hội như vậy, bỏ qua thì chẳng khác nào tên ngốc.

Hắn liền vỗ ngực:

- Nhị ca, lần trước ngươi đại nhân đại lượng, cho tiểu đệ một con đường sống, tiểu đệ rất cảm kích, cảm thấy đời này có thể cùng Nhị ca lăn lộn, tuyệt đối là phúc khí ba đời. Nếu như Nhị ca không chê, từ nay về sau, tiểu đệ nguyện làm thân khuyển mã, tùy Nhị ca sai bảo.

- Ân, nếu như ngươi có tâm tư này, rất tốt.

Nhậm Thương Khung gật gật đầu:

- Nếu như thành tâm, ta sẽ không để cho ngươi hối hận vì đã có quyết định hôm nay.

Tay áo phất lên, một quả Nghịch Yêu Đan bay về phía Hầu Tam.

Hầu Tam thuận tay tiếp nhận, đưa mắt nhìn xem, là một viên Nghịch Yêu Đan! Hầu tam thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hai mắt bắn ra hào quang dày đặc.

- Viên Nghịch Yêu Đan này, coi như cảm ơn ngươi báo tin, cũng coi như lễ gặp mặt. Ngươi thu đi.

Hầu Tam vui mừng vô cùng, cảm động đến rơi nước mắt. Nếu như nói trước kia là sợ hãi Nhậm Thương Khung, như vậy giờ phút này chính là sùng bái như thần linh.

Nếu không phải người có đại khí độ, vừa ra tay có thể thưởng Nghịch Yêu Đan sao?

Nhậm Thương Khung không nói thêm gì nữa, bước đi như bay, hướng Thính Vũ Lâu vọt tới. Hầu Tam được một quả Nghịch Yêu Đan, khí lực như dùng không hết, đi theo sát phía sau.

Chỉ là tu vi của hắn cùng Nhậm Thương Khung kém nhau quá xa, cho dù tận hết sức lực, cũng cách Nhậm Thương Khung rất xa.

Trong Thính Vũ Lâu, một tiếng cười lạnh khoa trương truyền ra:

- Điệp Vũ, nếu như ngươi cùng Nhậm Thanh Vân hay Nhậm Cao Ca ước định chung thân, vậy cũng tạm được. Nhưng Nhậm Tinh Hà này, ha ha, ngươi chẳng lẽ không biết hắn hay sao?

Người này dáng người cao to, tướng mạo lại có chút âm nhu, khuôn mặt như sương, trắng nõn như người bị bệnh thiếu huyết, nhưng hai mắt lại phát ra tinh mang như điện, làm cho người ta cảm giác tên này rất ngang ngược.

Tên này là Vũ Phi Dương, cũng là đệ tử kiệt xuất của Vân La Thành thập đại quý tộc Vũ gia.

Vũ Phi Dương này, tuy không phải là người có được đại đạo hạt giống, nhưng tính cách cao ngạo, ngay cả sáu người có được đại đạo hạt giống cũng không để vào mắt.

Nếu như nói Tống Lam là kẻ kiêu ngạo đại biểu cho người có được đại đạo hạt giống, như vậy Vũ Phi Dương này, chính là đại biểu cho đám người không có đại đạo hạt giống.

Tên này cùng Nhậm Tinh Hà cùng tuổi, mặc dù không có đại đạo hạt giống, nhưng thiên phú thượng giai, một thân tu vị, đã đến võ đạo Trúc Cơ đệ thất trọng.

Đây chính là vốn liếng để hắn ngang ngược!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play