Tất cả mọi người đều là cường giả cấp Đại Đạo, tranh phong đấu thế, đương nhiên là không ai phục ai. Ít nhất... bên trên khí thế kia, tuyệt đối không thể thua!
- Đánh cuộc như thế nào?
Lý Dật Phong cười nhạt một tiếng:
- Ta chả lẽ sợ ngươi?
- Vậy thì đánh bạc ba cây Huyền Linh tam cấp Linh dược.
Vưu Thiên Chiến cười hắc hắc:
- Lấy thứ tự ba trăm năm đại bỉ này đánh bạc. Nếu như thứ tự của học trò ngươi, cao hơn thứ tự môn hạ của ta. Coi như ngươi thắng; nếu như môn hạ ngươi bài danh thấp hơn, thì ta thắng, như thế nào?
Ba cây Huyền Linh tam cấp Linh dược?
Huyền cấp Linh dược, chính là vật cực kỳ quý hiếm. Cho dù là cường giả cấp Đại Đạo, có được cũng không vượt qua mười cây.
Vưu Thiên Chiến mở miệng, chính là ba cây Huyền Linh tam cấp Linh dược, cái này tương đương với hai phần ba gia sản của Lý Dật Phong.
Chẳng qua Lý Dật Phong mặt không đổi sắc:
- Ba cây thì ba cây! Chư vị Đạo huynh làm chứng.
Ba vị Đạo tôn của Âm Dương Đạo, vốn định nói Vưu Thiên Chiến không nên vọng động, nhưng mà, nghĩ tới cảnh Vưu Thiên Chiến cùng Lý Dật Phong tranh đấu, bọn hắn là cam tâm tình nguyện chứng kiến.
Hạ Tùng Ngâm cười to:
- Tốt, hai vị hiền đệ hảo khí phách, đại thủ bút. Nơi này tất cả mọi người sẽ làm chứng, sau này không được chối cãi, lấy thứ tự cao hơn chiến thắng, ba cây Huyền Linh tam cấp Linh dược làm tiền đặt cược!
Lý Dật Phong rèn sắt khi còn nóng, nói:
- Đã như vậy, Chân Kiếm Đạo chúng ta sẽ có hai danh ngạch dự thi, là thiên kinh địa nghĩa, Tùng Ngâm đạo huynh tự nhiên sẽ không làm khó dễ chứ?
Hạ Tùng Ngâm cười nói:
- Hai vị hiền đệ đã thiết lập ván bài, đánh cuộc này tự nhiên phải công bình. Như vậy, Âm Dương Đạo ta phân ba danh ngạch, ba đạo còn lại, mỗi đạo được hai danh ngạch. Chư vị nghĩ như thế nào?
Lê Lạc tiên tử Lưu Vân Đạo, chính là Thiên Các bốn đạo bài danh thứ hai, nghe Hạ Tùng Ngâm nói như vậy, Lê Lạc tiên tử cười nói:
- Đạo huynh phân phối như thế, là hợp lý nhất.
Vưu Thiên Chiến vốn là muốn cùng Lý Dật Phong gây khó dễ, cũng không nghĩ sẽ để Chân Kiếm Đạo lấy một danh ngạch. Bây giờ thành công đem Lý Dật Phong kéo vào ván bài, ba cây Huyền Linh tam cấp Linh dược, Vưu Thiên Chiến ngẫm lại đều muốn âm thầm cười trộm, một chút lo lắng cũng không có?
Nếu như hắn kiên trì ý kiến cũ, thì kia là ván bài không công bình, cuối cùng Lý Dật Phong bãi ước, cũng có lí do thoái thác.
Bởi vậy, Vưu Thiên Chiến nhếch miệng cười nói:
- Ta ủng hộ an bài của Tùng Ngâm đạo huynh.
Hạ Tùng Linh nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của Vưu Thiên Chiến, trong lòng cũng là cười khổ, Vưu Thiên Chiến này đắc ý quá sớm. Kết quả là, trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Mặc dù Hạ Tùng Linh bây giờ đối với Lý Dật Phong cùng Nhậm Thương Khung hận đến nghiếng răng nghiếng lợi, nhưng không có nghĩa là hắn liền nghiêng về Vưu Thiên Chiến.
Trên thực tế, Thiên Các bốn đạo đều kiềm chế lẫn nhau. Thời điểm lợi ích giống nhau, sẽ kết thành minh hữu tạm thời; thời điểm lợi ích phát sinh xung đột, rất có thể trực tiếp trở mặt.
Cũng bởi vì quan hệ phức tạp này, làm cho Thiên Các cùng với những tông môn khác so sánh, thiếu đi một ít lực ngưng tụ cùng lực hạch tâm.
Cũng bởi vì duyên cớ này, làm cho Thiên Các lộ ra có chút tan rả, nhân tâm không đồng, mới đưa đến thập điện cùng một trăm lẻ tám phân đà, đều làm theo ý mình, tự tư tự lợi.
Đương nhiên, từ góc độ Thiên Các bốn đạo mà xét, kỳ thật Âm Dương Đạo kiêng kỵ nhất kỳ, không phải là Chân Kiếm Đạo, cũng không phải Lưu Vân Đạo, mà là Trảm Không Đạo.
Dù sao, Trảm Không Đạo này mấy trăm năm qua, quảng thu môn đồ, thế lực không ngừng bành trướng. Những năm này, rất nhiều thiên tài đều bị Trảm Không Đạo vơ vét.
Âm Dương Đạo bởi vì quan hệ huyết mạch, chỉ truyền Hạ thị huyết mạch, bởi vậy cũng chỉ có thể mở một mắt, nhắm một mắt.
Bởi vậy, ở trên lợi ích hạch tâm của Hạ thị Âm Dương Đạo, bọn hắn cho rằng Trảm Không Đạo mới có tư cách trùng kích địa vị chủ đạo của Âm Dương Đạo nhất.
Về phần Lưu Vân Đạo, vốn chỉ là nữ lưu thế hệ, nữ tướng đương gia, dục vọng đối với quyền thế không lớn, hơn nữa Lưu Vân Đạo tôn chỉ là đạo pháp tự nhiên, tương đối không màng danh lợi.
Chân Kiếm Đạo, bởi vì nguyên nhân Lý Dật Phong, chọn lựa đồ đệ rất nghiêm khắc, nhân số là ít nhất. Lâu dài mà xem, bất kể là đạo nào, cũng sẽ không coi Chân Kiếm Đạo là uy hiếp.
Bởi vậy, đừng nhìn Vưu Thiên Chiến một bộ làm theo lệnh Hạ Tùng Ngâm, Âm Dương Đạo cũng không dám buông lỏng cảnh giác.
Vưu Thiên Chiến bề ngoài giống như hào phóng, kỳ thật nội tâm lại giảo hoạt dị thường, thực là một cái bên ngoài thô bên trong kiêu hùng.
Hạ Tùng Ngâm thấy mọi người không có ý kiến, cười nói:
- Danh ngạch ba trăm năm đại bỉ này, liền quyết định như vậy đi. Bây giờ, cách ba trăm năm đại bỉ, còn chưa tới nửa năm. Chư vị nên chuẩn bị một chút, tranh thủ ở bên trong đại hội này, làm ra một thành tích tốt. Lại nói tiếp, Thiên Các chúng ta, qua nhiều giới chưa đạt được quán quân. Mà lần này, nghe nói những tông môn khác, đã xuất hiện rất nhiều thiên tài tuổi trẻ. Có lẽ, mười vạn năm kiếp nạn đến, các đại tông môn, cũng đang làm chuẩn bị. Bây giờ, chúng ta thảo luận chủ đề thứ ba.
Hạ Tùng Ngâm nói đến chủ đề thứ ba, ánh mắt hướng Nhậm Thương Khung liếc qua:
- Chủ đề thứ ba này, có liên quan đến cao đồ của Dật Phong hiền đệ đang mang theo.
Lý Dật Phong cười nhạt nói:
- Tùng Ngâm đạo huynh, lời này của ngươi là khích lệ hay là chê bai đây?
- Ha ha ha, sao lại nói vậy. Chúng ta ở địa vị cao, đối với sự tình cung điện phía dưới, vẫn rất ít nhúng tay. Chẳng qua trống nhiều vị trí như vậy, cũng nên có an bài.
Vưu Thiên Chiến cười quái dị:
- Trảm Không Đạo ta lần này lui một bước, chỉ muốn đà chủ Thiên Cương phân đà, những thứ khác sẽ không tranh chấp.
Hắn trên miệng nói là lui một bước, kỳ thật khẩu vị lại rất lớn. Mở miệng chính là đà chủ Thiên Cương phân đà, chẳng lẽ không biết, ai cũng nhìn chằm chằm vào vị trí này sao?
Lý Dật Phong phản bác:
- Việc này còn chưa bắt đầu thảo luận, lão Vưu ngươi đã nghĩ đặt trước vị trí à?
- Như thế nào? Ngươi có ý kiến?
Vưu Thiên Chiến vẻ mặt khó chịu:
- Chẳng lẽ Chân Kiếm Đạo ngươi cũng muốn nhúng vào vị trí đà chủ Thiên Cương phân đà sao?
- Có gì không thể?
Lý Dật Phong cười nhạt nói:
- Đệ tử ta, ngay cả cung điện cấp Lão tổ cũng đảm nhiệm được, huống chi là đà chủ Thiên Cương phân đà?
Âm Dương Đạo Hạ Tùng Phong không hiểu hỏi:
- Dật Phong đạo huynh, Nhậm Thương Khung đã là Lão tổ Bách Thảo Đường, tự nhiên không thể kiêm nhiệm đà chủ phân đà. Hắn không có khả năng từ nhiệm vị trí cung điện cấp Lão tổ, đi đảm đương một cái Đà chủ phân đà a? Này không khỏi là có chút bỏ gốc lấy ngọn.
Lý Dật Phong không vui nói:
- Chư vị nghĩ sao vậy, ta hôm nay không chỉ dẫn theo một đệ tử đến đây. Môn hạ đệ tử Chân Kiếm Đạo ta mặc dù rất ít, nhưng đều là tinh anh. Vị trí đà chủ Thiên Cương phân đà này, tự nhiên là có tư cách tranh chấp.
- Ha ha, tranh chấp?
Vưu Thiên Chiến cười rộ lên:
- Dật Phong lão đệ, nếu như không phải ngươi vận khí tốt, nhặt được một khối bảo, môn hạ đệ tử ngươi, có mấy cái tinh anh? Đà chủ Thiên Cương phân đà, ngươi lấy cái gì đi tranh chấp?
Mắt thấy tình hình chuyển biến xấu, Lưu Vân Đạo Lê Lạc tiên tử hoà giải:
- Chư vị đạo huynh cần gì tranh chấp, ván bài phía trước đã mở, vị trí đà chủ Thiên Cương phân đà này, không bằng cũng xếp vào trong ván bạc. Theo ta thấy, Âm Dương Đạo chắc có lẽ sẽ không có hứng thú với Thiên Cương phân đà? Âm Dương Đạo sẽ để ý vị trí thành chủ Đông Hoang đại đô hơn?
Lúc này, không đơn thuần là trống năm đại phân đà, Hạng Thái Hư nhất tộc phúc diệt, vị trí Đông Hoang thành chủ, đồng dạng là trống không.
Từ xưa đến nay, vị trí Đông Hoang đại đô, Âm Dương Đạo chắc chắn là muốn lũng đoạn. Đông Hoang đại đô, chẳng khác gì là dưới chân thiên tử, là trọng trấn của Thiên Các, Âm Dương Đạo đương nhiên là muốn khống chế trong tay.
Hạ Tùng Ngâm cười nhạt nói:
- Đúng vậy, Hạ thị Âm Dương Đạo ta, lần này muốn vị trí Đông Hoang thành chủ, những vị trí khác, chư vị tranh chấp là được.
Kỳ thật, đáng giá đi tranh chấp, chính là Thiên Cương, Thiên Mãnh cùng với Thiên Thương ba đại phân đà. Nhất là Thiên Cương phân đà, với tư cách một trong ba đại phân đà mạnh nhất, Thiên Cương phân đà thậm chí còn có thực lực vượt qua đệ nhất phân đà.
Bởi vậy, Trảm Không Đạo cùng Chân Kiếm Đạo, mục tiêu đều tập trung ở vị trí Thiên Cương phân đà. Ngược lại là Lưu Vân Đạo vô dục vô cầu, ngoại trừ những vị trí cố định bên ngoài ra, Lưu Vân Đạo rất ít tranh chấp.
- Lê Lạc muội tử, Lưu Vân Đạo ngươi lần này không có gì yêu cầu sao?
Hạ Tùng Ngâm ra vẻ quan tâm hỏi thăm.
- Ha ha, tiểu muội ngược lại là có một đề nghị. Lưu Vân Đạo, Trảm Không Đạo cùng với Chân Kiếm Đạo, ba đạo ở bên trong ba trăm năm đại bỉ, bằng bài danh cao mà xét. Đạo bài danh cao nhất, được đà chủ Thiên Cương phân đà; đứng hàng thứ hai, được đà chủ Thiên Mãnh phân đà; bài danh thấp nhất, được vị trí đà chủ Thiên Thương phân đà. Còn lại hai Địa Sát phân đà, thì giao cho thập điện xử lý. Như thế nào?
Lê Lạc tiên tử đem ý kiến cá nhân nàng nói ra.
Lý Dật Phong cùng Lưu Vân Đạo rất ăn ý, lập tức vỗ tay cười nói:
- Ta hoàn toàn ủng hộ đề nghị của Lê Lạc tiên tử, phân phối như thế, rất hợp lý, cũng miễn tốn nhiều nước miếng.
- Lão Vưu ngươi thấy sao?
Lý Dật Phong cười hỏi.
Vưu Thiên Chiến cười ha ha nói:
- Tốt, ta chỉ sợ ngươi không đáp ứng. Ngươi dám đáp ứng, ta có gì không dám. Quyết định vậy nha. Chúng ta lấy ba trăm năm đại bỉ phân cao thấp!
Trong lòng Hạ Tùng Linh lại thở dài một hơi, nghĩ thầm Vưu Chiến Thiên lần này sẽ lật thuyền trong mương. Chẳng qua việc này, không liên quan đến mình, hắn tự nhiên là không lên tiếng.
Chân Kiếm Đạo thắng, hắn tuy không muốn chứng kiến. Nhưng Trảm Không Đạo phát triển an toàn, không ngừng xơi tái những đại phân đà kia, xúc tu càng duỗi càng dài, Âm Dương Đạo cũng không khỏi không sinh lòng cảnh giác.
Hạ Tùng Ngâm thấy mọi người không có ý kiến, cười to nói:
- Ta nguyên lai tưởng rằng, hôm nay thương nghị ba chủ đề này, sợ rằng sẽ tốn rất nhiều công phu, giải quyết như thế, không thể tốt hơn. Chư vị, mọi người công bình cạnh tranh, thắng thua đều không lời nào để nói. Hôm nay thảo luận, dừng ở đây.
Lê Lạc tiên tử cười ha ha:
- Vậy thì đến đây a, tiểu muội còn có chút sự tình, cáo từ trước...
Lưu Vân Đạo đạo tôn vừa đi, Bắc Cung Dao đương nhiên là không thể không đi theo, cùng Nhậm Thương Khung bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ăn ý, khẽ gật đầu từ biệt.
Lý Dật Phong tự nhiên cũng không muốn ở lâu chỗ Âm Dương Đạo:
- Chư vị đạo hữu, tiểu đệ cáo từ.
Lưu Vân Đạo cùng Chân Kiếm Đạo dẫn đầu rời đi, còn lại là Trảm Không Đạo cùng Âm Dương Đạo.
Vưu Thiên Chiến thở phì phì nói:
- Hôm nay thật là tiện nghi Lý Dật Phong, Chân Kiếm Đạo có tài cán gì, lại muốn nhặt nhiều tiện nghi như vậy.
Ngược lại là Nha Thần của Trảm Không Đạo, một mực im lặng, như là nhập định, thời điểm lúc này bỗng nhiên cười cười:
- Đạo huynh, nhất thời nhặt chút ít tiện nghi, cuối cùng không được lâu dài. Hà tất lo ngại.
Vưu Thiên Chiến cười hắc hắc, nhưng bộ dáng tức giận như cũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT