Do vì đêm tối, hơn nữa thời điểm Nhậm Thương Khung thi triển công pháp, dùng thủ thuật che mắt đặc thù, cho nên mặc dù ở sát bên ngoài trận pháp, cũng nhìn không tới Nhậm Thương Khung làm cách nào.
Cho nên thời điểm Nhậm Thương Khung đi ra Dược Viên, Tô Thần trưởng lão vẻ mặt lo lắng, hỏi:
- Trường Không tiên sinh, như thế nào rồi?
- Không cần phải lo lắng, dễ như trở bàn tay.
Lòng bàn tay Nhậm Thương Khung khẽ động, một đạo hoàng quang chậm rãi lóe lên, trong lòng bàn tay, một đầu ấu thú màu đen, ước chừng chỉ bằng một nắm tay, hình dạng còn mang theo vài phần ngây thơ, đáng yêu. Giờ khắc này, vẻ mặt mệt mỏi, lười biếng mà ngáp dài một cái.
- Chính là tiểu gia hỏa này, làm hại thê tử của ta hôn mê lâu như vậy?
Tô Thần trong mắt bắn ra hào quang khó có thể tin, hắn cho rằng Thượng Cổ Ma Thú hẳn phải là quái vật khổng lồ, miệng to đầy máu, vẻ mặt dữ tợn, không nghĩ tới, lại là một tiểu gia hỏa đáng yêu như vậy.
- Hắc hắc, Tô trưởng lão, may nó chỉ là một ấu thú. Nếu là Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú trưởng thành, có lẽ sẽ không dễ sống chung như vậy rồi. Bệnh tình của Tôn phu nhân, chỉ cần điều dưỡng một thời gian là khỏi, không cần lo lắng.
Tô Thần cảm động đến rơi nước mắt, đây là cảm kích phát ra từ đáy lòng. Lúc này đây, hắn vốn đã tuyệt vọng. Mời Trường Không tiên sinh này ra tay, cũng chỉ là còn nước còn tát, không nghĩ tới, vậy mà thành công!
Chứng bệnh của thê tử, cuối cùng cũng đã khỏi!
Cái gì gọi là vận khí, cái gì gọi là phúc duyên, chính là cái này a...!
Tìm hoài chẳng thấy, cũng tìm không được. Giờ khắc này, cho dù Nhậm Thương Khung muốn Tô Thần làm cái gì, hắn cũng không do dự, sẽ không nhăn mày.
Ân cứu mạng, nặng như thái sơn. Mà hắn xem ái thê, còn hơn cả tính mạng của mình.
Giờ phút này tuy đã là nửa đêm, nhưng Tô Thần một điểm buồn ngủ cũng không có, hưng phấn cực kỳ. Bị đè nén nhiều tháng như vậy, vẻ lo lắng bao phủ, làm cho cuộc sống của hắn, hầu như đã mất đi ý nghĩa.
Mỗi ngày đi Đan Tiên Đông Điện điểm danh, cũng đều như cái xác không hồn, không có bao nhiêu tsức sống. Hôm nay, rốt cục hắn đã tìm lại sinh khí của mình.
Cuộc sống của hắn, từ một mảnh sắc thái u ám, lại khôi phục bừng bừng sinh cơ.
Nếu như không phải Nhậm Thương Khung ngăn cản, chỉ sợ Tô Thần sẽ suốt đêm tổ chức thịnh yến, đáp tạ Nhậm Thương Khung. Cũng may, Nhậm Thương Khung đối với việc này chỉ là tiện tay mà thôi, cũng không để ở trong lòng, hắn thi ân không cầu người báo.
Huống hồ, hắn lần này thu hoạch kỳ thật cũng lớn. Bắt được một đầu Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú, phần thu hoạch ngoài ý muốn này, làm cho hắn cảm thấy hết sức thoả mãn.
- Trường Không tiên sinh, ngươi quả thật là người đại đức, thi ân không cần đáp tạ. Thế nhưng mà Tô mỗ ta, phải làm thế nào cho phải đây?
Tô Thần thấy Nhậm Thương Khung một mực chối từ đối tạ, cũng rất bất đắc dĩ.
Muốn nói đáp tạ, Nhậm Thương Khung đúng là không thèm để ý. Tô Thần với tư cách Trưởng lão Đan Tiên Điện, cái có nhiều nhất tự nhiên là Linh Dược.
Thế nhưng mà, Linh Dược Nhậm Thương Khung cũng không thiếu.
Trừ khi Tô Thần có thể lấy ra Huyền linh chủng tử đáp tạ hắn, nếu không hắn đúng là không thể nào để ý. Thế nhưng mà Huyền linh chủng tử, Đan Tiên Đông Điện cũng có hạn. Mỗi một cây Huyền cấp Linh Dược đều có đánh số, có thể thấy được Huyền cấp Linh Dược khan hiếm đến cỡ nào.
Nhậm Thương Khung cười cười, nói:
- Tô trưởng lão không cần chú ý. Nếu như ta muốn ngươi hồi báo, có lẽ sẽ không xuất thủ rồi.
- Aii, hổ thẹn, hổ thẹn.
Tô Thần cảm thấy trong nội tâm rất băn khoăn, nhất là phong độ loại này của Nhậm Thương Khung, làm hắn rất khâm phục.
- Tô trưởng lão, lần này khảo hạch Dược Thánh, cũng là nhờ có ngươi dẫn kiến. Ta ngày mai sẽ ly khai Kính Nguyệt thành, ngày khác nếu có duyên, chúng ta lại nâng chén gặp nhau, như thế nào?
Tô Thần đại hỉ:
- Trường Không tiên sinh còn đến Kính Nguyệt thành?
Nhậm Thương Khung cũng không giấu diếm, cười nói:
- Ta từng đã đáp ứng Xích Hằng Vũ Điện chủ, sáu tháng sau, sẽ cho hắn một câu trả lời thuyết phục. Hắn mời ta làm Đan Tiên Đông Điện khách khanh Trưởng lão.
- Thật tốt quá! Nếu như Trường Không tiên sinh làm Đan Tiên Đông Điện khách khanh Trưởng lão, Đan Tiên Đông Điện tuyệt đối như hổ thêm cánh, có lẽ có thể áp chế những phân điện khác! Hiện tại bên người Điện chủ, còn thiếu một trợ thủ cường lực.
- Ha ha, Hô Diên Thái Thượng Trưởng Lão, có lẽ cũng coi như là trợ thủ cường lực a?
Tô Thần than nhẹ một tiếng:
- Hô Diên trưởng lão sao? Aii, đây là tổng bộ Đan Tiên Điện phái đến phân điện để cân bằng thế lực. Trên thực tế, Hô Diên trưởng lão chính là tồn tại với tư cách kiềm chế Điện chủ. Đương nhiên, nếu như có sự tình trọng đại, Điện chủ cùng Thái Thượng Trưởng Lão sẽ cùng nhau giải quyết. Không cãi nhau coi như là khá lắm rồi. Chứ làm gì có chuyện phụ tá Điện chủ.
Tô Thần cũng không giấu diếm.
Nhậm Thương Khung cười ha ha, cũng không bình xét gì. Dù sao đây cũng là nội vụ của Đan Tiên Đông Điện, hắn là một ngoại nhân, rất bất tiện nói thêm cái gì.
Nhưng mà, hắn đối với Đan Tiên Đông Điện, tổng thể là phi thường thưởng thức, nhất là hoàn cảnh Kính Nguyệt thành, làm cho hắn rất yêu thích.
Bởi vậy, trong đầu của hắn có một ý tưởng, nếu như đem Nhậm thị gia tộc chuyển đến Kính Nguyệt thành, kia tất nhiên là một sự tình tốt đẹp.
Ở Đông Hoang đại đô, tuy rất phồn hoa, nhưng dù sao cũng là trung tâm vòng xoáy. Một thế lực mới nổi, muốn phát triển vượt bậc, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều thế lực khác.
Nhưng mà nghĩ lại, Nhậm Thương Khung cũng có tư tâm. Tô Thần này, hiển nhiên là người rất chính trực, mà hắn hôm nay, lại là người nợ ân tình của mình.
Người này nếu như lợi dụng tốt, ngược lại sẽ là một quân cờ tuyệt hảo ở Đan Tiên Đông Điện. Mà hắn lại là tâm phúc của Xích Hằng Vũ Điện chủ, hầu như có thể xem là một trong những người nối nghiệp để bồi dưỡng.
Nhìn ra được, Xích Hằng Vũ Điện chủ, đúng là cầu hiền như khát nước. Xích Hằng Vũ Điện chủ mời hắn gia nhập Đan Tiên Đông Điện, nguyên vốn cũng là muốn tìm một người kiệt xuất nối nghiệp.
Mà nếu như mình không gia nhập, chỉ dùng thân phận khách khanh Trưởng lão tham gia, thì Tô Thần này không thể nghi ngờ, sẽ trở thành người chọn lựa nối nghiệp duy nhất trong nội tâm Xích Hằng Vũ.
Cho dù không phải, Nhậm Thương Khung cũng có thể thành toàn cho hắn.
Có một quân cờ mạnh mẽ như vậy ở Kính Nguyệt thành, đến lúc đó thì tốt rồi. Nhậm Thương Khung nghĩ tới đây, trong nội tâm đã có vài phần chủ ý.
- Tô trưởng lão, Xích Điện chủ đối với ta cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ. Sự tình khách khanh Trưởng lão, ta sẽ thận trọng suy tính. Đến lúc đó, mong Tô Thần trưởng lão chiếu cố nhiều hơn một chút.
Tô Thần đại hỉ:
- Trường Không tiên sinh thực lực như vậy, căn bản không cần ta chiếu cố. Nếu như ngươi tới Đan Tiên Đông Điện, Điện chủ nhất định sẽ vô cùng vui vẻ. Hắn hiện tại, là buồn không có trợ thủ đắc lực. Ta tuy được Điện chủ đại nhân chiếu cố, nhưng thiên phú ta hơi yếu, hai là khuyết thiếu hùng tài đại lược, dã tâm không đủ.
- Ha ha, thiên phú yếu, có thể mạnh mẽ cầu học; khuyết thiếu dã tâm, cũng có thể bồi dưỡng a.
Nhậm Thương Khung cười ha ha nói:
- Ta mặc dù bất tài, nhưng sau này ở phương diện Linh Dược, ngược lại có thể luận bàn nhiều hơn.
- Nếu như Trường Không tiên sinh có thể chỉ điểm Tô mỗ một chút, như vậy tu vi của ta, khẳng định có thể tiến một bước dài.
- Chỉ điểm thì không dám. Chỉ mong luận bàn nhiều hơn thôi. Sáu tháng sau, ta sẽ lại đến Kính Nguyệt thành, đến lúc đó, hi vọng có thể cùng với Tô trưởng lão nâng ly trùng phùng.
Tô Thần được sủng ái mà lo sợ, hắn vốn nghĩ rằng, Trường Không tiên sinh này là Dược Thánh, một thân tu vi, không kém gì Điện chủ đại nhân, nhân vật như vậy, có thể chủ động kết giao mới lạ.
- Trường Không tiên sinh, ta với ngươi mới quen đã thân. Ngươi lại cứu phu nhân của ta. Không bằng ta và ngươi kết làm huynh đệ, không biết có được không?
- Ha ha, tốt!
Hai người đều cười to, đi đến hậu viện, thắp hương tế bái thiên địa, vậy mà thật sự kết nghĩa kim lang.
Sau khi kết bái xong, Tô Thần đại hỉ:
- Trường Không huynh đệ, về sau huynh đệ chúng ta một lòng, không nên phân biệt, như thế trong nội tâm ta sẽ an tâm nhiều hơn.
- Tô đại ca, tiểu đệ về sau sẽ không khách khí.
Tô Thần cười nói:
- Ngươi muốn khách khí với ta, chị dâu ngươi cũng không đáp ứng đâu. Ngươi là ân nhân cứu mạng của nàng, đợi nàng tỉnh lại, cũng muốn hảo hảo đáp tạ ngươi.
- Tô đại ca lại khách khí rồi?
Nhậm Thương Khung cười ha ha.
Hai người tinh thần đều là tốt, Tô Thần lúc này chuẩn bị một chút rượu và thức ăn, hai người dưới ánh trăng đối ẩm, rất vui vẻ hòa thuận. Rượu vào lời ra, Tô Thần nhịn không được hỏi:
- Huynh đệ, ta và ngươi đã là huynh đệ, thân phận lai lịch của ngươi, ca ca là rất muốn biết, nếu không rất khó chịu a.
Nhậm Thương Khung vẫy vẫy tay, ý bảo Tôn Tượng tới đây. Lại bố trí một trận pháp cách âm, rồi mới lên tiếng:
- Nếu như ca ca đã hỏi, ta lại dấu diếm, cũng là không ổn. Chẳng qua hi vọng ca ca có thể vì huynh đệ ta bảo thủ bí mật, ba tháng sau, thì không sao nữa cả.
Tô Thần nghiêm mặt nói:
- Huynh đệ, ta và ngươi nếu như kết nghĩa kim lang, ta có thể nào bán đứng ngươi? Coi như là Điện chủ đại nhân, cũng chỉ là người lãnh đạo trực tiếp của ta, không thể nào thân thiết hơn huynh đệ!
Đây cũng là lời nói thật, đồng liêu chỉ là quan hệ công việc. Mà huynh đệ, kia chính là quan hệ tình cảm.
- Tôn Tượng, ngươi cũng nghe đây. Mặc kệ nghe được cái gì, cũng không nên ngạc nhiên.
Tôn Tượng nghe ân nhân muốn công bố thân phận, hô hấp cũng có chút dồn dập lên. Những ngày này, hắn đã từng đoán, từng suy diễn, nhưng vẫn không bắt được trọng điểm.
Giờ khắc này, nghe nói ân nhân muốn công bố thân phận, vừa kích động lại vừa khẩn trương.
- Kỳ thật, ta đúng là người của Đông Hoàng Châu. Ta đến từ Thiên Các, khi rời Thiên Các ta phải mai danh ẩn tích để đi tới Kính Nguyệt thành!
- Thiên Các?
Tô Thần hơi có chút giật mình, Thiên Các, luôn luôn ở phương diện Linh Dược không có thành tích gì. Nhưng ở lần Đan sư đại hội này, lại bỗng nhiên nổi tiếng, xuất hiện một Minh Hoa Đà, liên tiếp đánh bại hai Dược Vương, làm cho Truy Nhật Kiếm Minh Lôi Kiếm cùng Tinh Nguyệt Cốc Thanh Thụ trưởng lão không thể không cam bái hạ phong.
Minh Hoa Đà này, một trận thành danh, thanh danh cũng lan đến Đan Tiên Đông Điện.
Chẳng qua là, Minh Hoa Đà này đến nay cũng chưa hoàn thành Dược Vương khảo hạch. Đây cũng là sự tình mà Đan Tiên Đông Điện vẫn cảm thấy kỳ quái.
Cho nên, vẻ mặt Tô Thần giật mình mà nhìn Nhậm Thương Khung:
- Cái này... Huynh đệ ngươi không phải là Minh Hoa Đà chứ?
Ngẫm lại cảm thấy cũng không đúng, tuy Minh Hoa Đà tuổi trẻ tài cao, nhưng cũng đã qua trăm tuổi rồi, sao chỉ có mười tám tuổi như thế này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT