Hạng Thái Hư nhe răng cười, Nhậm Thanh Sương này, trước khi xuất phát, đã âm thầm thi triển Phật Diện Xà Tâm Tán ở trên người nàng, độc này không có bệnh trạng, vô sắc vô vị, không có thủ pháp đặc thù, căn bản không cách nào dò xét ra, trừ khi dùng thủ đoạn dò xét có tính nhắm vào, mới có thể đoán được có trúng độc hay không.

Thế nhưng mà, mặc dù Bách Thảo Đường Dược Sư vô số, làm sao biết được, Nhậm Thanh Sương này sẽ trúng Phật Diện Xà Tâm Tán? Muốn biết rõ kỳ độc Phật Diện Xà Tâm Tán này, Dược Sư trong thiên hạ, căn bản không có mấy cái biết sự tồn tại của loại kỳ độc này, chớ nói chi là đi dò xét.

Cho nên, trong lòng Hạng Thái Hư rất thoải mái, hắn hận Nhậm Thương Khung, có thể nói là đã vượt qua hết thảy. Qua nhiều năm như vậy, hắn chưa từng bị thua thiệt, lần này ở trên người Nhậm Thương Khung ăn phải nhiều cay đắng như vậy, cho nên, hắn hận không thể làm cho Nhậm Thương Khung cửa nát nhà tan, tru di cửu tộc!

Nhậm Thương Khung càng không may, phiền toái càng nhiều, hắn tự nhiên lại càng vui vẻ.

Cánh tay đẩy ra, một lực đạo chậm, trực tiếp đem Nhậm Thanh Sương đưa đến trước mặt Nhậm Thương Khung. Nhậm Thương Khung thuận tay tiếp lấy, cởi bỏ thần thức phong ấn cho Nhậm Thanh Sương, hỏi:

- Thanh Sương tỷ, tỷ không sao chứ?

Thần thức Nhậm Thanh Sương bị đóng cửa bế, thoáng cái cởi bỏ, hồi phục tinh thần, vừa nhìn thấy Nhậm Thương Khung, lập tức đại hỉ, nhưng lập tức nhớ tới tao ngộ bản thân, thấp giọng nói:

- Thương Khung, tỷ tỷ vô dụng, liên lụy đến ngươi rồi.

- Bọn hắn có khi dễ tỷ hay không?

Nhậm Thương Khung hỏi.

Nhậm Thanh Sương lo nghĩ, lắc đầu:

- Bọn hắn tuy mỗi ngày chửi mắng ngươi, nguyền rủa ngươi, nhưng mà không có xâm phạm ta. Ta tại sao lại ở chỗ này?

Nhậm Thương Khung cười ha ha:

- Đó là bởi vì Hạng Thái Hư thành chủ khách khí, đem con của hắn đưa đến nơi này của ta làm con tin. Cho nên, tỷ liền biến thành thẻ đánh bạc để hắn đổi về nhi tử. Thanh Sương tỷ, tỷ không có việc gì là tốt rồi...

Bên kia Hạng Thái Hư quát:

- Nhậm Thương Khung, hai tỷ muội ngươi đừng vội mà ôn chuyện. Đem con của ta thả ra!"

Nhậm Thương Khung cười ha ha:

- Hạng Thái Hư, ngươi gấp cái gì? Ta còn chuẩn bị cùng con của ngươi ôn chuyện cũ đấy.

Nói xong, thò tay ra, đem thần thức Hạng Vô Bệnh cởi bỏ, Hạng Vô Bệnh liếc mắt liền thấy Hạng Thái Hư đối diện, hét lớn:

- Cha cứu con.

- Không cần hô, ta sẽ thả ngươi trở về.

Nhậm Thương Khung nâng lên một cước, trực tiếp đem Hạng Vô Bệnh đạp tới. Một đường vòng cung xẹt qua, Hạng Vô Bệnh đã bay đến trước mặt Hạng Thái Hư.

Hạng Thái Hư thuận tay bắt lấy nhi tử. Nhi tử tới tay, vẻ mặt Hạng Thái Hư lập tức biến đổi, nhe răng cười nhìn qua Nhậm Thương Khung, trên mặt lộ ra một tia dữ tợn.

- Nhậm Thương Khung, ngươi đối nghịch với Hạng mỗ, có tưởng tượng qua, sẽ có một ngày hối hận không?

Lúc trước, nhi tử ở trong tay Nhậm Thương Khung, hắn không thể không ra vẻ đáng thương. Hiện tại nhi tử tới tay, hắn đã không còn chỗ cố kỵ.

Nhậm Thương Khung tựa hồ đã sớm ngờ tới bộ dạng này của Hạng Thái Hư, sắc mặt thản nhiên nói:

- Ta ngược lại rất muốn hối hận, nhưng mà tựa hồ dùng chút bản lãnh kia của Hạng Thái Hư ngươi, muốn cho ta hối hận, độ khó không nhỏ a....

Hạng Thái Hư cười ha ha:

- Khẩu khí không nhỏ. Ha ha, qua mấy ngày, ngươi sẽ biết rõ cái gì gọi là hối hận. Nhậm Thương Khung, ngươi nhớ kỹ cho bổn tọa, đắc tội Hạng Thái Hư ta, chỉ có một con đường chết. Từ nay về sau, Hạng Thái Hư ta cùng ngươi không đội trời chung!

- Không đội trời chung?

Nhậm Thương Khung cười cười:

- Ngươi không bằng hãy cân nhắc chuyện khác, xem ngươi còn có thể sống được mấy ngày. Đúng rồi, ngươi đã cùng Nguyên Kỳ Lân, Tần Bang xưng huynh gọi đệ, sao không gọi bọn hắn đến đây? Hà tất né tránh? Có mấy lời, nói thẳng ra không phải thoải mái hơn sao?

Nhậm Thương Khung căn bản không để cho Hạng Thái Hư dài dòng, trực tiếp hỏi.

Hạng Thái Hư cả kinh:

- Ngươi nói cái gì?

- Ta nói cái gì, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao? Ngươi có lẽ lòng dạ biết rõ mới đúng. Ngươi cùng Nguyên Kỳ Lân, Tần Bang chó cắn chó, trước cắn lẫn nhau một trận, sau đó cấu kết với nhau làm việc xấu, tựa hồ là sự tình vừa qua không bao lâu a?

- Ngươi... Ngươi đến cùng nói cái gì?

Hạng Thái Hư kinh hồn bạt vía, đây hết thảy, đều là sự tình mà bọn hắn bí mật trao đổi, là tuyệt đối cơ mật, Nhậm Thương Khung này sao giống như ở một bên, tận mắt nhìn thấy vậy?

Nhậm Thương Khung không hề phản ứng đến hắn, mà cất cao giọng nói:

- Nguyên Kỳ Lân, ta biết ngươi đang ở phụ cận, không cần tránh né. Ngươi nếu như ý định nói điều kiện với ta, hà tất né tránh giống như chuột chạy qua đường?

Trong nội tâm Hạng Thái Hư cố nhiên là khiếp sợ, mà Nguyên Kỳ Lân xa xa trốn ở một bên, cũng rất chấn động, Nhậm Thương Khung này, làm sao biết hắn ở gần đây?

Nhưng mà, nguyên Kỳ Lân biết mình không có đường lui, hiện tại xuất hiện, đúng là thời cơ tốt nhất đem Hạng Thái Hư nắm về trận tuyến của mình.

Mọi người nếu như đều vạch mặt rồi, thì cũng không cần nể mặt mũi nữa.

Nguyên Kỳ Lân cười lớn một tiếng:

- Nhậm Thương Khung, ngươi ngược lại rất lưu manh. Lần trước thu tiền tài của ta, lại không chịu giúp ta trừ họa. Đó chính là tự ngươi tạo nghiệt…

- Ha ha, tạo nghiệt? Nguyên Kỳ Lân, ngươi là kẻ phản bội, là chó nhà có tang, có phải quá đề cao mình rồi hay không?

Nhậm Thương Khung khinh miệt cười cười.

Phảng phất hai đại Cự Đầu thế tục Hạng Thái Hư cùng nguyên Kỳ Lân này, trong mắt hắn giống như gà đất chó cảnh, hoàn toàn không để vào trong mắt.

- Ha ha a.

Nguyên Kỳ Lân một chuỗi cười lạnh, hơi trào phúng mà liếc mắt nhìn Nhậm Thương Khung, ngữ khí thản nhiên nói:

- Nhậm Thương Khung, nếu như ta là ngươi, nhất định sẽ hối hận vì mình quá điên cuồng.

- Hối hận?

Ngữ khí Nhậm Thương Khung một chút cũng không khách khí:

- Đối với những kẻ phản bội như các ngươi, Loạn Thần Tặc Tử, nói chuyện hối hận sao? Ngươi có tư cách gì để cho ta hối hận?

- Ta không có tư cách? Nhưng lại không biết, chuyện tình của tỷ tỷ ngươi, có tư cách để ngươi hối hận không?

Nguyên Kỳ Lân khẩu khí âm trầm:

- Nhậm Thương Khung, tất cả mọi người là người thông minh, chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không ngại nói rõ. Những chứng cớ mà ngươi lấy được từ Thiên Thương phân đà, toàn bộ lấy ra, lại thề với trời, không truy cứu án mất trộm Linh Dược nữa. Nếu như vậy, có lẽ đà chủ sẽ xem xét thoáng một phát, tiếp nhận ngươi hoà giải. Nếu không...

- Nếu không như thế nào?

Nhậm Thương Khung nhàn nhạt cười hỏi.

- Nếu không... Ha ha.

Nguyên Kỳ Lân cười đắc ý:

- Bằng không mà nói, Đường tỷ này của ngươi, qua vài ngày nữa, toàn thân độc tính phát tác, biến thành một độc mỹ nhân, ha ha ha. Nhậm Thương Khung, ngươi dù sao cũng là tuổi trẻ, quá ngây thơ rồi. Nếu như chúng ta không có hậu chiêu, vất vả khổ cực bắt đi Đường tỷ này của ngươi, sẽ đơn giản trả lại cho ngươi sao?

Khẩu khí Nguyên Kỳ Lân rất nắm chắc thắng lợi trong tay, thần thái thập phần nhẹ nhõm. Hiển nhiên, hắn nghĩ có chiêu thức này, không lo Nhậm Thương Khung không thỏa hiệp. Căn cứ hiểu biết của hắn đối với Nhậm Thương Khung, Nhậm Thương Khung quả quyết sẽ không buông tha cho tánh mạng thân nhân.

- Ha ha ha, Nhậm Thương Khung, vừa rồi ngươi không phải rất điên cuồng sao? Có bản lĩnh thì ngươi tiếp tục điên cuồng đi?

Hạng Thái Hư đắc ý cười to, nhìn có chút hả hê.

Nhậm Thanh Sương nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, nói:

- Thương Khung, ngươi là người làm đại sự, không nên bởi vì ta mà làm trễ nãi đại sự của ngươi. Ta không sợ, ta một chút cũng không sợ.

Hạng Thái Hư cười ha ha:

- Mỹ nhân, ngươi bây giờ đừng mạnh miệng. Thời điểm độc phát tác, ta xem ngươi còn mạnh miệng được hay không? Nhậm Thương Khung, hẳn là ngươi không muốn nhìn thấy tỷ tỷ mà ngươi yêu nhất độc phát chết ở trước mặt ngươi chứ? Nếu thế thì ngoan ngoãn hướng chúng ta cầu xin tha thứ, cầu thỏa hiệp?

Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, biểu lộ Nhậm Thương Khung thủy chung là nhạt như mặt nước phẳng lặng, vỗ nhè nhẹ bả vai Nhậm Thanh Sương:

- Tỷ, tỷ yên tâm, ta sẽ không để cho tỷ chịu khổ sở gì, vĩnh viễn cũng sẽ không. Những thứ tôm tép nhãi nhép này, chẳng qua là vùng vẫy giãy chết. Bọn hắn cho là mình hung ác thông minh, kỳ thật trong mắt ta, tôm tép nhãi nhép thủy chung cũng là tôm tép nhãi nhép. Cho dù sống mấy trăm tuổi, cũng là như vậy.

- Nhậm Thương Khung, ngươi rất mạnh miệng, có gan...

Nhậm Thương Khung ánh mắt phát lạnh, bắn về phía Hạng Thái Hư cùng Nguyên Kỳ Lân, thản nhiên nói:

- Nguyên Kỳ Lân, ngươi bây giờ nhất định rất đắc ý, nghĩ rằng đã nắm lấy nhược điểm của ta, đúng không? Hạng Thái Hư, ngươi nhất định cũng rất thoải mái, nhi tử được ngươi mang về rồi, mà Đường tỷ ta lại trúng độc, chứng kiến ta lo sợ, ngươi rất thoải mái đúng không?

- Ha ha, đúng thì sao? Bổn tọa chẳng những muốn thấy ngươi lo sợ, còn muốn giết cả nhà ngươi, diệt ngươi toàn tộc.

Hạng Thái Hư hung dữ kêu lên:

- Bổn tọa đã sớm nói, người đắc tội Hạng Thái Hư ta, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Nhậm Thương Khung ngươi, cũng không ngoại lệ!

Nhậm Thương Khung gật gật đầu, đối với ngoan thoại này của Hạng Thái Hư chỉ cười cười.

- Hạng Thái Hư, ta cũng sớm nói qua, chỉ bằng chút bản lãnh kia Hạng Thái Hư của ngươi, muốn cho ta hối hận, rất khó! Nếu như ta là ngươi, hiện tại có lẽ sẽ lo lắng cho nhi tử của mình. Ngươi cảm thấy, chỉ có các ngươi thông minh, làm ra hậu chiêu, còn ta thì ngu dốt sao?

- Cái gì?

Hạng Thái Hư vốn tươi cười đắc ý, thoáng cái liền ngưng trọng.

Nhậm Thương Khung lại nhìn Nguyên Kỳ Lân, thản nhiên nói:

- Ngươi cho rằng, chỉ là Phật Diện Xà Tâm Tán, liền làm khó Nhậm Thương Khung ta sao?

- Cái gì, ngươi sao...

Nguyên Kỳ Lân nghe vậy, sắc mặt đại biến. Trong nội tâm sinh ra vô số nghi vấn, Nhậm Thương Khung này làm sao biết Phật Diện Xà Tâm Tán? Điều này sao có thể?

- Hạng Thái Hư, chuyện hôm nay, sự tình ngươi cùng Nguyên Kỳ Lân cấu kết, chứng cớ vô cùng xác thực. Ngươi muốn chối cãi, chỉ sợ cũng khó.

Nhậm Thương Khung trong tay nhoáng một cái, một ngọc giản ghi chép trong tay. Nguyên lai, Nhậm Thương Khung sớm đã ghi chép toàn bộ buổi nói chuyện hôm nay!

Hạng Thái Hư cùng Nguyên Kỳ Lân nhìn nhau, trong mắt đều tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi. Đồng thời đệ nhất ý niệm trong đầu, là có nội ứng.

Chuyện này, chỉ có mấy người bọn hắn biết rõ, nếu như không phải bên trong có phản đồ. Nhậm Thương Khung làm sao biết rõ? Nhất là tin tức Phật Diện Xà Tâm Tán cơ mật như thế! Nhưng mà, bọn hắn lập tức suy nghĩ cẩn thận, đối phương chắc chắn sẽ không bán đứng mình.

Hạng Thái Hư hét lớn một tiếng:

- Nhậm Thương Khung, làm sao ngươi biết Phật Diện Xà Tâm Tán?

Nguyên Kỳ Lân cũng một đầu sương mù:

- Phải, ngươi rốt cuộc làm sao mà biết được?

- Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm.

Nhậm Thương Khung ngữ khí đạm mạc:

- Ta sớm nói qua, bằng chút bản lãnh kia của các ngươi, không có tư cách để cho ta hối hận.

Nguyên Kỳ Lân oán hận nói:

- Cho dù ngươi biết Phật Diện Xà Tâm Tán thì thế nào? Ngươi biết phối trí giải dược như thế nào sao? Ngươi biết Phật Diện Xà Tâm Tán này phối trí như thế nào sao?

Đầu óc Nguyên Kỳ Lân lập tức thanh tỉnh, cho dù để cho Nhậm Thương Khung nghe trộm được một điểm cơ mật, biết Phật Diện Xà Tâm Tán, cái kia cũng không sợ. Phật Diện Xà Tâm Tán là hạch tâm cơ mật, ngay cả Nguyên Kỳ Lân hắn cũng không biết giải dược phối trí như thế nào, Nhậm Thương Khung càng không có khả năng đã biết!

- Nguyên Kỳ Lân, có lẽ ngươi cảm thấy Phật Diện Xà Tâm Tán đến từ Hoang Man rất thần bí, nhưng với ta mà nói, chẳng qua là chút tài mọn mà thôi. Thiên hạ kỳ độc, không có loại nào mà ta giải không được!

Nhậm Thương Khung vẻ mặt bình tĩnh, trong tươi cười, lại lộ ra một cổ tự tin mãnh liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play