Một ngày nghỉ ngơi cũng không tính là dài, rất nhanh trận đấu vòng thứ hai đã đến. Hôm nay, sẽ cử hành đợt quyết đấu thứ hai của ba trăm năm đại bỉ.

Đợt thứ hai, chỉ có ba mươi hai tên tuyển thủ. Đồng dạng là hai hai quyết đấu, lấy ra Top 16. Nói cách khác, sau khi cuộc tranh tài hôm nay kết thúc, sẽ có mười sáu tên tuyển thủ bị loại bỏ.

So với vòng thứ nhất, không khí rút thăm đợt thứ hai này, lộ ra một ít khẩn trương. Dù sao, ba mươi hai người còn lại bây giờ, chém giết qua một vòng, đào thải ba mươi hai cái, những người còn lại, đều là đối thủ mạnh hơn.

Nói cách khác, ở trong lần này, xác suất đụng phải đối thủ cường đại, tương đối lớn hơn một chút.

Nhậm Thương Khung lòng không tạp niệm, kết quả rút thăm, hắn hoàn toàn không hề để ý. Dù sao, đã hướng về quán quân, vô luận gặp phải ai, hết thảy đều đánh bại.

Khi danh tự Nhậm Thương Khung được lấy ra, đối thủ của hắn cũng ra theo. Không thể không nói, có đôi khi chuyện chính là tràn đầy hí kịch như thế.

Ô Truy Dương mấy ngày trước kêu gào muốn giáo huấn Nhậm Thương Khung, vậy mà đã thành đối thủ đợt thứ hai của Nhậm Thương Khung!

- Thiên Các Nhậm Thương Khung, đối chiến Truy Nhật Kiếm Minh Ô Truy Dương!

Ô Truy Dương, tồn tại bài danh Top 3 của Truy Nhật Kiếm Minh. Mà Nhậm Thương Khung, ngoại trừ bên trong Thiên Các ra, ngoại giới biết thực lực chân thực của hắn, cơ hồ không có.

Bởi vậy, dùng thân phận đệ tử của Chân Kiếm Đạo, rút thăm phải Ô Truy Dương, là thiên tài Top 3 của Truy Nhật Kiếm Minh, trận chiến này, mọi người đều nghĩ Truy Nhật Kiếm Minh sẽ thắng.

Dù sao, thực lực Ô Truy Dương này, so với Thượng Quan Lăng mạnh hơn không chỉ một cấp.

Nhậm Thương Khung đứng ở trên Chân Võ thánh đài, thần thái nhẹ nhõm. Về phần những người kia hoài nghi hắn, ánh mắt nhìn hắn không tốt, hắn căn bản không để trong lòng.

Một màn này, lọt vào trong mắt những Đạo tôn đang xem cuộc chiến, ngược lại có vài phần bội phục. Mặc kệ như thế nào, tâm chí đệ tử này của Chân Kiếm Đạo, ngược lại không tầm thường.

Mặc dù thực lực có chút cách xa, nhưng ít ra không có luống cuống.

Bên kia, biểu hiện của Ô Truy Dương, làm cho người xem có chút không hiểu. Ô Truy Dương kiêu ngạo thành tính, giờ khắc này, nào có tư thái kiêu ngạo ngày thường? Nào có nửa phần hăng hái? Giống như một con mèo nhỏ, ánh mắt phức tạp nhìn qua Nhậm Thương Khung.

Ngày đó ở Chân Võ thánh đài, Ô Truy Dương bị khí thế của Nhậm Thương Khung áp bách đến thổ huyết, một màn này, Ô Truy Dương còn khắc sâu trong lòng, đến nay nhớ tới, lòng còn sợ hãi.

Thời điểm rút thăm lần này, hắn âm thầm cầu nguyện, đừng cho mình gặp phải Nhậm Thương Khung.

Thế nhưng mà, sợ cái gì, trời cho cái đó. Hắn sợ gặp Nhậm Thương Khung, kết quả rút thăm hết lần này tới lần khác cho hắn gặp Nhậm Thương Khung!

Ánh mắt Nhậm Thương Khung nhàn nhạt liếc nhìn Ô Truy Dương:

- Ô Truy Dương, không nghĩ lão thiên đúng là có mắt. Ta nói cho ngươi cơ hội ở trên Chân Võ thánh đài đánh bại ta, hắn lại thật sự cho ngươi cơ hội này.

Ô Truy Dương biểu lộ ngưng trọng, hắn giờ phút này, trong lòng rất bất ổn. Hắn muốn cùng Nhậm Thương Khung đấu một trận, nhưng nội tâm lại không có dũng khí đó.

Ngày đó, khí thế vô hình kia của Nhậm Thương Khung, cho hắn ấn tượng quá khắc sâu. Trong khoảnh khắc đó, hắn cơ hồ hoài nghi, uy áp của Nhậm Thương Khung này, đã đạt đến Đại Đạo cấp.

Cái cảm giác này, giống như thiên thần hạ phàm, tràn đầy uy nghiêm, không cho người ta chống cự, cũng không cách nào chống cự.

Vừa nghĩ tới tình hình ngày đó, chiến ý trong nội tâm của Ô Truy Dương lại giảm đi một phần.

Hắn có một dự cảm, nếu như lúc này ở Chân Võ thánh đài chọc giận Nhậm Thương Khung lần nữa, đối phương tuyệt đối chém giết hắn!

Hai đối thủ, mỗi người đứng một bên. Nhậm Thương Khung như núi sừng sững, mà Ô Truy Dương, khí thế càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng thở dài một tiếng.

- Ta nhận thua.

Ba chữ kia nói ra, dưới đài một mảnh xôn xao.

Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Còn chưa có động thủ, sao lại nhận thua? Nhậm Thương Khung này, có phải có yêu pháp hay không, sao liên tục hai đợt, đối thủ chưa có động thủ liền nhận thua!

Một gã Đạo tôn của Truy Nhật Kiếm Minh quát to:

- Truy Dương, ngươi làm cái quỷ gì vậy? Không chiến mà bại, ngươi xứng là đệ tử của Truy Nhật Kiếm Minh sao?

Ô Truy Dương sắc mặt đỏ lựng, nhảy xuống Chân Võ thánh đài:

- Sư tôn, đệ tử không có năng lực, ngày đó đã cùng hắn luận bàn qua một phen. Công lực người này, hơn xa đệ tử.

- Cái gì?

Những Đạo tôn dưới đài, ánh mắt nhìn về phía Nhậm Thương Khung, rõ ràng ngưng trọng hơn vài phần, thậm chí có vài phần đề phòng.

Ngay từ đầu, các đại tông môn dự đoán thiên tài những tông môn khác, ở Thiên Các, là thiên tài của Hạ thị Âm Dương Đạo, cùng Trảm Không Đạo Đao Bạch Vũ, đem hai người này là đối thủ chủ yếu.

Về phần Lưu Vân Đạo cùng Chân Kiếm Đạo, không bị những tông môn khác liệt vào đối tượng nghiên cứu.

Nhưng mà, giờ khắc này, Đạo tôn của năm đại tông môn khác, nội tâm đồng loạt sinh ra một ý niệm trong đầu, chính là đem Nhậm Thương Khung này, xếp vào hàng ngũ đối thủ cạnh tranh!

Một lần không chiến mà thắng, có thể xem là ngoài ý muốn. Nhưng liên tục hai lần, trong này tất có bí ẩn.

Một người, khiến cho đối thủ không đánh mà lui, một chính là lấy đức phục người, làm cho đối thủ khâm phục đến không dám cùng hắn tranh phong; hai chính là dùng lực phục người. Dùng lực phục người này, dĩ nhiên cần phải có thực lực áp đảo.

Đối với Thượng Quan Lăng, ưu thế có tính áp đảo không kỳ lạ; nhưng mà đối với Ô Truy Dương này, rõ ràng còn có thể đạt được ưu thế áp đảo, cái này rất đáng nghiền ngẫm!

Mỗi Đạo tôn đều ý vị sâu xa nhìn về phía Lý Dật Phong, Lý Dật Phong mỉm cười, một bộ cao thâm mạt trắc, làm cho người ta nhìn không ra sâu cạn.

Bọn người Vưu Thiên Chiến mặc dù biết nội tình, biết Thương Khung lợi hại, nhưng thời điểm lúc này, bọn hắn không có khả năng thổi phồng Nhậm Thương Khung, diệt uy phong đệ tử nhà mình, bởi vậy dứt khoát câm miệng không nói.

Ở trong mắt tông môn khác xem ra, còn cảm thấy Thiên Các bốn đạo đồng khí liên chi, đoàn kết vô cùng. Lại nào biết đâu rằng, bọn họ mỗi người đều có mục đích riêng, có khổ nói không nên lời.

Vô luận như thế nào, Nhậm Thương Khung liên tục hai đợt không chiến mà thắng, làm cho hắn lấy được vô số chú ý.

Nhất là Thủy Trường Đông, ánh mắt nhìn Nhậm Thương Khung, trở nên hết sức phức tạp. Chính là người trẻ tuổi này, đã lấy được Dược Thánh khảo hạch, khiến cho Dược Vương khảo hạch của con gái ảm đạm thất sắc.

Chỉ là không nghĩ tới, tu vi võ đạo của tiểu tử này, cũng biến thái như thế?

Nhậm Thương Khung cũng không nghĩ tới, Ô Truy Dương lại có thể chủ động nhận thua. Chẳng qua đối thủ đã không chiến, hắn cũng không có thể bắt đối thủ giao chiến.

Cuộc tranh tài vòng thứ hai, quả nhiên là khó phân thắng bại. Không thể không nói, Bộ Thương Lãng thật là khổ mệnh, hắn lần này, lại rút thăm được một đối thủ lực lượng ngang nhau, đánh đến sức đầu mẻ trán.

Chẳng qua, Bộ Thương Lãng cũng là Tiểu Cường đánh không chết, giằng co thật lâu, hắn càng đánh càng hăng, cuối cùng vẫn hơn một chiêu, gian nan thắng được, có thể nói là thắng thảm.

Bắc Cung Dao ở lần này, vận khí không tốt, rút thăm được đệ nhất thiên tài của Tinh Nguyệt Cốc. Mặc dù Bắc Cung Dao là Chư Thiên viên mãn, nhưng dù sao hỏa hầu cũng không đủ.

Đệ nhất thiên tài Trác Vô Trần của Tinh Nguyệt Cốc, nhìn thấy dung nhan kinh thế của Bắc Cung Dao, tâm tình có chút kinh ngạc, nhưng ở Chân Võ thánh đài, hắn cũng không có thương hương tiếc ngọc.

Chẳng qua, Bắc Cung Dao cũng biết mình biết người, biết rõ lần này khó có thể thắng được, nên không miễn cưỡng chính mình, quần nhau chỉ chốc lát, chủ động nhận thua.

Nàng bây giờ chỉ là Thần Thông nhất trọng, cảnh giới chưa ổn. Mà Trác Vô Trần kia, với tư cách thiên tài kiệt xuất nhất của Tinh Nguyệt Cốc, bây giờ đã là Thần Thông ngũ trọng, tiếp cận tiêu chuẩn lục trọng.

Thực lực cách xa như thế, Bắc Cung Dao nhận thua, cũng không lộ vẻ khó coi.

Đợt thứ hai chấm dứt, như trước không có bất ngờ quá lớn. Đáng nhắc tới chính là, Ngô Câu xuất thân tán tu, rõ ràng vẫn có thể lên cấp!

Cũng là ở bên trong mười sáu cường giả, một gã duy nhất không phải đệ tử của sáu đại tông môn.

Còn lại mười lăm danh ngạch, công tác thống kê xuống, nhân số của Thiên Các, không ngờ cao nhất, có tới năm tên.

Âm Dương Đạo Hạ Hàn Hiên, chân truyền Lưu Vân Đạo Lê Lạc tiên tử Tuyết Sam Nhi, Trảm Không Đạo Đao Bạch Vũ, Chân Kiếm Đạo Bộ Thương Lãng cùng Nhậm Thương Khung!

Mà những tông môn khác, Thủy Vân Tông là chủ nhà, nhưng nhiều nhất chỉ có ba gã!

Không thể không nói, hai đợt đi xuống, biểu hiện của Thiên Các chỉ có thể dùng hai chữ yêu nghiệt để hình dung.

Sau khi kết thúc đợt thứ hai, có hai ngày nghỉ ngơi và hồi phục, để cho thiên tài dự thi, được đầy đủ thời gian điều chỉnh cùng khôi phục.

Hai ngày đi qua, vòng thứ ba bắt đầu mở màn.

Rút thăm vòng thứ ba, không khí của hiện trường càng thêm ngưng trọng. Tiếp theo, thiên tài cùng thiên tài va chạm, sẽ càng kịch liệt, càng đặc sắc.

- Thủy Vân Tông, Vân Chiến Thiên, đối chiến Thiên Các Nhậm Thương Khung!

Danh tự Vân Chiến Thiên được kêu ra, đệ tử Thủy Vân Tông đang xem cuộc chiến, một mảnh vui mừng. Vân Chiến Thiên, đệ nhất nhân một đời tuổi trẻ của Thủy Vân Tông!

Dùng không đến bốn mươi năm, đạt được Thần Thông ngũ trọng, độ cao thiên phú, thực lực, ở Thủy Vân Tông mà nói, hoàn toàn xứng đáng đệ nhất!

Vân Chiến Thiên, trong đại bỉ lần này, hắn được đánh giá cao nhất, thậm chí so với Tinh Nguyệt Cốc Trác Vô Trần còn cao hơn.

Lúc trước, có thể cùng hắn ngang hàng, chỉ có Truy Nhật Kiếm Minh Kim Phong Vực, Thiên Các Đao Bạch Vũ, Bão Thạch Tông Thạch Phá Thiên, cùng với Thất Tinh Đạo Trường Dạ Quan Tinh.

Về phần truyền nhân Hạ thị Âm Dương Đạo, vẫn luôn vô danh, không muốn người biết. Mà đệ nhất thiên tài Trác Vô Trần của Tinh Nguyệt Cốc, xưa nay cũng ít xuất hiện cực kỳ, thanh danh không nổi, cùng mấy người kia so sánh, nhiều nhiều ít ít kém một chút.

Bây giờ, Vân Chiến Thiên, rút thăm được Thiên Các Nhậm Thương Khung.

Mặc dù Nhậm Thương Khung trước kia biểu hiện rất quỷ dị, liên tục dùng phương thức kỳ lạ tấn cấp, nhưng mà, tên vừa đọc ra, Thủy Vân Tông bên này, vẫn một mảnh hoan hô. Mà ngay cả mấy Đạo tôn, cũng thoải mái rất nhiều. Kể từ đó, Vân Chiến Thiên tấn cấp Top 8, hẳn là không có bao nhiêu vấn đề.

Dù sao, Nhậm Thương Khung này mới mười chín tuổi, hai mươi tuổi còn chưa tới. Còn trẻ như vậy, thiên phú có cao, thực lực có yêu nghiệt, nhưng không cách nào đền bù số tuổi chênh lệch!

Có thể nói, mặc kệ xét từ phương diện nào, đây đều là trận chiến nghiêng về một phía.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play