Vòng eo của Kim Quang Nhân bị chặt đứt, nhưng mà từ nơi bị chém đứt đó, Kim Quang Nhân vậy mà hợp lại làm một lần nữa, đá ra một cước, đạp vào trên cánh tay Nguyên Kỳ Lân.

BA~!

Một cước hung mãnh, thiếu chút nữa đem cánh tay Nguyên Kỳ Lân đá gãy! Nguyên Kỳ Lân toát cả mồ hôi lạnh. Điều này sao có thể? Rõ ràng một đạo chặt làm hai, người này sao lại không chết, ngược lại có thể lập tức trở lại như cũ, thừa cơ phản kích, làm cho mình thiếu chút nữa mất luôn cánh tay?

Tuy một cước này không phải vết thương trí mệnh, nhưng làm cho hắn rất đau đớn. Cánh tay trong nháy mắt nặng nề hơn rất nhiều.

Cũng may bị đánh trúng chỉ là cánh tay, nếu là bộ vị yếu hại, đúng lúc nãy dùng khí lực đánh trúng, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Linh lực xông lên, lập tức chữa thương cho cánh tay.

Nhưng mà, người kim quang kia hiển nhiên không để cho Nguyên Kỳ Lân hắn có cơ hội thở dốc, quyền cước nảy ra, trùng trùng điệp điệp.

Tu vi đến một bước như Nguyên Kỳ Lân, cho dù lẫn nhau giao chiến, cũng sẽ kéo ra không gian, để song phương thi triển thủ đoạn, công kích phòng thủ lẫn nhau.

Nếu như bình thường, loại cận chiến này, coi như là Thiên Nhân cảnh cường giả, cũng khinh thường dùng, chớ nói chi là Thần Thông Cảnh cường giả.

Nhưng mà, người kim quang trước mắt này, rõ ràng tu vi có thể so với Thần Thông trung hậu kỳ, nhưng thủ đoạn khác không dùng, hết lần này tới lần khác chỉ thích cận chiến, từng chiêu từng thức, đều là chiến thuật cắn xé liều mạng.

Thủ pháp cắn xé này, Nguyên Kỳ Lân đã không nhớ nổi lần gần nhất mình dùng là lúc nào. Cho nên, hắn đối với chiến pháp vật lộn liều mạng này, vô cùng không thích ứng.

Đáng sợ nhất là, người kim quang này tựa hồ có một loại tà thuật, phảng phất có phép phân thân, rõ ràng một đao chém thành hai đoạn, lại có thể trở lại như cũ.

Nguyên Kỳ Lân không biết, thế gian có loại công pháp thần kỳ này, thân thể làm hai còn có thể phục hồi như cũ, đây tuyệt đối là thần, ở Thiên Trạch Thế Giới, tuyệt đối không có ai có thể làm được, coi như là Đại Đạo cấp cường giả, cũng làm không được.

Cho nên, hắn cho rằng đây là Chướng Nhãn pháp.

Nguyên Kỳ Lân bị người kim quang kia cuốn lấy, Hạng Thái Hư quát to một tiếng:

- Nguyên đà chủ, ta đến giúp ngươi.

Hạng Thái Hư hét lớn một tiếng, thân hình như mũi tên, trong tay một thanh trường kiếm đi trước, ấn ra một hình dạng Bát Quái màu thủy lam. Bát Quái này đẩy về phía trước, lập tức mở rộng thành một Thiên La Địa Võng, mang theo hàn ý ngập trời, hướng Nhậm Thương Khung áp xuống dưới.

Thần thông này của Hạng Thái Hư, là Băng Bát Quái Thiên La thần thông. Băng Bát Quái này, kỳ thật chính là Thủy thuộc tính biến chủng, cường hóa mà thành.

Bát Quái này biến ảo thành Thiên La Địa Võng, mỗi một tia lưới nhìn như rất nhỏ, nhưng lại có độ cứng vô cùng đáng sợ, đao kiếm căn bản không cách nào chém rách.

Nhưng mà, Nhậm Thương Khung căn bản không có ý định dùng đao kiếm phá vỡ Bát Quái này, mà hai tay hợp lại, phảng phất trong bụng cũng có Càn Khôn, hai tay chà xát, một hỏa cầu tròn vo, từ hai tay hắn không ngừng biến lớn, giống như Thái Dương, ở trong hai tay của hắn diễn sinh.

Toàn thân Nhậm Thương Khung, cũng tản ra kim quang thánh khiết chói lọi, vĩ đại mà thần thánh, làm cho người ta nhìn thấy, tưởng là thiên thần đến thế gian, như là chúa tể hết thảy thần linh.

Mà hỏa cầu giống như Thái Dương trong hai tay của hắn, đang lấy tốc độ đáng sợ không ngừng biến lớn. Trong giây lát, Nhậm Thương Khung giơ hai tay lên.

- Kim quang như hỏa, Lạc Nhật Dung Kim! Phá tan vạn pháp!

Lạc Nhật Dung Kim này, chính là dùng Bất Hủ Đế Khí phối hợp một môn thần thông, độ khó so với Cửu Dương Đại Thủ Ấn còn lớn hơn một chút, tất nhiên uy lực cũng tăng thêm một ít.

Lạc Nhật Dung Kim một khi đến độ cao nhất định, có thể khiến cho chu vi ngàn dặm hóa thành sa mạc.

Nhậm Thương Khung mặc dù chỉ là sơ học, nhưng khí thế giống như Lạc Nhật này, làm cho toàn bộ hư không hỏa quang ngập trời.

Tuy Hạng Thái Hư ở tu vi cùng cảnh giới vượt lên hắn rất nhiều, nhưng mà hai môn thần thông này so sánh, chênh lệch là rất rõ ràng. So sánh xuống dưới, chênh lệch của hai đã không đáng kể.

Mấu chốt nhất chính là, thần thông Lạc Nhật Dung Kim này của Nhậm Thương Khung, lại tương khắc với Băng Bát Quái Thiên La.

Cho nên, khi Lạc Nhật Dung Kim hóa thành biển lửa đầy trời xông lên, liền đem Băng Bát Quái Thiên La kia phá thành mảnh nhỏ.

Hạng Thái Hư giận dữ, mà ngay lúc này, trong dư âm của Lạc Nhật Dung Kim, vậy mà cũng nhảy ra một Kim Quang Nhân, trực tiếp một quyền hướng mũi ưng của Hạng Thái Hư. Một quyền này, vô cùng vô lễ, như là lưu manh đối chiến. Nhưng hết lần này tới lần khác làm cho Hạng Thái Hư không thể không thu chiêu ứng chiến.

Lại một Kim Quang Nhân!

Hạng Thái Hư tức giận thiếu chút nữa thổ huyết, thầm nghĩ Nhậm Thương Khung này chẳng lẽ là Tôn hầu tử hay sao (DG: thế giới này cũng có Tề Thiên Đại Thánh hay sao vậy trời)? Như thế nào thoáng cái biến ra hai Kim Quang Nhân đến, hơn nữa mỗi cái đều khó giải quyết như vậy? Chẳng lẽ trên người hắn cũng có lông khỉ như Tôn hầu tử, có thể hóa lông khỉ thành phân thân?

Ý niệm hoang đường này trong đầu, chợt lóe lên. Hạng Thái Hư biết đó là không có khả năng. Muốn luyện hóa phân thân, Đại Đạo cường giả cũng làm không được.

Chỉ có Thần Đạo, mới có thể phân liệt thần thức, dùng Phân Thần luyện hóa phân thân. Nhưng việc này cũng mất rất nhiều thời gian cùng sức lực, cho dù là Thần Đạo, cũng không có thể tùy ý luyện hóa phân thân.

Cho nên, Hạng Thái Hư không cho rằng đây là phân thân, nhất định là Nhậm Thương Khung mời tới giúp đỡ, cố ý dọa người.

Hạng Thái Hư cùng Nguyên Kỳ Lân bị Kim Quang Nhân kiềm chế, Tần Bang thấy vậy, hét lớn một tiếng:

- Đây là kế hoãn binh của Nhậm Thương Khung, mọi người cùng nhau xông lên. Nhiều người như vậy, một người một ngụm nước bọt, cũng có thể dìm chết hắn!

Tần Bang mặc dù là Thiên Mãnh phân đà đà chủ, nhưng thực lực chỉ là Thần Thông tầng thứ ba, so với Hạng Thái Hư cùng Nguyên Kỳ Lân chênh lệch rất xa.

Cho nên, hắn tuy ra lệnh, nhưng bản thân mình thì không dám chính diện đối kháng Nhậm Thương Khung. Kim Quang Nhân kia thật là đáng sợ, Hạng Thái Hư cùng Nguyên Kỳ Lân cũng chỉ có thể cố thủ.

Chỉ là thủ hạ của Hạng Thái Hư cùng Nguyên Kỳ Lân, lại có rất nhiều tinh anh. Nhất là Hạng Thái Hư, thập đại hãn tướng của hắn, mỗi cái đều là Thần Thông cường giả.

Mà Nguyên Kỳ Lân bên này, Thần Thông Cảnh cường giả cũng không ít, một đám xông lên, khí thế rất kinh người.

Trong nội tâm Nhậm Thương Khung cười lạnh, hắn không sợ hỗn chiến, ngược lại cam tâm tình nguyện hỗn chiến. Chỉ cần hiện trường loạn lên, dùng tốc độ của hắn, hơn nữa còn có hai Lưu Kim khôi lỗi trợ giúp, thừa dịp lung tung giết địch, tuyệt đối là một trận sảng khoái!

Gần ba mươi Thần Thông cường giả đồng thời khởi động, khí thế xác thực kinh người.

Nhậm Thương Khung gào to một tiếng, bỗng nhiên vỗ Tiểu Bạch. Tốc độ Tiểu Bạch thúc dục đến cực hạn, trực tiếp chui vào trong hư không.

- Cái gì?

Thấy thân ảnh Nhậm Thương Khung đột nhiên biến mất, Tần Bang cũng là sững sờ. Một khắc sau, hắn đột nhiên cảm giác được, sau lưng có một đạo lực lượng đáng sợ bắt đầu khởi động.

Quay người lại, lại là một Kim Quang Nhân, trước mặt một quyền đập tới.

Tần Bang quát to một tiếng, Lang Nha Bổng trong tay vô ý thức đưa lên đở. Ngay lúc này, sau lưng lại có một đạo lực lượng đột nhiên chạy tới, hung hăng một quyền, đập vào trên người Tần Bang.

Bành!

Bành bành bành!

Tần Bang Trung trúng quyền, hai Kim Quang Nhân đắc thế không buông tha người, bành bành bành liên tục, quyền đấm cước đá, Tần Bang không ngừng quơ Lang Nha Bổng, nhưng hai Kim Quang Nhân kia không chút nào sợ hãi, trực tiếp đem Tần Bang trở thành bao cát, đánh cho chết đi sống lại.

Đáng thương cho Tần Bang, đường đường là Thiên Mãnh phân đà đà chủ, lại bị hai Kim Quang Nhân kẹp lại, đánh cho hoa rơi nước chảy, một chút phản kháng cũng không có.

Thân ảnh Nhậm Thương Khung xông lên, trường kiếm như lưỡi hái Địa Ngục xẹt qua, trực tiếp đem đầu Tần Bang lấy xuống. Nhậm Thương Khung thuận tay bắt lấy, hào tình vạn trượng:

- Phản bội Thiên Các, cái này là kết cục!

Nhậm Thương Khung tập trung sức lực, dùng lôi đình chi thế đem Tần Bang chém giết, một màn này, làm cho những người còn lại chấn động rất lớn.

Hạng Thái Hư cùng Nguyên Kỳ Lân vốn đang bị Kim Quang Nhân dây dưa, đều nhịn không được lui liên tục, trốn ở phía xa, trong ánh mắt mang theo vài phần kinh hoảng. Hiển nhiên, Tần Bang chết, để cho bọn họ cảm nhận được một tia áp lực, cảm nhận được một loại thê lương khó tả.

Nguyên Kỳ Lân mắt như phóng hỏa, hướng Hạng Thái Hư nói:

- Thái Hư huynh, tiểu tử này rất quỷ dị, những Kim Quang Nhân này, thập phần khó chơi. Nhất định có trò quỷ gì trong này. Ta và ngươi không thể giết được chúng. Không bằng như vậy, chúng ta tập trung binh lực, bố trí một chiến trận, đem Nhậm Thương Khung này vây khốn, sau đó nhanh chóng giết chết.

Mắt thấy thủ hạ tinh binh vô số, đều là Thần Thông Cảnh cường giả, đối mặt với một thanh niên mười tám tuổi, lại vô kế khả thi, cái này khiến cho những cường giả này rất biệt khuất.

Phải biết rằng, những Thần Thông cường giả này, nếu lợi dụng tốt, tạo thành chiến trận, coi như là gặp được Đại Đạo cấp cường giả, cũng có thể liều mạng a...!

Hạng Thái Hư cũng biết lợi hại, nếu kéo dài xuống dưới, đám Lão tổ Bách Thảo Đường đuổi đến, phiền toái liền lớn hơn nữa. Tuy trước mắt còn không biết, vì cái gì đám Lão tổ Bách Thảo Đường còn chưa tới, nhưng Lão tổ Bách Thảo Đường, không có khả năng một mực ngồi yên không lý đến, tùy ý để cho bọn hắn ở Bách Thảo Đường giương oai!

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Hạng Thái Hư cũng biết nặng nhẹ, biết rõ tốc chiến tốc thắng là lựa chọn tốt nhất. Gật gật đầu:

- Tốt, Nguyên đà chủ, chúng ta lúc này không nên nội chiến, phải đồng tâm hiệp lực, chém giết tiểu tử yêu nghiệt này. Kẻ này mới mười tám tuổi, lại yêu nghiệt bực này. Tuyệt đối không thể cho phép hắn tiếp tục phát triển, nếu không, tương lai thế giới này, tuyệt không có nơi an thân cho ta và ngươi!

Ý niệm trong đầu tương thông, song phương bắt đầu tổ chức thủ hạ, sắp xếp chiến trận. Bọn họ cũng biết, hỗn chiến là không thể làm, không có khả năng đem đối phương giết chết.

Nhậm Thương Khung kỳ thật cũng có chút buồn bực, nếu thường ngày, đám Lão tổ Bách Thảo Đường, sớm nên chạy tới. Hôm nay người ở đây thanh âm huyên náo, khí thế ngút trời, trước kia đã đấu một trận mồm mép, lúc này lại đánh cho khí thế ngất trời, lẽ ra cao tầng Bách Thảo Đường không có đạo lý không biết.

Chẳng lẽ nói, đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Có thể làm cho tất cả cao tầng của Bách Thảo Đường không thể phân thân, nguyên nhân là gì?

Nhậm Thương Khung tuy nghi hoặc, nhưng hắn biết, cho dù Hạng Thái Hư cùng Nguyên Kỳ Lân rất cao minh, nhưng ở địa bàn của hắn, muốn chiến muốn lui, đều ở một ý niệm của hắn, hắn căn bản không e ngại.

Thời điểm đối phương bố trí chiến trận hoàn chỉnh, phương xa Linh Nhãn Phong, truyền đến một tiếng quát hùng hổ:

- Nhậm Thương Khung ở đâu? Thiên Hình Đường đệ nhất lão tổ Hình Thiên đại nhân, ban ra Thiên Hình Lệnh cao nhất, mệnh lệnh ngươi nhanh chóng đi đến Thánh điện Bách Thảo Đường tiếp nhận điều tra!

Thanh âm này, khí thế uy nghiêm, mang theo một loại chưởng quản hình luật cùng sát khí. Người chưa đến, khí thế đã lành lạnh cực kỳ.

Nghe được thanh âm này, Hạng Thái Hư cùng Nguyên Kỳ Lân đều vui mừng quá đỗi. Bọn hắn đang lo bắt không được Nhậm Thương Khung, đâm lao phải theo lao, mà Hình Thiên lão tổ này, quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, xuất quan thật là đúng lúc a...!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play