Loại trở mặt này, ngược lại ở trong dự liệu của Nhậm Thương Khung, cười nói:
- Không biết đây có phải là tật xấu của ngươi hay không, ta tên gọi là gì, dựa vào cái gì nói cho ngươi biết?
Những người trẻ tuổi vây xem, đều cười toe toét, nhao nhao ồn ào nói:
- Truy Nhật Kiếm Minh Ô Truy Dương, được xưng Truy Nhật Thần Phong Kiếm, sao theo đuổi một nữ hài tử, cũng khó khăn như vậy à? Ha ha ha...
Người hồng bào kia, đúng là Truy Nhật Kiếm Minh Ô Truy Dương, là một trong những người dự thi lần này của Truy Nhật Kiếm Minh, tồn tại bài danh Top 3.
Hắn lần đầu tiên thấy Bắc Cung Dao, cùng đệ tử những phái khác đồng dạng, có thể nói là mê muội Bắc Cung Dao, hơn nữa, hắn là người đầu tiên tán tỉnh.
Đệ tử dự thi của sáu đại tông môn, phần lớn đều là thanh niên, đến nơi này, đều có phòng riêng, đại đa số là chuyên tâm tĩnh tu, bởi vậy cơ hội nhận thức nhau không nhiều.
Lẫn nhau đều là đối thủ cạnh tranh, mặc dù có đôi khi sẽ hàn huyên vài câu, nhưng đó cũng là lễ tiết khách sáo. Trên thực tế, đối với những người khác, đều có bài xích.
Ô Truy Dương này, nếu như không phải người đầu tiên hướng Bắc Cung Dao tán tỉnh, mọi người cũng sẽ không biết hắn. Bởi vì vừa rồi hắn chủ động đến trước của phòng Bắc Cung Dao, tự báo danh của mình, lại bị Bắc Cung Dao cự tuyệt.
Bởi vậy, người của những tông môn khác, đều nhớ rõ Ô Truy Dương này, cũng vui vẻ xem hắn náo nhiệt. Những người trẻ tuổi đứng bên ngoài này, phần lớn đều là người ngưỡng mộ Bắc Cung Dao.
Thời điểm Bắc Cung Dao hiện thân, những người trẻ tuổi này đều mê như điếu đổ.
Chỉ là, Ô Truy Dương là kẻ điên cuồng nhất, là cái thứ nhất đứng ra. Mà những người khác, thì là yên lặng theo dõi kỳ biến.
Những người tuổi trẻ này, đều là truyền nhân đỉnh cấp của tông môn mình, đều là thiên chi kiêu tử. Bởi vậy, đều có kiêu ngạo, đều có thủ đoạn.
Bởi vậy, bọn hắn lên tiếng cười nhạo Ô Truy Dương, cũng không sợ Ô Truy Dương trả thù. Tất cả mọi người đều là nhất đại đệ tử, ai sợ ai?
Ô Truy Dương bị người chế ngạo, khuôn mặt tuấn lãng lập tức giận dữ.
Vốn thấy Nhậm Thương Khung từ trong phòng Bắc Cung Dao đi ra, là một bụng nộ khí, lúc này lập tức phát tác, quát:
- Tiểu tử, ngươi thật là điên cuồng. Để Ô mỗ nhìn xem, ngươi có bao nhiêu tiền vốn.
Nhậm Thương Khung than nhẹ một tiếng, thân thể lóe lên, rơi vào trước đình viện, hai tay ôm ngực, ánh mắt quét một vòng, nhàn nhạt nói:
- Nói đi, còn ai muốn ta đưa tin nữa? Ân, ta nói trực tiếp một chút, còn có bao nhiêu người đối với Bắc Cung tiểu thư động tâm tư?
- Tiểu tử, chúng ta động động tâm, mắc mớ gì tới ngươi?
- Đúng đấy, tiểu tử ngươi quản được chúng ta sao?
- Còn nữa, ngươi vừa rồi một mình tiến vào phòng của Bắc Cung tiểu thư, đến cùng có mục đích gì?
Nhậm Thương Khung cười ha ha:
- Tốt, xem ra nhân số đúng là không ít. Ân, có chút ý tứ. Như thế nào, chư vị có phải cảm thấy, các ngươi đều là thiên tài của sáu đại tông môn, đều có tư cách truy cầu Bắc Cung tiểu thư? Cóc có dã tâm không có gì sai, nhưng mà thịt thiên nga, nhất định sẽ không rớt xuống trong miệng con cóc. Bởi vậy, chư vị nên về phòng mình ngủ đi.
Nhậm Thương Khung cũng không sợ đắc tội người, đối với những gia hỏa này, Nhậm Thương Khung hết thảy coi là dê xồm, tự nhiên không có khả năng nể mặt cho bọn hắn. Động đến nữ nhân của Nhậm Thương Khung hắn, cái kia chính là chạm đến nghịch lân của hắn.
Bắc Cung Dao, là nghịch lân kiếp trước kiếp này của hắn.
Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga?
Không thể không nói, những lời này của Nhậm Thương Khung, lực sát thương rất lớn. Hơn mười người trẻ tuổi kia, nghe xong lời này, cơ hồ là đồng thời biến sắc.
Nhao nhao quát:
- Xú tiểu tử, ngươi là chê mạng dài sao?
Ngay vào lúc này, một cửa phòng mở ra, một giọng cười ha ha truyền ra. Tiếng cưới đúng là của Trảm Không Đạo Đao Bạch Vũ.
Ánh mắt Đao Bạch Vũ khoan thai, thần thái nhẹ nhàng, mang theo vài phần đùa cợt quét những người kia:
- Chư vị, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Vị Nhậm sư đệ này, là môn hạ của Thiên Các Chân Kiếm Đạo ta, chớ nhìn hắn còn nhỏ, nhưng khẩu khí rất lớn. Bắc Cung tiểu thư kia, hắn vẫn coi là độc chiếm. Chư vị có ý với giai nhân, nên qua cửa ải của Nhậm sư đệ này.
Lời này của Đao Bạch Vũ, nhìn như trêu chọc, nhưng thật ra là châm ngòi ly gián, rắp tâm hại người hết sức rõ ràng.
- Hả?
Ô Truy Dương phản ứng đầu tiên:
- Đệ tử của Chân Kiếm Đạo. Ta còn tưởng là tiểu tạp chủng của tông môn nào. Tiểu tử, có dám chiến với ta hay không. Ai thắng, liền ôm mỹ nhân về!
- Đánh rắm, mỹ nhân như thế, dựa vào cái gì chỉ có hai người các ngươi tranh chấp?
Những người khác không đồng ý.
Nhậm Thương Khung vốn đang mỉm cười, bỗng nhiên u ám. Kiếp trước kiếp này, cái từ “tạp chủng” này, là hắn khó chịu nhất.
Ô Truy Dương dương dương đắc ý, bỗng nhiên trước mắt kim quang lóe lên, lập tức trên mặt “BA~” một tiếng, một cái tát vang dội, trực tiếp quất trên mặt của hắn.
Năm ngón tay đỏ tươi, trực tiếp khắc ở trên mặt hắn.
- Ô Truy Dương đúng không?
Nhậm Thương Khung không biết từ lúc nào, đã trở lại tại chỗ, khẩu khí bình thản, lại lộ ra một cổ uy áp làm cho người khác không thể kháng cự:
- Nhớ kỹ, ta chỉ nói một lần, cái từ tạp chủng này, lần sau để cho ta nghe thấy. Thì không còn là một cái tát. Ta sẽ trực tiếp lấy cái đầu trên cổ ngươi. Mặc kệ sau lưng ngươi là ai đi nữa.
Ô Truy Dương dù gì cũng là thiên tài truyền nhân của Truy Nhật Kiếm Minh, vô duyên vô cớ ăn một cái tát, không khỏi quê quá hóa khùng, sặc một tiếng, lấy ra đại kiếm sau lưng, kêu lên:
- Tiểu tử, dám đánh lén ta!
Nhậm Thương Khung ánh mắt bình thản, nhưng khí thế dọa người kia, đã làm cho khí thế của Ô Truy Dương bị áp đi một phần.
- Ngươi không phục sao?
Nhậm Thương Khung từng bước tới gần:
- Ngươi không phục, ở trên Chân Võ thánh đài, ta cho ngươi cơ hội khiêu chiến ta. Các ngươi không phục? Cũng có thể đến Chân Võ thánh đài đánh bại ta.
Nhậm Thương Khung đối với mấy ác lang có dã tâm bừng bừng này, lại không có chút khách khí nào. Bắc Cung Dao là nữ nhân của hắn, ai động đến, nhất định phải chết.
Về phần những người này, Nhậm Thương Khung nhìn lướt qua, đã biết rõ, những cái thứ này, mặc dù đều là tinh anh của các tông môn, nhưng tuyệt đối không phải tinh anh cao nhất.
Ở trên người những kẻ này, không nên lãng phí quá nhiều thời gian.
Khí thế của Ô Truy Dương bị áp chế, một bụng lửa giận, lại phát tác không được. Giờ khắc này, nội tâm của hắn cũng kinh hãi cực kỳ.
Chân Kiếm Đạo truyền nhân này, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, ngay cả Ô Truy Dương hắn cũng nhìn lầm. Ô Truy Dương rất xác định, nếu như đối phương muốn giết chết hắn, tuyệt đối có thể miểu sát
Mạnh mẽ, tuyệt đối không phải mạnh mẽ bình thường. Loại mạnh mẽ này, không phải tuyệt đối áp chế như Đại Đạo cường giả, mà là lực lượng thần bí ẩn chứa đáng sợ nào đó.
Một khi bạo phát đi ra, phảng phất có thể phá hủy hết thảy!
Ô Truy Dương lùi lại vài chục bước, cuối cùng nhịn không được “Oa” một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra.
Một ngụm máu tươi phun ra này, làm toàn bộ người ở đây hoảng sợ. Những cái kia vốn còn ý định tìm Nhậm Thương Khung gây phiền toái, thoáng cái biểu lộ đại biến.
Nhậm Thương Khung căn bản không có động thủ, chỉ là đi về phía trước một bước. Nhưng Ô Truy Dương liên tiếp lui về phía sau, phảng phất như bị khí thế ép tới phun máu.
Nhậm Thương Khung thoáng như không thấy, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Đao Bạch Vũ.
- Đao Bạch Vũ, ba trăm năm đại bỉ lần này, ngươi thực không nên tới.
Nhậm Thương Khung ngữ khí âm lãnh, mang theo một lực lượng thần kỳ, phảng phất muốn phá thần thức của Đao Bạch Vũ:
- Trước đó, ta cũng đã nói, ấn đường ngươi biến thành màu đen, tham gia ba trăm năm đại bỉ lần này, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Xem ra, ngươi cũng không có đem lời khuyên của ta để vào tai.
Đao Bạch Vũ hừ một tiếng, cười lạnh nói:
- Nhậm Thương Khung, lập lại chiêu cũ, ngươi không cảm thấy mình quá ấu trĩ sao? Dùng đạo tâm của Trảm Không Đạo ta, sinh tử sớm đã giác ngộ. Giết người, người giết, đều là đại đạo. Ngươi cho rằng ta sẽ sợ chết sao?
Trong lòng Nhậm Thương Khung hơi kinh hãi, hắn tự nhiên nghe được, khẩu khí của Đao Bạch Vũ lúc này, rõ ràng hết sức nắm chắc, so với trước đó hoàn toàn bất đồng.
Trước đó, sau khi Đao Bạch Vũ bị nhục, đạo tâm xuất hiện một chút vết rách.
Mà bây giờ, ngắn ngủn không đến một tháng, vết rách này, rõ ràng đã được bù đắp, tìm không thấy bất luận sơ hở gì.
- Đao Bạch Vũ này, nhất định là có kỳ ngộ.
Nội tâm Nhậm Thương Khung phán đoán, trong lòng nhận định, nhất định là Vưu Thiên Chiến thua không nổi, lại cho Đao Bạch Vũ cái gì đó.
Chẳng qua, cho dù địch nhân thiên biến vạn hóa, Nhậm Thương Khung đương nhiên là dùng bất biến ứng vạn biến, nhàn nhạt nói:
- Ha ha, nguyên lai ngươi không sợ chết, khó trách muốn đi ra châm ngòi ly gián, làm tôm tép nhãi nhép này. Ta không thể không cho rằng, ngươi là sợ ta, mới kích động những người này hướng ta thù địch?
- Sợ ngươi?
Đao Bạch Vũ ngửa mặt lên trời cười to:
- Nhậm Thương Khung, ngươi biết ta bây giờ đang khẩn cầu cái gì không? Ta khẩn cầu ngươi tốt nhất không ở phía trước đã bị người khác đánh bại. Nói cách khác, nguyện vọng tự tay chém ngươi của ta, phải ở lần khác thực hiện rồi.
- Đao Bạch Vũ, ngươi yên tâm. Mặc kệ ngươi bị ai đánh bại, đầu trên cổ ngươi, ta đã sớm dự định. Đây là mệnh của ngươi, cũng là mệnh của Trảm Không Đạo ngươi.
Nhậm Thương Khung ngữ khí sâm lãnh, không có một chút tình cảm, làm cho người ta nghe thấy không rét mà run.
Hai người này là đồng môn Thiên Các, nhưng lại đối chọi gay gắt, một bộ ngươi chết ta sống.
Điều này làm cho người bên ngoài trợn mắt há hốc mồm. Nghĩ thầm hai người này đến cùng có bao nhiêu cừu hận, sao vừa thấy mặt đã một bộ không chết không ngớt vậy?
Ngay lúc hiện trường giương cung bạt kiếm, bỗng nhiên bên ngoài đình viện vội vàng đi vào một người, là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, cách ăn mặc như Dược Đồng, đôi mắt nhướng lên, nhìn quanh như tìm ai đó.
Thiếu nữ này đi đến, nhìn thấy nhiều người như vậy, lầm bầm một câu:
- Các ngươi làm gì đây? Một điểm thể thống cũng không có.
Nói thầm về sau, lớn tiếng hỏi:
- Thiên Các Nhậm Thương Khung có ở đây không? Thủy Dao tiểu thư mời ngươi qua gặp mặt.
Thủy Dao?
Trong lòng mọi người đều khẽ động, trong đầu không khỏi hiện lên một dung nhan tuyệt mỹ. Là một đại mỹ nữ đỉnh cấp ah.
Cùng Bắc Cung Dao đồng dạng, Thủy Dao Tiên Tử, cũng là yểu điệu như tiên. Chỉ là, Bắc Cung Dao là thiếu nữ nhẹ nhàng; mà Thủy Dao, thì càng nhiều ung dung hoa quý.
Nhưng có một điểm chung, chính là cả hai đều là tuyệt đại mỹ nhân!
Thủy Dao, một đại mỹ nhân như vậy, mời một mình Nhậm Thương Khung? Lại là Nhậm Thương Khung?
Các nam nhân ở đây, trong nội tâm ngũ vị tạp trần, lòng tràn đầy ghen ghét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT