Vân Chiến Thiên xét đến cùng, là loại người tri ân tất báo, điểm này, so sánh với Đao Bạch Vũ lãnh khốc, Kim Phong Vực thiếu tình cảm, là hoàn toàn khác nhau.
Vân Chiến Thiên tiêu sái xuống đài, biết Nhậm Thương Khung là cố ý cho hắn bậc thang, cho hắn thể diện.
Mà Kim Phong Vực, bị Nhậm Thương Khung áp bách phải nhảy xuống đài, biết Nhậm Thương Khung không đuổi tận giết tuyệt, nhưng không bởi vậy mà cảm kích.
Nhậm Thương Khung không giết hắn, cũng không phải vì sợ kết oán, cũng không phải thương tiếc tài hoa của Kim Phong Vực, chỉ là mười vạn năm đại kiếp buông xuống, không giết một cái, võ giả nhân loại sẽ nhiều hơn một phần hy vọng.
Cho nên cho dù là Hạ Hàn Hiên truyền nhân của Âm Dương Đạo, hắn cũng không đuổi tận giết tuyệt. Đao Bạch Vũ là ngoại lệ, cùng Nhậm Thương Khung có thù không đợi trời chung.
Vân Chiến Thiên nghe Nhậm Thương Khung muốn nhờ hắn chút chuyện, ý niệm đầu tiên không phải sinh đề phòng, mà là rất nhiệt tình hỏi Nhậm Thương Khung muốn hỗ trợ cái gì.
Chi tiết nhỏ này, làm cho Nhậm Thương Khung đối với nhân phẩm của Vân Chiến Thiên, càng cao thêm một tầng.
- Vân huynh, ta nghe nói quý tông lần này, sẽ lấy Thủy Vân Thần Quả ra giao dịch, ta muốn hỏi một chút, quý tông lần này, định dùng mấy quả để giao dịch?
Vân Chiến Thiên cười khổ nói:
- Thủy Vân Thần Quả, luôn luôn là sư tôn của ta cùng Thủy Trường Đông Đạo tôn hai người chủ quản, ta đối với chuyện này cũng ít quan tâm. Quay đầu lại ta sẽ hỏi sư tôn một chút, hỏi xem ý tứ của người. Nếu người tiết lộ, ta sẽ thông báo cho ngươi?
- Nếu là cơ mật của tông môn, Vân huynh không nói, tiểu đệ cũng không trách ngươi.
- Ân, việc này ta hiểu được. Đúng rồi, huynh đệ, ngươi hỏi thăm Thủy Vân Thần Quả làm cái gì? Ngươi không phải đã có một quả Thủy Vân Thần Quả sao?
Nhậm Thương Khung cười khổ nói:
- Nói đến lời dài, lúc này cũng không phải bản thân ta muốn Thủy Vân Thần Quả. Mà là sư tôn ta, tựa hồ rất cần Thủy Vân Thần Quả này. Quả kia ta đưa cho người, nhưng người sống chết không nhận. Ta làm đệ tử, được sư tôn chiếu cố dạy bảo, thời khắc mấu chốt, cũng nên nghĩ biện pháp phân ưu cùng sư tôn. Thứ nhất là báo đáp sư ân, thứ hai cũng là tỏ lòng hiếu tâm của đệ tử.
Vân Chiến Thiên nhếch ngón cái lên:
- Huynh đệ quả nhiên là người tốt, không sai. Thế giới võ đạo, cường giả hơn phân nửa là hạng người lực cường ân quả (được rồi thì quên đi nguồn gốc), hạng người tri ân báo đáp, uống nước nhớ nguồn như huynh đệ ngươi, là vô cùng hiếm gặp. Ngu huynh thập phần bội phục. Người như ngươi, ta nhất định thật tâm kết bái.
- Vân huynh, nếu tiện, tiểu đệ còn muốn hỏi một chuyện nữa, quý tông nếu cầm Thủy Vân Thần Quả ra giao dịch, cái thiếu nhất là cái gì?
Vân Chiến Thiên nghĩ nghĩ:
- Huynh đệ, việc này là đại sự tông môn, giới trẻ chúng ta nhúng tay không nhiều lắm. Chẳng qua Thủy Vân Tông mấy năm nay, ở phương diện Linh dược, nhu cầu vô cùng lớn. Tông chủ còn muốn cùng Đan Tiên Đông Điện hợp tác, nhưng mà Đan Tiên Đông Điện rất ít cùng thế lực tông môn hợp tác. Cho nên, lấy ta xem, ở phương diện Linh dược, như đan phương chẳng hạn, là có lực hấp dẫn nhất.
Nhậm Thương Khung khẽ vuốt cằm, nghĩ thầm cũng đúng, loại đồ vật như đan phương, là thu lợi trường kỳ. Nếu giao dịch Đan dược hay gì đó, đều dùng là tiêu hao hết.
Không quản Truy Nhật Vẫn Thiết là tài liệu luyện khí, hay Tinh Thần Sa là tài liệu chế tác phù chú cao nhất, hay là các loại linh thạch,… đều là tiêu hao phẩm.
Đan phương, nhất là thượng cổ đan phương, là vô giá. Một khi vĩnh viễn, vĩnh viễn thu lợi, có thể làm tông môn truyền thừa đại đại tương truyền đi xuống.
- Huynh đệ, ta nghe nói ngươi ở Đan Tiên Đông Điện, thông qua Dược Thánh khảo hạch. Ở điểm này, là có lực cạnh tranh.
Vân Chiến Thiên nói tới đây, có chút cười khổ sờ sờ mũi:
- Nói đến Dược Thánh khảo hạch này, Thủy gia của Thủy Vân Tông ta, là có chút oán niệm a. Nhậm huynh, lúc trước ngươi ở Đan Tiên Đông Điện khảo hạch, lấy được danh hiệu Dược Thánh, lập tức đem kế hoạch khếch trương của Thủy gia đánh sụp. Ta nghe nói, Thủy tông chủ đối với ngươi rất bất mãn.
Nhậm Thương Khung đối với chuyện này cũng cảm thấy bất đắc dĩ, chuyện này hắn rất vô tội. Bởi vì, thời điểm hắn tham gia Dược Thánh khảo hạch, hoàn toàn không biết Thủy Dao sẽ tham gia Dược Vương khảo hạch.
Nói sau, chuyện khảo hạch, lẫn nhau không can thiệp, lẫn nhau không ảnh hưởng. Thủy Trường Đông trách hắn, đúng là có chút hơi quá.
Chẳng qua ở trước mặt Vân Chiến Thiên, hắn cũng khó mà nói cái gì.
Hai người ở bên trong động phủ, nói chuyện rất nhiều, nhưng thật ra là rất đầu cơ. Thẳng đến khi sắc trời ảm đạm, lúc này Nhậm Thương Khung mới cáo từ.
Vân Chiến Thiên tiễn khách ra ngoài, đưa đến ngoài sơn môn, dặn dò nói:
- Nhậm huynh, nếu có tin tức gì, ta sẽ báo cho ngươi biết. Chẳng qua việc này, ngươi biết ta biết, trời biết đất biết, những người khác cũng không thể biết. Hắc hắc, bằng không, sư tôn của ta sẽ mắng ta ăn cây táo, rào cây sung.
- Ha ha, Vân huynh yên tâm, việc này tiểu đệ tự nhiên sẽ biết.
Ly khai động phủ Vân Chiến Thiên, tâm tình của Nhậm Thương Khung rất tốt. Một khi đã biết Thủy Vân Tông muốn cái gì, vậy là dễ làm.
Nếu Thủy Vân Tông thích giao dịch vật chất, hắn thật đúng là không có bao nhiêu để đi trao đổi. Mặc dù có chút của cải, nhưng không quản là Vạn Tượng Phi Đao, Lưu Kim Khôi Lỗi, hay là Huyền Linh chủng tử, đều không có thể tùy tiện lấy ra giao dịch.
Nhưng đan phương, Nhậm Thương Khung không thiếu nhất chính là cái này.
Đương nhiên, trong lòng Nhậm Thương Khung kỳ thật đã có chút so đo. Ba quả Thủy Vân Thần Quả, Nhậm Thương Khung lần này là định rồi.
Còn Vân Chiến Thiên thì rất khách khí, trước khi đi còn tặng cho hắn sáu hồ lô Thủy Vân Thần Sương Nhưỡng. Rượu này, quả thật là cực phẩm rượu ngon của Thủy Vân Tông. Nếu không phải Vân Chiến Thiên là đệ nhất thiên tài, chỉ sợ cũng không có tư cách hưởng dụng đến.
Chẳng qua, Nhậm Thương Khung không thích rượu, Thủy Vân Thần Sương Nhưỡng này cho hắn, giống như trâu ăn Mẫu Đơn, đại sát phong cảnh.
Trở lại Chân Vũ Các, Nhậm Thương Khung lập tức đi vào trong phòng của Bắc Cung Dao.
Bắc Cung Dao thấy phu quân đến, khuôn mặt vui cười như hoa nở, nhiều ra một tia vui sướng, cũng không có trách Nhậm Thương Khung tới giờ phút này mới đến nhìn nàng.
- A Dao, vốn muốn tới nhìn nàng, nhưng lúc đó lại có việc, phải đi bái phỏng một vị bằng hữu. Đúng rồi, nàng chừng nào thì quay về Thiên Các?
- Sư tôn nói, định tham gia giao dịch Thủy Vân Thần Quả. Nghe nói, Thủy Vân Tông có ý đem giao dịch hội này biến thành hình thức bán đấu giá, ai ra giá cao nhất sẽ được. Vì thế sư tôn rất muốn thử.
- Vậy còn nàng? Muốn nán lại một chút, hay là quay về thánh địa Lưu Vân Đạo?
Bắc Cung Dao cười khẻ, tựa như Phù Dung nói:
- Thương Khung, thiếp và chàng, xa nhau rất nhiều. Khó được có mấy ngày này, muội muốn ở cạnh huynh.
Nhậm Thương Khung động tình, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay của Bắc Cung Dao, ôn nhu nói:
- Như vậy từ nay về sau, đến lúc rời khỏi Thủy Vân Tông, chúng ta sẽ ở cùng nhau, để cho người khác hâm mộ ta, có một đạo lữ giống như tiên tử.
Bắc Cung Dao hạnh phúc mỉm cười:
- Muốn hâm mộ cũng là hâm mộ muội mới đúng. Thương Khung, huynh có biết hay không, huynh hiện tại là trẻ tuổi đệ nhất nhân của Đông Hoàng Châu. Không biết có bao nhiêu nử tử thầm thương huynh đâu.
- Ha ha, ta chỉ cần A Dao của ta yêu ta, cuộc đời này vậy là đủ rồi. Muội biết không, ta kiếp trước kiếp này, giống như cùng nàng có lương duyên, nàng muốn chạy trốn, cũng trốn không thoát.
- Ân, đời đời kiếp kiếp, muội cũng không trốn, chỉ muốn cùng huynh ở một chỗ.
Bắc Cung Dao nhu tình như nước, động tình nói.
- Đúng rồi, A Dao. Thủy Vân Thần Quả này, ta nghĩ tặng cho nàng. Ngày đó ta ở thư phòng nàng lấy đi một gốc Tử Quang Thất Tinh Mai, hôm nay bồi thường cho muội một quả Thủy Vân Thần Quả, không phải là một đoạn giai thoại sao?
Bắc Cung Dao rùng mình:
- Thương Khung, quý trọng như thế...
- Giữa ta và muội, còn chia phần hay sao? Nàng là thê tử của ta, vật này, chúng ta coi đó là đính ước, Thủy Vân Thần Quả càng quý trọng, thì nhân duyên của ta và muội càng vững chắc.
Bắc Cung Dao nghe hắn nói nghiêm trang, cũng nở nụ cười. Cùng Nhậm Thương Khung một chỗ, nàng luôn có thể cười, hơn nữa cười rất vui vẻ.
Bắc Cung Dao tu luyện từ nhỏ, bởi vì đại đạo hạt giống không thức tỉnh, nên tính cách rất hướng nội, ngoại trừ tu luyện ra, cũng không có bạn bè gì cả.
Việc này làm cho trong tính cách của nàng, có một loại khí chất thoát tục. Nhưng mà, bản thân Bắc Cung Dao, lại không cự tuyệt thế tục.
Hồi tưởng những chuyện cũ cùng Nhậm Thương Khung, từ lần đầu tiên gặp mặt ở Bắc Cung phủ, Nhậm Thương Khung để lại ấn tượng rất sâu, sau đó đến Vân La thịnh hội, Tam Giao Đảo thí luyện, sau đó đến Đại Vương Ốc Sơn đủ loại nhân duyên, có thể nói, phương tâm của Bắc Cung Dao, từng bước một bị Nhậm Thương Khung mở ra, cuối cùng hoàn toàn tiếp nhận Nhậm Thương Khung.
Mà cùng Nhậm Thương Khung tiếp xúc nhiều hơn, Bắc Cung Dao cũng càng phát hiện Nhậm Thương Khung không giống người thường. Không thể không nói, đây là yêu ai yêu cả đường đi.
Mà việc mà Nhậm Thương Khung hấp dẫn nàng nhất, chính là khí độ cử khinh nhược trọng, cử trọng nhược khinh. Rõ ràng là một sự kiện rất lớn, hắn vẫn có thể dùng thái độ nhẹ nhàng đối mặt; mà có đôi khi, rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ, hắn có năng lực dẫn phát oanh động.
Cho tới hôm nay, Nhậm Thương Khung trổ hết tài năng, nàng đều nhìn rất rõ.
Cùng Bắc Cung Dao triền miên một lát, Nhậm Thương Khung đột nhiên nhớ tới một người, cười nói:
- Đi, A Dao, chúng ta đi bái phỏng một bằng hữu.
Ngô Câu từ lần trước bị thương, thì ở lại Chân Vũ Các tu luyện. Tuy rằng thương thế của hắn đã khỏi hẳn, nhưng Bất Hủ Đế Khí của Nhậm Thương Khung cho hắn chỗ tốt rất nhiều. Hắn rõ ràng cảm giác được khí hải mở rộng hơn rất nhiều.
Cho nên, thừa cơ hội này, Ngô Câu rèn sắt khi còn nóng, cần cù tu luyện, củng cố cảnh giới bản thân, nắm chắc cơ hội này, tiến thêm một bước.
Nhậm Thương Khung đến thăm, làm Ngô Câu rất mừng rỡ:
- Nhậm huynh đệ, ta đang nhắc tới ngươi, ngươi liền đến đây. Ta còn nói chuẩn bị đi tìm ngươi, hướng ngươi chúc mừng một tiếng! Thật sự là lợi hại, Linh dược thiên tài, võ đạo thiên tài. Ngô mỗ bình sinh cho tới bây giờ không phục qua ai, nhưng đối với Nhậm huynh đệ ngươi, thật sự là tâm phục khẩu phục!
- Ha ha, Ngô huynh, ngươi cũng nói mấy lời khách sáo này sao? Đến đến đến, xem ta mang đến cái gì?
Nhậm Thương Khung lấy hai hồ lô Thủy Vân Thần Sương Nhưỡng ra, đặt ở trên bàn.
- Đây là? Rượu ngon? Ha ha, thật sự là rượu ngon? Ta vừa ngửi đã biết.
Nhắc tới rượu ngon, Ngô Câu hưng phấn vô cùng, bộ dáng thèm nhỏ dãi, vội vàng chạy tới, cái mũi khẽ mấp máy, lập tức tần suất không ngừng nhanh hơn, sắc mặt vui mừng cũng dày đặt hơn:
- Tốt, đây là Thủy Vân Thần Sương Nhưỡng trong truyền thuyết sao? Hảo gia hỏa, Nhậm huynh đệ, ngươi ở đâu có được vậy? Ta nghe nói, Thủy Dao tiểu thư đối với ngươi rất chú ý, hắc hắc, thành thật khai báo, có phải là nàng tặng cho ngươi không. Huynh đệ a, không phải ta nói với ngươi, hắc hắc, ngươi xem Bắc Cung tiểu thư như tiên tử, ngươi không thể đối với nàng lạnh nhạt...
Ngô Câu nói xong, con sâu rượu liền phát tác. Nhìn hồ lô kia, hai mắt tỏa sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT