Số khách không mời mà đến này, tất cả đều là Trưởng lão Bách Thảo Đường. Hơn nữa, đều là Trưởng lão tham gia Đan sư đại hội lần này.

Trừ Minh Hoa Đà ra, năm Trưởng lão khác, số tuổi đều cao hơn Minh Hoa Đà một ít. Trong đó già nhất là Dương Công trưởng lão.

Dương Công trưởng lão này, tuổi đã hơn sáu trăm, ở trong Trưởng lão hội, cũng có uy tín nhất định. Dương Công Trưởng lão râu tóc bạc trắng, trông rất tiên phong đạo cốt.

Còn bốn Trưởng lão khác, theo thứ tự là Chu Tam trưởng lão, nữ trưởng lão Mục Thiên Nhai Mục trưởng lão; Thủy Kính trưởng lão, cùng với kẻ khó chịu với Nhậm Thương Khung mà chưa thấy mặt Vương Dương trưởng lão.

Minh Hoa Đà tự mình tiếp đãi năm vị Trưởng lão này.

Thấy Hàn Lực dẫn Nhậm Thương Khung đến, Minh Hoa Đà vốn có chút xấu hổ, cũng tìm được bậc thang đi xuống, cười nói:

- Hôm nay thật sự là đại hỷ sự, vốn là chư vị Trưởng lão tới chơi, không nghĩ tới Thương Khung Cung Phụng cũng tới. Xem ra hôm nay là ngày tốt.

- Nhậm Thương Khung?

Vương Dương Trưởng lão sắc mặt trầm xuống, ánh mắt giống như chim ưng, tinh quang bạo phát, nhìn chằm chằm vào Nhậm Thương Khung.

Vương Dương này là thúc công của Vương Chấp Sự, là Trưởng lão Bách Thảo Đường. Tuy rằng bài danh trung tầng, nhưng dù sao cũng là nhất phương Trưởng lão.

Vương Chấp Sự tuy rằng không phải Tôn Tử dòng chính của hắn, nhưng bị Nhậm Thương Khung ngang nhiên vẽ mặt, ngay cả Chấp Sự Bào cũng cởi xuống, Vương Dương Trưởng lão đương nhiên sẽ rất tức giận.

Không nể mặt Vương Dương hắn, ép người quá đáng, thể diện của hắn còn đâu chứ. Bởi vì Vương Chấp Sự phạm tội chính xác, cho nên hắn mới không phát tác.

Nhưng mà, không phát tác, cũng không có nghĩa là hắn không mang thù.

Thấy Nhậm Thương Khung nghênh ngang đến, một bụng hỏa khí của Vương Dương nhất thời bạo phát.

Nhưng nữ trưởng lão Mục Thiên Nhai thì cười híp mắt, thấy Nhậm Thương Khung từ xa đến gần, nàng luôn nhìn chằm chằm vào Nhậm Thương Khung, giống như đang ngắm một báu vật vô giá vậy, trong ánh mắt tràn ngập thích thú.

Đại bàn tử Chu Tam trưởng lão, cũng nhìn không chớp mắt, nhưng một bên cũng không ngừng nhai ngấu nghiến những hoa quả mà Minh Hoa Đà mang ra.

Thủy Kính trưởng lão, cười hì hì nhìn qua Vương Dương đang tức sùi bọt mép, vẻ mặt hồ nghi nói:

- Vương trưởng lão, ngài làm sao vậy?

Vương Dương đang lo không có chỗ phát tác, kêu lên:

- Cũng tốt, hôm nay có Dương Công trưởng lão ở chỗ này, ta xin mọi người công bình phân xử.

Nói xong, đôi mắt trợn tròn hướng Nhậm Thương Khung, quát:

- Nhậm Thương Khung, ngươi không cần đi đâu. Sự kiện kia, ta đang muốn cùng ngươi nói lý.

Nhậm Thương Khung vốn không tính đi, nếu Vương Dương đã nói như vậy, hắn lại càng không muốn bỏ đi. Đi vào đại sảnh, chắp tay hướng những Trưởng lão kia thi lễ:

- Thuộc hạ Nhậm Thương Khung, bái kiến chư vị Trưởng lão.

Cung Phụng thấy Trưởng lão, cần phải hành lễ, đây là quy củ, Nhậm Thương Khung cũng không dám bỏ qua.

Sau khi chào hỏi xong, có Minh Hoa Đà là chủ nhà, Nhậm Thương Khung cũng không cần tiếp tục giữ lễ tiết. Sau khi được Minh Hoa Đà an bài chỗ ngồi, thì thản nhiên ngồi xuống.

Liếc mắt nhìn Vương Dương trưởng lão, Nhậm Thương Khung thản nhiên nói:

- Vương trưởng lão, nơi đây rất hẹp, lại ít người, ngài cần gì nói to như vậy, ngài muốn giáo huấn ta, thì cứ từ từ nói, không cần sốt ruột như vậy.

Ở đây đều là Trưởng lão, Nhậm Thương Khung cũng không thể quá ngạo mạn, làm cho người ta lưu lại ấn tượng xấu.

Tuy Nhậm Thương Khung không đem Vương Dương để vào mắt, nhưng dưới tình huống bình thường, cũng không cần làm trái quy củ.

Đương nhiên, nếu Vương Dương không thức thời, thì hắn cũng không ngại. Nguyên tắc của Nhậm Thương Khung chỉ có một, ngươi nếu phạm ta, ta trả lại ngươi mười lần.

Từ từ hớp một ngụm trà, Nhậm Thương Khung mỉm cười, chờ Vương Dương làm khó dễ.

Vương Dương vỗ bàn quát:

- Nhậm Thương Khung, Tôn nhi kia của ta, chẳng qua là nói vài câu ngu xuẩn, ngươi không cần phải tuyệt tình như vậy, ngay cả Chấp Sự Bào cũng lột đi? Ngươi đối đãi với cấp dưới như vậy, không sợ nhân tâm rét lạnh hay sao?

- Ha ha, còn có chuyện như vậy?

Thủy Kính trưởng lão tò mò hỏi, cũng không biết là không biết thật, hay là châm ngòi thổi gió.

- Vương Trưởng lão, ngươi nói tôn nhi ngươi chỉ nói mấy câu, ta tựa hồ cũng chỉ là nói mấy câu mà thôi. Chấp Sự Bào kia, là hắn tự mình cởi ra mà?

- Ngươi!

Vương Dương giận dữ:

- Nếu ngươi không lấy việc kia uy hiếp hắn, hắn sẽ bỏ vị trí Chấp Sự sao?

Thế cục bắt đầu giương cung bạt kiếm, Vương Dương giống như một lão hổ muốn ăn thịt người, trông rất có khả năng một lời không hợp, liền vung tay cắn người.

Nhậm Thương Khung cũng không chút hoang mang, thản nhiên hỏi:

- Vương trưởng lão, ta muốn hỏi, vì cái gì ta có thể lấy Thiên Hình đường uy hiếp hắn? Nếu hắn đường đường chính chính, không thẹn với lương tâm, Thiên Hình đường sẽ uy hiếp hắn như thế nào? Nếu hắn không phạm pháp lệnh, phá hủy quy củ của Thiên Các, sao lại sợ Thiên Hình Đường tìm hắn?

- Ngươi...... ngươi còn già mồm!

- Ngươi nói là đúng sao?

Nhậm Thương Khung thản nhiên nói, hắn cũng không muốn tốn nước miếng cùng Vương Dương. Vương Dương này, thích bao che khuyết điểm, loại người như hắn, không cần phải để ý làm gì.

- Nhậm Thương Khung, chuyện này, còn chưa xong đâu!

Vương Dương nghiến răng nghiến lợi:

- Ngươi chỉ là một Cung Phụng, lại bất kính với Trưởng lão chúng ta như vậy, ta xem là ngươi chán sống!

Minh Hoa Đà sắc mặt hơi đổi:

- Vương trưởng lão, không cần nói bậy lung tung, ta không cảm thấy Thiên Khung Cung Phụng đối với Trưởng lão chúng ta có gì bất kính cả.

Mục Thiên Nhai cũng cười hì hì nói:

- Đúng vậy, Vương trưởng lão, cơn tức của ngươi, không cần đem ta lôi vào. Ta cảm thấy Cung Phụng trẻ tuổi này, rất có ý tứ nha, ha ha.

Thủy Kính trưởng lão hiển nhiên là nghiêng về phía Vương Dương, cười nhạt nói:

- Mặc kệ như thế nào, Vương trưởng lão dù sao cũng là Trưởng lão, Thương Khung Cung Phụng kinh tài tuyệt diễm, nhưng có chút quy củ, cũng không nên bỏ qua.

- Đa tạ Thủy Kính trưởng lão nhắc nhở.

Thanh âm Nhậm Thương Khung lãnh đạm nói:

- Ta xử lý Vương Chấp Sự, là vì hắn động vào thủ hạ của ta. Nếu không mà nói, ta sẽ ngồi yên không lý đến. Hắn bóc lột đệ tử cùng đồng tử phía dưới, lạm dụng chức quyền, phá hư chính là danh dự của Bách Thảo Đường. Ta lúc trước chọn Bách Thảo Đường, vì nghe nói Bách Thảo Đường chí công vô tư, cánh cửa rất cao. Hành động này của ta, cũng chính là vì giữ gìn chiêu bài này, giữ gìn danh dự Bách Thảo Đường, không để ngoại giới bởi vì con sâu làm rầu nồi canh này, lại coi thường Bách Thảo Đường!

Ngôn từ khẳng khái, làm cho khuôn mặt nho nhã của Thủy Kính trưởng lão cũng đỏ lên. Hắn vừa rồi châm ngòi thổi gió, không nghĩ tới dụng ý vẫn bị Nhậm Thương Khung nhìn ra.

Vương Dương tức giận càng tăng:

- Ngươi nói ai là con sâu làm rầu nồi canh hả?

- Được rồi.

Dương Công trưởng lão, bỗng nhiên quát một tiếng:

- Cãi nhau như thế, còn ra thể thống gì nữa?

Vương Dương đặt mông ngồi xuống, ở trước mặt Dương Công trưởng lão, hắn cũng không dám nhe răng trợn mắt. Luận thực lực, luận lý lịch, hắn đều không bằng Dương Công trưởng lão.

Chu Tam trưởng lão thì cười ha ha, đầu ngón tay ngoáy lỗ tai vài cái, nói:

- Ta nói Vương trưởng lão này, không cần tức giận như vậy được không. Người trẻ tuổi tổng có chút bồng bột, lúc ngươi còn trẻ, chẳng lẽ chưa từng như vậy? Đối với người trẻ tuổi, cần khoan dung một chút!

- Chu bàn tử, ngươi nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, nếu ngươi gặp phải chuyện này...

Vương Dương không vui nói.

Chu Tam chậm rãi nói:

- Ta gặp phải việc này, một cái tát đem tôn nhi đánh chết. Như vậy sẽ không làm mất mặt ta?

Vương Dương sắc mặt biến đổi, trừng mắt nhìn Chu Tam, ánh mắt hung hãn giống như hổ.

Mục Thiên Nhai hoà giải nói:

- Được rồi, Đan sư đại hội còn chưa khai mạc, không cần phải nội chiến.

Dương Công trưởng lão nói:

- Tiểu Mục nói đúng, mọi người không nên nội chiến. Chuyện này cứ như vậy được rồi. Đan sư đại hội lần này, nếu như thành tích không khả quang, thể diện của mọi người sẽ mất hết. Tất cả mọi người cần phải có gắng. Nhất là Hoa Đà ngươi, mới thăng làm Trưởng lão, ngươi phải tự khẳng định mình?

Dương Công trưởng lão có tư cách rất cao, khi nói chuyện cũng có vài phần cậy già lên mặt. Bất quá cũng không phải là nhân vật lấy thịt đè người.

Minh Hoa Đà nói:

- Ta nhất định sẽ làm hết sức, tranh thủ đạt thành tích tốt nhất.

Dương Công trưởng lão khoát tay:

- Cố gắng hết sức là được. Đan sư đại hội lần này, thành tích cá nhân của ngươi có thể nắm chắc ở vị trí thứ mấy? Cũng không thể ở dưới đáy a?

Nói thật, năm người tham gia lần này, đáng lo lắng nhất chính là Minh Hoa Đà trưởng lão, thực lực không đủ, đến lúc đó thành tích cá nhân đội sổ, nhất định sẽ quấn chân người khác.

Lục Đại môn phái, mổi một tông môn phái ra sáu trưởng lão tham gia Đan sư đại hội.

Những tông môn đó, không thể nào phái ra tân trưởng lão như Minh Hoa Đà. Bách Thảo Đường cũng không có cách nào, những Trưởng lão khác đều không muốn tham gia, không muốn bị mất mặt. Minh Hoa Đà xung phong nhận việc, chỉ có thể để hắn đi mà thôi.

Vương Dương đối với Minh Hoa Đà cũng rất khó chịu, nguyên nhân tự nhiên chính là Minh Hoa Đà cùng Nhậm Thương Khung cấu kết với nhau làm việc. Nghe Dương Công trưởng lão hỏi, nhịn không được thêm mắm thêm muối nói:

- Đúng vậy, Hoa Đà, ngươi cũng không thể cản trở người khác. Ngươi nếu đếm ngược thứ nhất, vậy những cố gắng của chúng ta sẽ thành công dã tràng.

Thủy Kính trưởng lão cười ha ha nói:

- Dù sao Hoa Đà thăng chức trưởng lão chỉ mới một tháng, mọi người lo lắng cũng có đạo lý.

Nếu như là Dương Công trưởng lão mở miệng hỏi, đó là đương nhiên. Minh Hoa Đà sẽ không tức giận, nhưng Vương Dương cùng Thủy Kính đạo nhân thì có tư cách gì?

Dù kết quả của ta ra sao, cũng không tới phiên các ngươi khoa tay múa chân?

Trong bụng tức giận, lạnh lùng nói:

- Vương trưởng lão cùng Thủy Kính trưởng lão, tựa hồ nhận định bài danh của ta nhất định không bằng các ngươi?

Vương Dương cười lạnh:

- Chứ ngươi cảm thấy ngươi có thể vượt qua chúng ta sao?

Nói đến nước này, đã không phải là tranh cãi đơn giản, mà là đề cập đến tư cách, địa vị chi tranh. Minh Hoa Đà một bước cũng không nhường:

- Người khác ta không dám nói, nhưng Vương trưởng lão nếu xem thường ta, bản thân ta dám nói một câu, tên của ta, khẳng định sẽ cao hơn ngươi!

- Nói mạnh miệng không cần tiền vốn!

Vương Dương liên tục cười lạnh:

- Có dám đánh cuộc không?

- Đánh cuộc thì đánh cuộc, chẳng lẽ sợ ngươi sao?

Từ khi Minh Hoa Đà thăng chức trưởng lão tới nay, hắn luôn bị khi dễ, gạt bỏ, nên trong lòng hắn rất tức giận, mượn cơ hội này lập tức phát tác.

Vương Dương ngươi muốn làm chim đầu đàn chèn ép ta, vậy lấy ngươi làm đá kê chân, để vị trí trưởng lão của ta thêm vững chắc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play