Thạch Thanh làm đại tông chủ, suy nghĩ không thể nào một tuyến như vậy. Hôm nay đại quân Phi Thạch Thành phá vòng vây đến trước cửa bọn hắn, nếu như cự tuyệt không nhìn, tất nhiên sẽ làm rét lạnh lòng người trong thiên hạ. Từ nay về sau, còn có ai dám tới đầu nhập vào bọn họ?

Bất kể thiệt giả, dù sao cũng phải phái người đi thăm dò một chút.

- Lão Tứ, chuyện này, chúng ta không thể đơn giản nói cự tuyệt. Bất kể thật giả, phải đi dò xét tột cùng, nơi này ngươi khôn khéo nhất, ngươi đi một chuyến đi.

Thạch Đình nghĩ cũng cảm thấy có đạo lý, chuyện này không phải chuyện đùa. Nếu như lần này cự tuyệt Phi Thạch Thành, như vậy sau này, chung quanh còn có cường giả nào dám đến đầu nhập vào Bão Thạch Tông?

- Đại ca, ta đi nhìn một chút. Xem là xuất hiện tình huống ngoài ý muốn gì, làm cho thế cục Phi Thạch Thành xuất hiện chuyển cơ?

Thạch Đình cũng chỉ có thể phỏng đoán như vậy rồi.

Liền vào thời khắc này, nét mặt Thạch Phá Thiên bỗng nhiên kích động, đứng dậy hướng Thạch Thanh nói:

- Sư tôn, ta đã biết rồi, ta đã biết rồi!

- Ngươi biết cái gì?

Thạch Thanh cảm thấy có chút không giải thích được.

- Ta biết tại sao Phi Thạch Thành bỗng nhiên xuất hiện chuyển cơ rồi!

Thạch Phá Thiên hưng hồi vô cùng, gân xanh trên trán cũng hưng phấn nứt ra.

- Cái gì?

Thạch Thanh cùng mấy tông chủ khác, đều là kỳ quái nhìn Thạch Phá Thiên.

- Là Nhậm Thương Khung a, là Nhậm Thương Khung đại giá quang lâm. Ở Phi Thạch Thành chỉ mành treo chuông, cứu Gia Cát Tĩnh cùng Long Phong, chém liên tục yêu tộc bảy Đại Thánh, ngăn cơn sóng dữ!

- Nhậm Thương Khung?

Lần này, tất cả mọi người u mê.

Thạch Phá Thiên hưng phấn cực kỳ:

- Sư tôn, sẽ không sai, Nhậm Thương Khung huynh đệ truyền thức cho ta, nói đã đến thánh địa Bão Thạch Tông.

- Nhậm Thương Khung? Chém liên tục yêu tộc bảy Đại Đạo Đại Thánh?...

Những đầu sỏ Bão Thạch Tông này, cả đám đều là ngây người như phỗng, hiển nhiên một thời ba khắc đều không thể tiếp thu sự thật này, đây là nói như thế nào?

- Ha ha ha, quả nhiên là Thương Khung đại sư, thất kính thất kính!

Ngoài cửa Nam, Thạch Thanh cùng đầu sỏ Bão Thạch Tông, toàn bộ tự mình nghênh đón Nhậm Thương Khung đến.

Lúc này, nghi ngờ cũng thực đã bỏ đi. Gia Cát Tĩnh đem chân tướng sự tình, đầu đuôi nói cho chư vị đầu sỏ Bão Thạch Tông.

Sau khi đầu sỏ Bão Thạch Tông Biết được chân tướng, kinh hãi một hồi lâu mới hiểu được, Nhậm Thương Khung, thật chính là Nhậm Thương Khung.

Sĩ biệt ba ngày quả nhiên thay đổi! Nhậm Thương Khung thực đã hoàn toàn trưởng thành, là đỉnh cấp cường giả chân chính, giở tay nhấc chân đều có khí tượng.

Cho dù là ở trước mặt Thạch Thanh là đệ nhất đầu sỏ Bão Thạch Tông, Nhậm Thương Khung cũng tự nhiên như thường, tuyệt không cảm thấy áp lực.

Khóe môi thong dong mỉm cười ứng đối tự nhiên.

- Thạch đại tông chủ Bão Thạch Tông tự mình thủ cô thành. Ta ở Nam Thiên Các nghe nói chuyện này, nhớ lão bằng hữu Thạch Phá Thiên huynh đệ, cho nên liền qua xem thử. Lại không nghĩ đụng phải Phi Thạch Thành phá vòng vây. Nói về chuyện này, cũng là may mắn gặp dịp.

- Ha hả, đâu có đâu có. Thương Khung đại sư nghĩa bạc vân thiên, Bão Thạch Tông ta cảm giác khâm phục sâu sắc. Đi, mời vào trong thánh địa uống một chén rượu nhạt.

Tin tức Nhậm Thương Khung giải vây Phi Thạch Thành, trợ giúp Bão Thạch Tông, như có chân truyền bá đi ra ngoài. Cả Bão Thạch Tông từ trên xuống dưới đối với thiên tài mới quật khởi này, cũng tràn ngập tò mò.

- Ha hả, Thương Khung đại sư, nghe nói ngươi đang ở Nam Thiên Các, cùng yêu tộc bách chiến, kinh nghiệm phong phú. Bằng ngươi nhìn, thánh địa Bão Thạch Tông ta, có thể chống đỡ yêu tộc vây công hay không?

Sau khi rượu qua ba tuần, Thạch Thanh nhịn không được mở miệng hỏi. Đó cũng là vấn đề mà chư vị đầu sỏ Bão Thạch Tông hết sức quan tâm.

Nhậm Thương Khung khẽ mỉm cười:

- Chư vị tông chủ, chuyện này nếu như muốn ta nói thẳng, ta chỉ có thể nói, thánh địa Bão Thạch Tông, khó thủ!

Đây là sự thật.

Mặc dù là sự thật, các đại đầu sỏ Thạch Tông Bão cũng biết rõ đây là chuyện thực. Nhưng từ trong miệng ngoại nhân nói ra, nghe vẫn còn có chút không phải tư vị.

- Aii, quả nhiên, Thương Khung đại sư cũng cho là như thế.

Thạch Thanh có chút như đưa đám.

Nhị tông chủ Thạch Chiến có chút không phục:

- Ha hả, Thương Khung đại sư, bản thân ta cảm thấy, chỉ cần Bão Thạch Tông chúng ta trên dưới đồng tâm, bằng vào phòng ngự thánh địa, cũng chưa chắc thủ không được a.

- Thủ được, nhưng cuối cùng cũng là chờ chết!

Nhậm Thương Khung không chút khách khí, hắn lần này tới nơi này, thực đã nhìn ra, Bão Thạch Tông đã bị yêu tộc đánh cho tinh thần hoàn toàn mất hết.

Đừng nói Bão Thạch Tông không hiểm khó thủ, cho dù thành trì phòng thủ kiên cố, bằng tinh thần của Bão Thạch Tông bây giờ, chỉ sợ thủ không giữ được.

- Thương Khung đại sư, ngươi đây là đả kích Bão Thạch Tông chúng ta sao?

Thạch Chiến có chút không vui.

Nhậm Thương Khung cười nhạt:

- Không dám, ta cùng với Bão Thạch Tông là bạn không phải địch, tại sao phải đả kích Bão Thạch Tông? Như yêu theo ý của ta, bản thân ta hy vọng, mỗi đại tông môn đều có thể thủ được. Chẳng qua là, thế cục khó khăn, nếu như ta tùy ý nói một câu khách khí, ngược lại có thể làm quý tông phán đoán sai lầm. Cái tội nhân này, ta làm không được.

Thạch Đình khẽ gật đầu, hắn rất thưởng thức những lời này của Nhậm Thương Khung. Thủ không được chính là thủ không được, trong lúc mấu chốt này, không cần thiết giả dối khách sáo.

Nếu như Nhậm Thương Khung nói thủ được, có khi ngược lại là hại Bão Thạch Tông bọn hắn.

- Thương Khung đại sư, Bão Thạch Tông chúng ta, thực không có ngờ tới ngươi sẽ đến đây gấp rút tiếp viện. Có phải Nam Thiên Các cố ý chiêu dụ Bão Thạch Tông chúng ta hay không?

Thạch Đình thử dò xét hỏi.

Nhậm Thương Khung cười khổ:

- Ta lần này đi, thuần túy là đi xem bạn tốt. Thứ cho ta nói thẳng, Bão Thạch Tông cùng Nam Thiên Các ta cách nhau xa như vậy, chúng ta mặc dù muốn chiêu dụ, kia cũng không phải là lựa chọn tốt nhất của Bão Thạch Tông. Lựa chọn tốt nhất của Bão Thạch Tông, vốn phải là Thiên Khung Tạo Hóa, bất đắc dĩ Thiên Khung Tạo Hóa thực đã quyết tâm làm con rùa đen rút đầu. Trừ Thiên Khung Tạo Hóa ra, Tinh Nguyệt Cốc mới là lựa chọn tốt nhất của Bão Thạch Tông.

Nhậm Thương Khung nói ra lời thật, hắn phân tích lần này, cùng Thạch Đình lúc trước không mưu mà hợp.

Chủ trương của Thạch Đình, đệ nhất lựa chọn cũng là Tinh Nguyệt Cốc. Lựa chọn thứ hai mới là Thất Tinh Đạo Tràng.

Thạch Chiến phảng phất thích tranh cãi:

- Thương Khung đại sư, tại sao Tinh Nguyệt Cốc là sự chọn lựa tốt nhất, mà không phải Thất Tinh Đạo Tràng?

- Ha hả, thực không dám đấu diếm, ta lần này đi ngang qua Thất Tinh Đạo Tràng! Đại quân yêu tộc dọc đường này, quả thực là nhiều như châu chấu. Chư vị muốn từ nơi này đi Thất Tinh Đạo Tràng, không biết phải trả bao nhiêu đại giới. Lời nói thật, muốn tới Thất Tinh Đạo Tràng, chư vị ở đây có thể trụ đến cuối cùng, mười không còn một, thậm chí là toàn quân bị diệt.

Nhậm Thương Khung nói như vậy, tự nhiên là có căn cứ.

- Aii, chẳng lẽ cần phải đầu nhập vào Tinh Nguyệt Cốc sao?

Thạch Thanh có chút không cam lòng. Bão Thạch Tông cùng Tinh Nguyệt Cốc xưa nay quan hệ tương đối bất hòa, hôm nay muốn đi đầu nhập vào Tinh Nguyệt Cốc, đây không phải là tự hạ giá trị con người sao?

Bão Thạch Tông có chút mất mặt a.

- Đầu nhập vào?

Nhậm Thương Khung cười cười:

- Chuyện cho tới bây giờ, điều này cũng không có thể gọi là đầu nhập vào, chỉ có thể nói là ôm đoàn sưởi ấm. Tinh Nguyệt Cốc bây giờ chỉ sợ tư thái cao không nổi. Yêu tộc đại quân một khi nhập cảnh, Tinh Nguyệt Cốc như chồng trứng sắp đổ. Bọn họ cũng không còn nhàn hạ sĩ diện với các ngươi.

- Điều này cũng đúng, lúc này, nên đồng tâm hiệp lực.

Thạch Thanh đúng lúc tìm được bậc thang, hơi có chút cảm khái thở dài nói:

- Thương Khung đại sư, sớm biết hôm nay như thế, ban đầu nên đồng ý chủ trương của lệnh sư Thiên Các Kiếm Tiên Lý Dật Phong. Mỗi đại tông môn Đông Hoàng Châu chúng ta nên đoàn kết cùng chống lại đại quân yêu tộc!

- Ha hả, lúc trước yêu tộc đại kiếp bộc phát, trong lòng người người đều có may mắn, cảm thấy chưa chắc mình chính là xui xẻo nhất. Chỉ có sau khi đã trải qua, mới biết trước mặt đại kiếp, lực lượng tông môn là nhỏ bé cực kỳ. Trừ đoàn kết nhất trí, trên dưới đồng tâm ra, những cái khác tất nhiên đều là tử lộ.

Lời nói này của Nhậm Thương Khung rất là cảm khái, vận mệnh loài người đến bước này, cơ hồ có thể nói là tai hoạ ngập đầu.

Những lời này, làm Thạch Đình rất đồng ý. Nhất là cục diện hôm nay của Bão Thạch Tông, càng cảm thấy chủ trương ban đầu của Lý Dật Phong, là anh minh bực nào.

Bất đắc dĩ, bây giờ hối hận thực đã chậm. Thạch Đình nhẹ nhàng than thở, thở dài nói:

- Không sai, không sai. Nhưng thật ra ban đầu Bão Thạch Tông chúng ta cùng Thất Tinh Đạo Tràng, đều là chủ trương hợp lại. Bất đắc dĩ Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo, lại thích thú không lớn. Mà Truy Nhật Kiếm Minh, hoàn toàn không có tính toán này. Thủy Vân Tông cùng Tinh Nguyệt Cốc tuyến thứ ba, là sao cũng được. Aii, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, dẫn đến hôm nay bị yêu tộc tiêu diệt từng bộ phận. Bây giờ là Bão Thạch Tông chúng ta xui xẻo, nhưng mà, Tinh Nguyệt Cốc cùng Thủy Vân Tông, sớm muộn gì cũng sẽ không có ngày tốt. Truy Nhật Kiếm Minh mặc dù chỗ xa nhất, nhưng ta tin tưởng bọn họ không thể nào luôn luôn an ổn như núi. Môi hở răng lạnh, lửa tai họa này sớm muộn gì cũng lan đến Truy Nhật Kiếm Minh. Chờ thời điểm bọn hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, chỉ sợ đã trễ!

Thạch Thanh nói:

- Chuyện cho tới bây giờ, mất bò mới lo làm chuồng, cũng chỉ có thể đi một bước nhìn từng bước. Ta đã truyền thức cho Tinh Nguyệt Cốc. Xem bọn hắn đáp lại thế nào.

- Hừ, tánh tình Tinh Nguyệt Cốc kia còn không rõ ràng sao? Nhất định là mượn cơ hội lừa đảo, muốn mỏ linh thạch của chúng ta rồi.

Nhậm Thương Khung cười nói:

- Ngày diệt vong phủ xuống, mỏ linh thạch này, Tinh Nguyệt Cốc cũng không có tâm đi thu. Chư vị, Tinh Nguyệt Cốc bên kia, ta trước thay các ngươi đi một chuyến.

- Nga? Thương Khung đại sư chịu hỗ trợ?

- Thứ nhất, đối kháng yêu tộc, phải đồng tâm hiệp lực, lúc này, không nên có quá nhiều thiên kiến bè phái. Mặc dù trước khi yêu tộc bộc phát, Thiên Các treo giải thưởng truy sát ta, nhưng trừ Truy Nhật Kiếm Minh hưởng ứng ra, Bão Thạch Tông cũng không có hưởng ứng. Thứ hai, Thạch Phá Thiên huynh đệ cùng ta có nghĩa kim lan. Này về công về tư, ta cũng nghĩa bất dung từ a.

Nhậm Thương Khung nói lời này, cũng làm các tông chủ Bão Thạch Tông hổ thẹn. Nhậm Thương Khung làm được một bước này, thực đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Thạch Thanh có chút cảm động:

- Tốt, Thương Khung đại sư chịu giúp chúng ta, miễn cho chúng ta bị bọn họ chế ngạo vũ nhục một phen. Bão Thạch Tông trên dưới, sâu sắc cảm kích, sau khi chuyện thành công, chắc chắn trọng tạ!

- Ha hả, như thế liền mời Thạch Phá Thiên huynh đệ cùng ta đi một chuyến? Có người Bão Thạch Tông đi, như thế cũng dễ nói chuyện?

Thạch Thanh nhìn Thạch Phá Thiên một cái, cũng cảm thấy Nhậm Thương Khung có đạo lý. Nếu muốn đi Tinh Nguyệt Cốc tìm nơi nương tựa, dù sao cũng phải có một người Bão Thạch Tông đi cùng?

Cấp bậc Tông chủ đều là lão gia, thể diện rất lớn, đâu có thể làm mặt dày. Thạch Phá Thiên là thiên tài nhị đại, có thể đại biểu Bão Thạch Tông, thân phận cũng không khó coi. Hơn nữa, người trẻ tuổi không quá coi thể diện.

- Phá Thiên, ngươi có bằng lòng đi này một chuyến hay không?

Thạch Phá Thiên vui vẻ cười nói:

- Vì tông môn xuất lực, đệ tử không thể đổ trách nhiệm cho người khác!

Trên thực tế, Thạch Phá Thiên cũng vui vẻ cùng Nhậm Thương Khung đi. Hắn đối với người huynh đệ kết nghĩa này, càng lúc càng bội phục!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play