Cảnh giới đã đến độ cao như Lý Dật Phong bọn, rất nhiều lời nói, tự nhiên không có khả năng nói rõ. Vốn lấy ngộ tính của Nhậm Thương Khung, dù chỉ là một ám chỉ, vậy là đủ rồi.

Trong lòng Nhậm Thương Khung khẽ động:

- Sư tôn, người...

- Thương Khung, nơi này không phải chỗ nói chuyện. Mười ngày sau, tất cả Đạo tôn của Thiên Các bốn đạo tụ hội, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đi dự thính. Ngươi trước một ngày đến Kiếm Vương Phong, đến lúc đó, còn một chút sự tình, phải nói rõ với nhau, việc này quan hệ trọng đại, không thể tai vách mạch rừng.

Lý Dật Phong thận trọng nhắn nhủ về sau, phá không mà đi.

Phía dưới, bọn Càn Nhất một trận càn quét, đem Hạng phủ cao thấp toàn bộ dẹp yên. Dòng chính cùng chi thứ của Hạng Thái Hư mấy trăm người, bọn Càn Nhất cũng không dám giết lung tung, mà chỉ bắt sống.

- Thương Khung đại nhân, trải qua thẩm tra đối chiếu, đệ tử dòng chính của Hạng Thái Hư hơn hai trăm người, đệ tử chi thứ, hơn năm trăm người, đều đã bắt giữ.

Nhậm Thương Khung gọi Nhậm Tinh Hà và Lạc Điệp Vũ đến, hỏi:

- Điệp Vũ tiểu thư, Hạng Thái Hư là chủ mưu của thảm án Lạc phủ, dư nghiệt của hắn, ngươi nói xử trí như thế nào?

Lạc Điệp Vũ cầm kiếm trong tay, cắn răng ngà:

- Ta đi giết bọn chúng đi!

Tu luyện giới, cho dù là nữ lưu, cũng sẽ không đối với địch nhân nhân từ, huống chi là huyết hải thâm cừu, diệt tộc đại hận.

Nhậm Tinh Hà đi theo:

- Đi, ta cùng nàng đi.

Đã diệt Hạng Thái Hư, Nhậm Thương Khung mang theo anh trai và chị dâu, cùng với ba gã thủ hạ, về tới thượng cổ động phủ của Bách Thảo Đường.

Nhậm Tinh Hà lần thứ hai bước vào Thiên Các tổng bộ, cũng là xúc động thật lâu. Ngược lại là Lạc Điệp Vũ, sau khi báo thù, tâm tình giãn ra một ít, Nhậm Thương Khung tự mình mang theo hai người đi dạo Bách Thảo Đường giải sầu.

Sau vài ngày, Nhậm Tinh Hà tìm Nhậm Thương Khung, nói:

- Huynh đệ, Thiên Các tổng bộ này, ta ở không quen, gia tộc đã dời qua Kính Nguyệt thành, ta nghĩ mang theo Tiểu Điệp, cũng đi Kính Nguyệt thành. Nói sau, mẫu thân ở nơi nào, bên người cũng cần có một người trong huynh đệ chúng ta chăm sóc.

Nhậm Thương Khung nghĩ nghĩ, cũng thấy có phần đạo lý.

- Ca, Thiên Các tổng bộ này, xác thực cũng không có ý nghĩa gì. Huynh mang Điệp Vũ tiểu thư đi, làm bạn bên người mẫu thân, cả nhà vui vẻ.

- Hắc hắc, đúng vậy. Đúng rồi, lão đệ, ngươi lần trước truyền thức phù cho ta, môn tiểu xảo ấy, ngươi có thể dạy ta được không?

Nhậm Thương Khung nhịn không được cười lên, nghĩ thầm người ca ca này quả nhiên là thần kinh không ổn định.

Lập tức gật đầu nói:

- Tốt, huynh theo ta, ta chậm rãi dạy cho huynh những chuyện này.

Truyền thức phù, bình thường có hai phương thức, chia làm hành trình ngắn cùng cự ly xa.

Nếu như là hành trình ngắn, trực tiếp chế tác một âm linh phù đơn giản là được.

Nếu như là cự ly xa mà nói, nhất định phải dùng truyền thức ngọc phù, dùng ngọc phù làm môi giới để đạt được hiệu quả truyền thức.

Âm linh phù mà nói, chế tác vô cùng đơn giản, tiện tay có thể làm ra.

Nếu như là truyền thức ngọc phù, thì cần thủ đoạn chế tác phù lục, chế tạo ra loại truyền thức ngọc phù này, mới có thể câu thông lẫn nhau.

Ngày đó ở Đế Hào Cung, trong năm phần đại lễ, phần thứ hai, chính là một ít thủ đoạn chế tác phù lục, cùng với đạo cụ.

Nhậm Thương Khung bây giờ ở phương diện chế tác phù lục, hoàn toàn không thua kém cường giả cấp Đại Đạo.

Chọn lựa một ít kiến thức đơn giản một chút, truyền thụ cho Nhậm Tinh Hà.

- Ca, những kỹ xảo này, là thủ đoạn độc nhất vô nhị của đệ, ngoại trừ chị dâu ra, những người khác không nên loạn truyền.

Nhậm Tinh Hà cười ha ha nói:

- Cái này hiển nhiên.

- Ân, hai người định lúc nào khởi hành?

Nhậm Tinh Hà nghĩ nghĩ:

- Nếu không có việc gì, ta nghĩ hôm nay sẽ lên đường.

- Tốt, ta sẽ cho bọn Càn Nhất hộ tống hai người đi. Đoạn đường này chỉ sợ sẽ còn có dư nghiệt phản nghịch, ta lo lắng không an toàn. Huynh không để ý, nhưng phải cân nhắc đến chị dâu.

Nhậm Tinh Hà tính tình phóng đãng, không sợ hãi. Vốn là muốn nói không cần hộ tống, nhưng nghĩ đến Lạc Điệp Vũ, lại nhớ đến thảm án Lạc phủ, nhớ đến những hung đồ như Hạng Thái Hư, trong nội tâm cũng biết, dù mình thực lực tiến triển cực nhanh, nhưng cùng những hung nhân kia so sánh, chênh lệch vô cùng to lớn.

Lập tức gật gật đầu:

- Tốt, vậy vất vả ba vị huynh đệ kia rồi.

- Ha ha, bọn hắn không có tư cách cùng huynh xưng huynh gọi đệ. Ca, bọn hắn bây giờ làm việc cho đệ, vẫn còn trong khảo hạch, bởi vậy, huynh không cần quá để ý.

- Ha ha, như vậy thì ta càng không khách khí.

Nhậm Tinh Hà tính cách rất tiêu sái, cầm lấy Tu La Huyết Kiếm:

- Đệ đệ, chuôi kiếm nầy, ta thật sự rất thích. Ta có dự cảm, tương lai Nhậm Tinh Hà ta, nhất định có thể dựa vào chuôi kiếm này, thành truyền kỳ của Thiên Trạch!

Chuôi kiếm này là năm đó ở Địa Chu phân đà xét nhà đạt được, Nhậm Thương Khung cũng không biết chi tiết, nhưng lại biết chỗ bất phàm của nó, bởi vậy đưa cho ca ca.

Thấy hắn thích, Nhậm Thương Khung cũng cao hứng. Hắn cũng biết, ca ca Nhậm Tinh Hà thiên phú kỳ thật không kém, tính cách tự tại, hơn nữa có Bất Hủ Đế Khí Quyết thoát thai hoán cốt, tương lai thành tựu truyền kỳ, chưa chắc là không có khả năng.

Lập tức khích lệ nói:

- Ca, ta tin tưởng vững chắc, ca ca của ta, sẽ trở thành tồn tại mà Thiên Trạch thế giới ngưỡng mộ. Huynh trước đi Kính Nguyệt thành, sau này huynh đệ chúng ta lại tụ họp!

- Hảo huynh đệ!

Nhậm Tinh Hà một quyền nện ở trên bờ vai Nhậm Thương Khung, cười cởi mở:

- Ngươi ở Thiên Các, cũng nên bảo trọng. Ta thấy ngươi đắc tội những lão gia hỏa kia, mặc dù có hai mươi năm ước hẹn, nhưng cũng phải cẩn thận đề phòng.

- Hắc hắc.

Nhậm Thương Khung gật gật đầu:

- Ca, huynh yên tâm. Hai mươi năm ước hẹn, chỉ là một cách nói. Âm Dương Đạo truyền nhân không đến thì thôi, nếu tới, ta sẽ cho bọn hắn có đi không về.

Nhậm Thương Khung cũng không có đem sự tình phụ thân nói ra, giai đoạn hiện tại, hắn biết dùng thực lực của ca ca, còn chưa đủ để điều tra chuyện này.

Nói sau, dùng tính cách hay xúc động của ca ca, nói không chừng dưới sự giận dữ, đi Thiên Đoạn Sơn Mạch điều tra, nếu như vậy, chỉ là bỏ mạng vô ích.

Điểm này, hắn và mẫu thân cũng đã đạt thành ăn ý.

Càn Nhất, Ly Tam cùng Tốn Ngũ ba người này, sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, tự nhiên không có khả năng cãi lời. Nói sau, đây là cơ hội tốt để bọn hắn lập công, tự nhiên không có khả năng bỏ qua.

- Ba người các ngươi nghe kỹ, đây là một cơ hội để các ngươi biểu hiện. An toàn của anh trai và chị dâu ta, tuyệt đối phải được bảo đảm, đây có thể nói là cao cấp nhiệm vụ ta giao cho các ngươi. Nhiệm vụ này, không thể có sai lầm.

- Vâng!

Cao cấp nhiệm vụ, giao cho ba huynh đệ bọn họ xử lý, Càn Nhất tự nhiên cảm thấy thập phần hưng phấn. Đây là cơ hội lập công tuyệt hảo. Nói không chừng sau chuyện này, đại nhân sẽ rút ngắn thời gian khảo hạch bọn họ?

Ba người Càn Nhất, trước kia là vì tình thế bắt buộc, đầu nhập vào Nhậm Thương Khung. Mặc dù đối với Nhậm Thương Khung có ba phần bội phục, nhưng mà không sâu.

Thế nhưng mà, trải qua trận chiến với Hạng Thái Hư, tận mắt nhìn thấy Nhậm Thương Khung chém giết Hạng Thái Hư, chứng kiến Nhậm Thương Khung uy phong bát diện, lên án mạnh mẽ Hình Thiên lão tổ, mắng to Đại Đạo cường giả.

Thậm chí cuối cùng, cường giả cấp Đại Đạo còn bị hắn ám toán trúng độc!

Mà hết thảy những chuyện này, lại là một thanh niên không đến mười chín tuổi gây nên. Đến tận đây, chút nghi hoặc còn lại của bọn Càn Nhất, cũng toàn bộ biến mất, tuyệt đối là khăng khăng một mực.

Người như vậy, không phải là chủ tử mà bọn hắn khát vọng sao?

Lúc này, đúng là nhân họa đắc phúc. Bọn hắn có thể tưởng tượng được, một thiên tài mười chín tuổi, có tư cách cùng cường giả cấp Đại Đạo khiêu chiến, qua mười năm, hai mươi năm, thậm chí là một trăm năm sau, sẽ yêu nghiệt như thế nào?

Tiếp qua một ngàn năm sau, sẽ đáng sợ như thế nào?

Bọn Càn Nhất biết rõ, đây tuyệt đối là nhặt được bảo! Chủ tử như vậy, cho dù đốt đèn cũng tìm không thấy, không nghĩ tới, bọn họ lại có cơ hội như vậy, dựa vào đại thụ!

Tiễn Nhậm Tinh Hà về sau, cách ngày bái yết sư tôn còn một thời gian, Nhậm Thương Khung nghe nói sự tình thu môn đồ của Bách Thảo Đường đã làm xong.

Nguyên định tuyển một trăm người, lần này lại thu gần hai trăm người.

Bất đắc dĩ, Minh Hoa Đà phải âm thầm đem những môn đồ này phân ra đẳng cấp, chọn lựa một đám thiên phú tốt nhất, tạo thành một tổ tinh anh, tổng cộng hai mươi tám người.

Hai mươi tám người này, cũng là tinh anh mà Minh Hoa Đà thường xuyên thiên vị.

Nhậm Thương Khung được Minh Hoa Đà mời, quyết định khai đàn ba ngày, giảng bài cho những môn đồ mới thu này, tăng cường cảm giác thân thuộc với Bách Thảo Đường cho bọn hắn.

Kỳ thật Minh Hoa Đà rõ ràng nhất, người trẻ tuổi, nhất là người thiếu niên, dễ dàng sinh ra tâm lý sùng bái anh hùng nhất.

Mà Nhậm Thương Khung, danh hiệu Dược Thánh, cung điện cấp Lão tổ, lại là tuổi trẻ tài tuấn, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái (DG: ặc ặc).

Loại nhân vật anh hùng này, dễ dàng khiến cho người trẻ tuổi sinh ra sùng bái, sinh ra cảm giác quy túc nhất.

Nhậm Thương Khung đương nhiên sẽ không cự tuyệt, dù sao, quảng thu môn đồ là đề nghị của hắn. Hắn cũng muốn vì Bách Thảo Đường bồi dưỡng một đám nhân tài Linh dược, là đặt trụ cột tương lai cho Bách Thảo Đường, để cho Bách Thảo Đường có thể bảo trì vị trí đứng đầu trong Thiên Các thập điện.

Tại Thánh điện Bách Thảo Đường, hai trăm tân đệ tử, mỗi một cái đều tinh thần phấn chấn, ai cũng không dám lôi thôi, sợ ở trước mặt Thương Khung lão tổ mất lễ nghi.

Mà rất nhiều cao tầng trong tông môn, kể cả Cung phụng, Chấp sự, tinh anh đệ tử..., đều không mời mà tới, mong được dự thính.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thánh điện Bách Thảo Đường, tụ tập dưới một mái nhà.

Bởi vậy, ngược lại xuất hiện một vấn đề khó giải quyết. Bởi vì những người này đến, làm cho những tân đệ tử, cả đám đều rất bất an. Dù sao cũng là người thiếu niên, có chút thậm chí vẫn là hài tử, thoáng cái chứng kiến nhiều đại nhân vật như vậy, nói không khẩn trương làm sao có thể?

Minh Hoa Đà cũng là cười khổ không thôi, bởi vì hắn chứng kiến trong đám người, thậm chí có mấy Trưởng lão lăn lộn ở bên trong, co đầu rụt cổ, phảng phất sợ người khác thấy mình.

Tần Xuyên lão tổ mất hứng:

- Ta nói các ngươi làm cái gì vậy? Đây là tân môn đồ cùng Thương Khung lão tổ gặp mặt, các ngươi tới xem náo nhiệt làm gì? Đều nhàn rỗi đúng không? Điểm cống hiến tháng này không muốn đúng không?

Cũng khó trách Tần Xuyên lão tổ tức giận, những cao tầng này bên trong la ó, hoàn toàn đem trật tự làm cho rối loạn, làm cho những hậu bối này ấn tượng không tốt?

Nói sau, Bách Thảo Đường hôm nay là đệ nhất cung điện, sao có thể mất trật tự như thế? Một điểm phong phạm cũng không có?

Ngược lại là Ngụy Phong lão tổ cười khổ nói:

- Hiền đệ, không nên mắng bọn hắn. Kỳ thật, Thương Khung lão tổ khai đàn giảng pháp, ngươi không muốn nghe sao?

- Ta...

Tần Xuyên lão tổ biểu lộ cứng đờ, cười xấu hổ.

Mà lúc này, không biết ai sáng mắt, kêu lên:

- Xem kìa, Thương Khung lão tổ đến rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play