Hạng Thái Hư không hổ là Đông Hoang thành chủ. Thế kiêu hùng, cho dù đến Thiên Các tổng bộ, cũng rất hùng hổ, mang theo thập đại mãnh tướng, một điểm cố kỵ cũng không có, trực tiếp thẳng hướng Linh Nhãn Phong.

Người này với tư cách là đầu lĩnh thế lực thế tục, dám ở Thiên Các tổng bộ hoành hành không sợ, đủ thấy người này ngang ngược càn rỡ, hơn nữa sau lưng, tất nhiên là có núi dựa lớn.

Trước Linh Nhãn Phong, Nhậm Thương Khung tựa hồ đã sớm liệu Hạng Thái Hư sẽ đến, một mình lăng không trên Linh Nhãn Phong, nhìn thấy phía trước sát khí cuồn cuộn, liền biết rõ Hạng Thái Hư đã đến.

Thấy Hạng Thái Hư ở Bách Thảo Đường hoành hành không sợ, trong lòng Nhậm Thương Khung tức giận. Nghĩ thầm người này quả nhiên là Cuồng Bá, ở địa bàn của Bách Thảo Đường, vậy mà dám lớn lối như vậy, người này hẳn là có thiên đại chỗ dựa?

Nhưng mà, Nhậm Thương Khung hết lần này tới lần khác là một thân ngông nghênh, nếu như đối phương tư thái thấp một ít, có lẽ hắn sẽ cân nhắc hoà đàm. Nếu như đối phương ngạo khí bức người, một bộ ngông nghênh, Nhậm Thương Khung hắn sẽ cuồng hơn đối phương.

Hạng Thái Hư đằng đằng sát khí, vọt tới phụ cận Linh Nhãn Phong. Vung tay lên, thập đại hãn tướng phân bố hai bên, đều nhìn chằm chằm vào Nhậm Thương Khung.

Tuy bọn hắn có nghe nói tên tuổi Nhậm Thương Khung, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy, vẫn thán phục vì Nhậm Thương Khung còn quá trẻ.

Bên trong ánh mắt âm tàn của Hạng Thái Hư, bắn ra một tia tàn nhẫn, đánh giá Nhậm Thương Khung từ trên xuống dưới, trong mắt như muốn phun ra Thiên Hỏa.

- Ngươi là Nhậm Thương Khung?

Thời điểm nói năm chữ này, Hạng Thái Hư cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, phảng phất muốn đem danh tự Nhậm Thương Khung cắn nát.

- Ta chính là Nhậm Thương Khung.

Nhậm Thương Khung thản nhiên đối đáp, cười lạnh hỏi:

- Dám can đảm ở Bách Thảo Đường hoành hành không sợ, ngươi là vật gì? Hẳn là cho rằng, quy củ của Thiên Các không có tác dụng hay sao?

- Ha ha ha.

Hạng Thái Hư đột nhiên ngửa mặt lên trời cười rộ, tiếng cười kia khí thế rộng rãi, thẳng đến mây xanh, phảng phất muốn đem Thiên Địa khuynh đảo.

Ven đường chim tước bay qua, bị khí lực của nụ cười này, đánh rớt từng mãnh lớn.

- Nhậm Thương Khung, bổn tọa không thích nói nhảm, ta hỏi ngươi, người bắt con của ta, có phải ngươi hay không?

Hạng Thái Hư quát một tiếng, hai mắt như điện, nhìn chằm chằm vào Nhậm Thương Khung, phảng phất như muốn nhìn thấu tâm hồn của Nhậm Thương Khung vậy.

Nào biết được xung quanh Nhậm Thương Khung, hiện ra một tầng kim quang nhàn nhạt, ánh mắt của hắn mang theo tính công kích, đụng phải tầng kim quang kia, trực tiếp tiêu tán.

Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng:

- Hạng Thái Hư?

Sờ lên mũi, khóe miệng Nhậm Thương Khung tràn ra một tia trào phúng nhàn nhạt:

- Cái tên này tựa hồ đã nghe qua, nếu như ta nhớ không lầm, ngươi là Đông Hoang thành chủ?

- Nhậm Thương Khung, câu hỏi của đại nhân nhà ta, ngươi đừng giả bộ hồ đồ. Thành chủ của ta uy chấn thiên hạ, coi như là Lão tổ của Thiên Các Thập Điện, cũng không dám cùng đại nhân nhà ta nói chuyện như vậy. Ngươi chỉ là một tân Trưởng lão, một nhà giàu mới nổi, có cái gì để điên cuồng? Nếu không đáp lời! Ta sẽ trực tiếp bắt ngươi tới chỗ Lão tổ của ngươi hỏi tội!

Sau lưng Hạng Thái Hư, một gã ăn mặc như quân sư quát.

Nhậm Thương Khung lông mày nhíu lại:

- Chủ nhân nói chuyện, lúc nào đến phiên nô tài như ngươi xen vào? Hạng Thái Hư, cái này là nô tài do ngươi gia giáo sao?

Hạng Thái Hư vung tay lên, ngăn bọn thủ hạ ồn ào lại.

Ánh mắt âm trầm mà nhìn chằm chằm vào Nhậm Thương Khung, phảng phất muốn dùng ánh mắt giết chết người đối diện.

- Nhậm Thương Khung trưởng lão, tên tuổi của ngươi, cùng những sự tích chói lọi của ngươi nữa, lão phu cũng nghe qua. Nhưng mà, ngươi cho rằng bằng vào những cái kia, có thể khiêu chiến cùng lão phu, vậy thì mười phần sai rồi. Lão phu dám can đảm mang theo bộ hạ xông đến Bách Thảo Đường, cũng dám đem ngươi bắt giữ, trực tiếp đưa đến Đoạn Đầu Đài của Thiên Hình Đường. Cho dù ngươi có hậu đài, cũng cứu ngươi không được!

Hạng Thái Hư cười lạnh liên tục, không che dấu chút nào mà uy hiếp Nhậm Thương Khung.

- Ngươi có thể một bước lên trời, cũng không dễ dàng. Nhưng mà, cái gọi là kỳ tích của ngươi, ở trước mặt lão phu, nhưng là cái chê cười. Một câu của ta, có thể làm cho những cái hư giả kia của ngươi tan thành mây khói, một tay của ta, có thể bóp nát tất cả tiền đồ cẩm tú của ngươi!

- Ha ha, thật không?

Nhậm Thương Khung khoan thai cười cười:

- Nếu như ta không tận mắt thấy ngươi, nghe được thanh âm này, tất nhiên sẽ tưởng rằng đó là khẩu khí của Đạo Cấp cường giả. Hạng Thái Hư, ngươi là Đạo Cấp cường giả sao? Ngươi là Đạo tôn trên Thiên Khung Tạo Hóa sao? Ngươi chỉ là một thành chủ ở thế tục, ngay cả Thiên Các tổng bộ cũng không dám vào, chạy tới thế tục làm một Thổ Hoàng Đế nhu nhược, cũng dám ở trước mặt ta nói khoác lác, không sợ gió lớn đau đầu lưỡi sao?

Những lời này của Nhậm Thương Khung, đã bắt được nhược điểm của Hạng Thái Hư, chỉ vài câu đã nắm lấy mệnh môn của hắn.

Hạng Thái Hư hắn, không phải là vì sợ tranh đấu của Thiên Các tổng bộ, mới trốn đến Đông Hoang đại đô làm Thổ Hoàng Đế sao?

Thà làm đầu gà, còn hơn làm đuôi trâu.

Đây chính là biểu hiện ngoài mạnh trong yếu của Hạng Thái Hư hắn, Nhậm Thương Khung nói hắn là người nhu nhược, kia chính là nghịch lân của hắn!

Nhậm Thương Khung căn bản không để cho Hạng Thái Hư lên tiếng, khoát tay chặn lại, cao giọng nói:

- Hạng Thái Hư, chớ có nói nhảm, ta cũng lười nghe ngươi nói nhảm. Ngươi dĩ hạ phạm thượng, xông loạn Thiên Các tổng bộ, đáng bị tội gì?

Hạng Thái Hư đấu võ mồm thất bại, thiếu chút nữa bị Nhậm Thương Khung làm cho thổ huyết, hít sâu một hơi, quát:

- Nhậm Thương Khung, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ta hỏi một câu nữa, con của ta có phải ngươi bắt đi hay không?

- Ha ha, Hạng Thái Hư, nguyên lai ngươi cũng biết lo lắng? Ngươi cũng có cốt nhục thân tình? Rất tốt, không nói gạt ngươi, Hạng Vô Bệnh trong tay ta. Lúc trước ngươi dung túng những kẻ kia bắt đi Đường tỷ của ta, có từng nghĩ tới, con của ngươi cũng sẽ có một ngày rơi vào trong tay người khác?

Nhậm Thương Khung vẻ mặt cười lạnh, Hạng Thái Hư ngươi đau lòng nhi tử? Chẳng lẽ Đường tỷ ta không phải là thịt lớn lên?

Hạng Thái Hư hổn hển:

- Tốt, tốt, tốt, Nhậm Thương Khung, ngươi quả nhiên là to gan lớn mật. Ngươi với tư cách Trưởng lão Thiên Các, công nhiên ra tay đối với thế lực thế tục, ngươi đây là phá hư quy củ Thiên Các, mạo phạm thiên quy, tội đáng chết vạn lần. Ta hôm nay đại biểu Thiên Các đem ngươi bắt giữ, giết cả nhà ngươi, diệt ngươi cửu tộc!

- Đại biểu Thiên Các?

Nhậm Thương Khung nhịn không được cười:

- Ngươi một thành chủ thế tục, có tư cách gì đại biểu Thiên Các? Ta phá hư quy củ Thiên Các? Chẳng lẽ ngươi cấu kết loạn đảng, chính là tuân thủ quy củ? Quy củ? Cái gì là quy củ?

Nhậm Thương Khung lời nói giống như Liên Châu Tiến, thế công liên tục:

- Ngươi ta hôm nay có thể ở chỗ này gặp mặt, cũng đừng có nói chuyện quy củ gì! Quy củ, đều là trói buộc của cường giả đối với kẻ yếu. Quy củ cuối cùng của Thiên Các, đơn giản chính là bốn chữ mạnh được yếu thua!

Quy củ, nếu như là Nhậm Thương Khung kiếp trước, tất nhiên sẽ bị quy củ của Thiên Các hù ngã, nhưng ở kiếp này, đã sớm để cho hắn hiểu được một đạo lý. Quy củ, cho tới bây giờ đều là thứ dành cho kẻ yếu!

Kẻ yếu, bị quy củ trói buộc.

Cường giả, chế định quy củ!

Cho nên, Hạng Thái Hư muốn cầm quy củ áp hắn, mà Nhậm Thương Khung tức thì bỏ qua quy củ. Nếu như loại người như Hạng Thái Hư cũng có thể chà đạp quy củ, như vậy loại quy củ này, không tuân thủ cũng không sao!

- Nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay lão phu cho ngươi biết, cái gì là quy củ Thiên Các!

Hạng Thái Hư nộ khí bừng bừng, vung tay lên, thập đại hãn tướng làm thành một vòng, đem Nhậm Thương Khung vây quanh ở giữa trận, tạo thành một vòng vây hình tròn.

Nhậm Thương Khung khoan thai không sợ, ngược lại là hơi trêu tức mà nhìn qua Hạng Thái Hư.

- Hạng Thái Hư, không cần phô trương thanh thế. Tại địa bàn của ta, còn chưa tới phiên ngươi giương oai. Động phủ cấm chế của ta, trừ khi ngươi là Đại Đạo cấp cường giả, nếu không ai cũng đừng nghĩ toàn thân trở ra.

Cái này cũng không phải nói chuyện giật gân, ở Thiên Các, tất cả động phủ cao tầng, đều có đại cấm chế mạnh mẽ. Như động phủ này của Nhậm Thương Khung, cho dù là Đại Đạo cường giả muốn phá vỡ, cũng cần tiêu phí một ít thời gian. Dùng nhóm người như Hạng Thái Hư, tuy thanh thế to lớn, nhưng hiển nhiên cách Đại Đạo cấp còn xa lắm.

- Ngươi muốn dốc sức liều mạng, ta tùy thời phụng bồi. Nếu như ngươi muốn nhi tử, nên ngoan ngoãn nghe ta nói.

Nhậm Thương Khung không nhanh không chậm như cũ:

- Nhớ kỹ, đây là địa bàn của ta, nhất định phải tuân thủ quy củ của ta.

Đừng nhìn Hạng Thái Hư hùng hổ, một bộ Hung Thần Ác Sát, bộ dạng muốn ăn Nhậm Thương Khung. Trên thực tế, hắn cũng là sợ ném chuột vỡ bình.

Thứ nhất, đây đúng là địa bàn của Nhậm Thương Khung, thực giương oai mà nói, Lão tổ Bách Thảo Đường không có khả năng không hỏi qua.

Thứ hai, nhi tử ở trong tay đối phương, hắn cho dù có thực lực cường công, cũng phải cân nhắc an nguy của nhi tử a....

Tên thủ hạ ăn mặc như quân sư sau lưng Hạng Thái Hư, ở bên tai Hạng Thái Hư nói mấy câu, sắc mặt Hạng Thái Hư hơi đổi.

Cuối cùng vẫn còn cố nén nộ khí, lạnh lùng hỏi:

- Nhậm Thương Khung, ngươi bắt con của ta, đến cùng là ý gì?

- Rất đơn giản, lấy Đường tỷ của ta, đổi lấy con của ngươi.

Nhậm Thương Khung yêu cầu rất đơn giản, nhưng mà khẩu khí của hắn tràn đầy đạm mạc, cảnh cáo nói:

- Đừng nói với ta chuyện này cùng ngươi không quan hệ, con của ngươi đã thừa nhận. Ngươi thu chỗ tốt của Nguyên Kỳ Lân, để hắn tự do làm việc. Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, ta muốn là Đường tỷ của ta, ngươi muốn chính là nhi tử của ngươi. Nếu như Đường tỷ của ta có bất kỳ bất trắc gì. Ngươi ngay cả cơ hội nhặt xác cho Hạng Vô Bệnh cũng không có.

- Ngươi...

Hạng Thái Hư khó thở, hắn cả đời hoành hành không sợ, là Thổ Hoàng Đế một hai trăm năm, cho tới bây giờ đều là ức hiếp người khác, cho tới bây giờ đều là cao cao tại thượng.

Lúc này đây, lại khắp nơi bị người kiềm chế, khắp nơi phụ thuộc. Đối phương chẳng những cuồng ngạo, hơn nữa ngay cả quyền lợi giải thích cũng không cho hắn!

- Hạng Thái Hư, ta cho ngươi bảy ngày. Bảy ngày vừa qua, nếu như ta không thấy Đường tỷ, ngươi đời này cũng đừng mong thấy được Hạng Vô Bệnh.

Hạng Thái Hư gân xanh nổi lên, một bụng ngoan thoại, nhưng mà nói không nên lời, cả giận nói:

- Ta sao biết con của ta xác thực trong tay ngươi?

- Cái này đơn giản, đón lấy.

Nhậm Thương Khung phất tay, đem một ngọc bội lấy từ trên người Hạng Vô Bệnh xuống bắn về phía Hạng Thái Hư:

- Nhớ kỹ, ngươi chỉ có bảy ngày.

Nói xong, thân hình nhoáng một cái, hóa thành một đạo hào quang, bắn vào trong động phủ.

Chỉ để lại Hạng Thái Hư ngây ra như phỗng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại hết lần này tới lần khác vô kế khả thi. Cái này quả nhiên là gậy ông đập lưng ông, sớm biết tình thế sẽ phát triển đến bước này, hắn nhất định sẽ không nhúng tay vào vũng nước đục này.

Bọn Nguyên Kỳ Lân biển thủ, cùng Hoang Man Bộ Lạc lén lút buôn bán, Hạng Thái Hư ta không được chỗ tốt gì, tội gì vì một chút lợi nhỏ mà gây chuyện thị phi?

Hạng Thái Hư lúc này đã phẫn nộ, lại hối hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play