Nếu như nói, Bách Thảo Đường đối với Nhậm Thương Khung, là nghĩa vụ phải chiếu cố, như vậy Lý Dật Phong, lại là hương khói tình cảm.

Bởi vậy, nội tình Yêu tộc xâm lấn, Nhậm Thương Khung phải nói cho sư tôn biết.

Lý Dật Phong hiển nhiên không biết Nhậm Thương Khung muốn nói cái gì, cười ha hả nói:

- Chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy? Thương Lãng, ngươi cũng tới nghe một chút.

Nhậm Thương Khung không phản đối, hướng bên trong đi vào.

Sau khi tiến vào bên trong, vẻ mặt Lý Dật Phong nhẹ nhõm như trước, mỉm cười nói:

- Tốt rồi, nơi này có cấm chế, cho dù là Tùng Ngâm đạo tôn, cũng đừng nghĩ nghe trộm. Thương Khung, ngươi cứ nói thoải mái, muốn nói cái gì thì nói cái đó, không cần lo lắng.

Nhậm Thương Khung gật gật đầu:

- Sư tôn, ngày đó người dẫn ta cùng sư huynh đi tới Khô Vinh Thần Sơn, tiền bối bốn đạo từng nhắc tới mười vạn năm kiếp nạn.

- Đúng vậy, mười vạn năm kiếp nạn, chính là Yêu tộc cùng nhân loại giao phong, trận tai kiếp này, xác thực liên quan đến vận mệnh cả nhân loại. Chẳng qua, chuyện này, Thiên Các bốn đạo cũng tranh luận không ngớt, ngươi cũng không cần quá mức để ý. Vẫn là câu nói kia, rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt. Ngươi cùng Thương Lãng, tận lực không nên cuốn vào trận thị phi này. Dùng bảo toàn hương khói là quan trọng thứ nhất...

- Sư tôn, ta không nói vận mệnh cá nhân. Ta muốn nói, là thời gian Yêu tộc xâm lấn kia, sư tôn dự đoán, có chút quá lạc quan.

- Hả?

Lý Dật Phong có chút hăng hái, cười nói:

- Năm mươi năm, là Thiên Các bốn đạo cùng nhau suy đoán, đạt thành một nhận thức chung. Chẳng qua, ta hoài nghi Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo cũng đùa bỡn mánh khóe, bọn hắn tất nhiên lưu lại chuẩn bị ở sau.

Nói đến đây, Lý Dật Phong thở dài một tiếng:

- Nói cho cùng, Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo, đối với Chân Kiếm Đạo ta hết sức xa lánh. Dính đến mười vạn năm kiếp nạn, bọn hắn tất nhiên có chỗ giấu diếm.

Nhậm Thương Khung cười hắc hắc nói:

- Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo tính toán, chẳng qua, bọn hắn tính thế nào cũng không tính đến, thời gian Yêu tộc xâm lấn, không phải năm mươi năm, cũng không phải ba mươi năm, thậm chí không phải mười năm. Mà là ở trong hai năm!

- Cái gì?

Lý Dật Phong trấn định như vậy, nghe nói như thế cũng không khỏi động dung, không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Nhậm Thương Khung, hỏi:

- Thương Khung, ngươi nói hai năm này, là tin tức từ đâu?

Chuyện cho tới bây giờ, Nhậm Thương Khung tự nhiên sớm chuẩn bị lí do thoái thác.

- Sư tôn, người nhất định biết rõ, đệ tử có thể có thành tựu hôm nay, là nhờ một ít kỳ ngộ khác. Chuyện là như vầy, đệ tử trong lúc vô tình tiến vào một thượng cổ động phủ, đã nhận được một ít kỳ ngộ. Mà gần mấy tháng qua, vị tiền bối thượng cổ kia, dùng một loại thần thông thần kỳ, nhập vào trong mộng ta, nói cho ta biết Yêu tộc xâm lấn, là ở trong hai năm. Muốn đệ tử chuẩn bị sẵn sàng, nghênh đón mười vạn năm đại kiếp này.

Võ đạo tu hành, sự sùng bái đối với Thần Đạo thượng cổ, đó là bẩm sinh. Trong nội tâm bất kỳ một gã võ giả nào, Thần Thánh thượng cổ, đó chính là tồn tại không gì không làm được.

Nếu là truyền thừa của Thần Đạo thượng cổ, nếu là Thần Đạo thượng cổ báo mộng, không phải đẳng cấp như Lý Dật Phong có thể phản bác.

- Thương Khung, ta trước kia nhìn ngươi, cảm giác ngươi có phúc duyên thâm hậu, bây giờ xem ra, ngươi quả nhiên là người có phúc duyên lớn, thượng cổ động phủ truyền thừa, có thể vượt qua thời không báo mộng, đây tuyệt đối là thủ bút của Thần Đạo. Thương Khung, tiền đồ ngươi vô lượng a, tiền đồ vô lượng, ha ha ha!

Khẩu khí Lý Dật Phong một chút cũng không ăn giấm, đệ tử nhà mình, được thượng cổ truyền thừa, hắn ngoại trừ kiêu ngạo vẫn là kiêu ngạo, làm sao có thể ghen ghét?

Thượng cổ thời đại, đây chính là thời đại Chúng Thần quy tụ, bất kỳ một cường giả Thần Đạo nào, phóng đến thời nay, cái kia cũng đủ để chấn nhiếp toàn bộ Thiên Trạch thế giới.

Cùng thượng cổ tiền bối ghen ghét? Không hề cần thiết!

- Hai năm...

Lý Dật Phong than nhẹ một tiếng:

- Như thế xem ra, trận hạo kiếp này, là không thể tránh né. Thiên Các ta, trận hạo kiếp này, cũng khó tránh khỏi.

- Sư tôn, Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo, xưa nay tự phong quyền uy Thiên Các, thời khắc mấu chốt, lại thí tốt giữ xe, không có đảm đương. Sư tôn là quân tử, người kiên trì tử thủ, ở tuyến đầu chống cự Yêu tộc. Đệ tử lo lắng, bọn hắn sẽ lợi dụng điểm này, để cho sư tôn mang theo môn hạ đệ tử đi chịu chết. Mà bọn hắn lại bàng quan, Chân Kiếm Đạo bị diệt, biến thành ba nhà độc chiếm thiên hạ, thứ hai là đả kích đối lập, gạt bỏ sư tôn.

Lời này mặc dù không êm tai, nhưng chuyện cho tới bây giờ, Nhậm Thương Khung cũng không muốn giả tạo.

Lý Dật Phong bất đắc dĩ thở dài:

- Thương Khung, ngươi cùng Thương Lãng, vì cái gì khiến ta vui mừng? Là bởi vì tính cách của các ngươi, không tận lực nịnh nọt vi sư, dám nói dám làm. Nhưng ngươi còn gan hơn Thương Lãng nhiều lần. Chẳng qua, ngươi yên tâm. Bọn hắn muốn ta đi chịu chết, ta sao như bọn hắn mong muốn? Hừ, Thiên Khung Tạo Hóa, Thiên Các bốn đạo, có gì đặc biệt hơn người? Nếu như cái gọi là Đại Đạo, ngay cả con dân của mình cũng không bảo vệ được, như vậy Đại Đạo cường giả cao cao tại thượng, cùng tượng gỗ có khác gì nhau?

Lý Dật Phong ở phương diện này, xưa nay rất phóng khoáng. Nếu không phải như thế, lúc trước hắn cũng không cùng Nhậm Thương Khung nói, trong lòng có trúc lư, nơi đâu cũng có thể kế thừa Chân Kiếm Đạo.

Trên thực tế, Thiên Các bốn đạo, ỷ lại Thiên Khung Tạo Hóa thấp nhất, chính là Chân Kiếm Đạo.

Chân Kiếm Đạo dùng tình nhập đạo, lấy kiếm nhập đạo, ngự kiếm phi hành, ngày đi mười vạn dặm, căn bản không quan tâm căn cơ đạo thống, kiếm ở đâu, đạo ở đó.

Điểm này, từ Thánh địa Kiếm Vương Phong là biết được chút ít.

Thánh địa của Chân Kiếm Đạo, cơ hồ không có một kiến trúc xa hoa, có, chỉ là từng dãy nhà tranh, nhìn như đơn sơ, nhưng bên trong lại có càn khôn.

- Thương Khung, ngươi không cần lo lắng. Trong lòng Sư tôn, đã có chủ trương. Cùng lắm thì, bỏ Thiên Khung Tạo Hóa này thôi. Yêu tộc xâm lấn, loạn thế vừa đến, Đông Hoàng Châu sáu đại tông môn, tất nhiên sẽ bị vỡ tung. Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo co đầu rút cổ, một ngày nào đó sẽ phải hối hận.

Lý Dật Phong nói cho cùng, là xem thường luận điệu của Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo.

Bộ Thương Lãng cười hắc hắc nói:

- Loạn thế xuất anh hùng, dùng tài đức vẹn toàn của sư tôn, trong loạn thế, khai tông lập phái, là có gì khó?

- Khai tông cái đầu quỷ ngươi...

Lý Dật Phong một tát quét qua. Bộ Thương Lãng rất thành thạo co đầu lại.

- Thương Khung, Thương Lãng, người sống cả đời, hệt như chiêm bao. Mặc kệ Yêu tộc xâm lấn là năm mươi năm, hay là hai năm. Vi sư vẫn sẽ đi chặn đánh Yêu tộc. Mặc kệ chuyện như thế nào, tận hết tâm, tùy thiên mệnh. Nếu thật không thể làm, ta cũng không dại tiễn đưa tánh mạng. Ta lưu lại các ngươi, như lưu được thiên sơn, không lo không có củi đốt. Còn cái thảo lư thày, ha ha, chỉ là một bó củi mà thôi.

Cường giả cấp Đại Đạo, đều có đạo tâm. Lý Dật Phong mặc dù hết sức chân thành, nhưng cũng biết tánh mạng còn, Đại Đạo mới có thể lưu.

Tánh mạng không còn, Đạo là phù vân.

Bởi vậy, hắn sẽ đi liều, nhưng tuyệt đối không hành động ngu xuẩn. Nhân loại cùng Yêu tộc đấu tranh lâu dài, cường giả lừng lẫy liều mạng, tuyệt đối không phải là hành động anh minh.

Dù sao, nhân loại sẽ hướng Yêu tộc phản kích, nhất định phải có cường giả đến lãnh đạo, nhất định phải có càng nhiều cường giả đến tổ chức.

Bộ Thương Lãng hào tình vạn trượng:

- Đệ tử đi cùng sư tôn, trảm yêu trừ ma, mỗi người có việc, sư tôn không được cướp công của đệ tử đó.

- Cướp cái đầu của ngươi.

Lại một cái tát bay tới.

Bộ Thương Lãng cười hắc hắc, co đầu lại trốn:

- Quyết định vậy nha. Thương Khung sư đệ, ngươi có đi không? Ngươi đừng nói ngươi không có hứng thú nha.

Cảm tình của Nhậm Thương Khung đối với Vân La thành, so với bất luận kẻ nào đều sâu hơn, cười nói:

- Mặc dù là châu chấu đá xe, nhưng cũng nên thử một lần mới không tiếc nuối. Đệ tử nguyện theo sư tôn, cùng diệt Yêu tộc!

Mặc dù Nhậm Thương Khung biết rõ, được xưng mười vạn năm kiếp, Yêu tộc xâm lấn, tất nhiên không phải dễ ứng phó như vậy, nhưng mà, kiếp trước kiếp này, Nhậm Thương Khung đối với Yêu tộc xâm lấn kia, cuối cùng là oán niệm mười phần.

Nhất là trận chiến cuối cùng kiếp trước, tất cả thân nhân của hắn, bản thân hắn, còn có kiếp trước hắn thầm mến, kiếp này là đạo lữ Bắc Cung Dao, cũng vẫn lạc trong trận chiến ấy.

Bọn hắn không phải chết ở trong tay Yêu tộc cường giả, mà bị vô cùng vô tận lâu la vây khốn mà chết.

Đó là một đoạn cừu hận không thể xóa nhòa, một đoạn trí nhớ không cách nào thoải mái.

Ở kiếp này, mặc dù Yêu tộc xâm lấn là đại thế không thể ngăn cản, nhưng không có khả năng để cho trận chiến đầu tiên của Yêu tộc dễ dàng như vậy!

Lý Dật Phong vốn định lưu lại hai tên đệ tử này, với tư cách truyền thừa hương hỏa. Chẳng qua chuyện cho tới bây giờ, hắn đột nhiên cảm giác được, người trẻ tuổi muốn phát triển, trãi qua những sát kiếp như thế này, chưa chắc là một chuyện xấu.

- Thương Khung, hai năm dự đoán này của ngươi, quả nhiên là cảnh tỉnh ta. Ba trăm năm đại bỉ lần này, là Thủy Vân Tông tổ chức. Đến Thủy Vân Tông, ta sẽ thăm dò tứ của lục tông một chút. Hỏi một câu, giả thiết trong ba năm Yêu tộc xâm lấn, mọi người sẽ ứng đối như thế nào.

Nhậm Thương Khung mỉm cười nói:

- Sư tôn, bây giờ thế cục Đông Hoàng Châu rất rõ ràng, tất cả mọi người đều muốn giữ mình, một bên âm thầm làm các loại chuẩn bị. Nói trắng ra, chính là hai chữ… tư lợi. Rõ ràng là đang chuẩn bị cho Yêu tộc xâm lấn, nhưng biểu hiện ra ngoài, ai cũng giả ngây giả dại, giống như Yêu tộc xâm lấn này, căn bản không có thể phát sinh. Cái này là hiện trạng của Đông Hoàng Châu sáu đại tông môn!

Nhậm Thương Khung từ biểu hiện của Thiên Khung Tạo Hóa, như ếch ngồi đáy giếng, hoàn toàn có thể đoán ra, thái độ năm đại tông môn khác sẽ là như thế.

Thiên Các là tuyến đầu chống lại Yêu tộc, còn có tư tâm, như vậy còn trông cậy vào những tông môn khác đồng tâm hiệp lực sao? Điều này sao có thể?

Bộ Thương Lãng cũng phụ họa nói:

- Đúng vậy, ta thấy những lão gia hỏa của Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo kia, ngoại trừ một bụng tư lợi ra, căn bản không suy nghĩ cho đại cục. Sư tôn, người không cần hi vọng vào bọn chúng.

Lý Dật Phong im lặng, hắn cũng biết, hai đệ tử này trẻ tuổi, nhưng đều là người biết chuyện, trong nội tâm vô cùng thấu triệt.

- Các ngươi nói đều có đạo lý. Chẳng qua, việc nghĩa không ngại khó, dù thế nào đi nữa, vấn đề này, ta cũng phải nói một lần. Bọn hắn nghe cũng tốt, không nghe cũng thế. Ta tận lực, không thẹn với lương tâm.

Lý Dật Phong nói thản nhiên, trong lòng cũng có một chút bi thương.

Lập tức Lý Dật Phong lời nói xoay chuyển, cười nói:

- Hai người các ngươi cũng nghe cho kỹ, quan trọng nhất, vẫn là ba trăm năm đại bỉ. Đây là cơ hội để các ngươi dương danh lập vạn tốt nhất. Trong loạn thế, thanh danh, cũng là một loại lực hiệu triệu. Hơn nữa, ta nghe nói, quán quân của ba trăm năm đại bỉ lần này, ban thưởng hết sức phong phú. Quan trọng nhất chính là, lần thi đấu này, chúng ta còn muốn thắng Vưu Thiên Chiến ba cây Huyền Linh tam cấp Linh dược!

Nói đến canh bạc này, Lý Dật Phong cũng là hăng hái, tràn đầy hào hùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play