Ngân trang vệ sĩ, mặc dù thực lực không cao, nhưng đều là nhất chuyển Duyên Đan. Mà đại hán khôi ngô kia, thực lực cũng không sai biệt lắm.

Nhậm Thanh Vân mặc dù là Trúc Cơ cửu trọng, có thể vận chuyển mười ba tiểu chu thiên, nhưng bị nhóm người này vây kín, hắn căn bản không có tiền vốn để phản kháng.

Ngân trang vệ sĩ bên phải tâm tư không xấu, nếu không phải tình thế bắt buộc, nhất định sẽ không thông đồng làm bậy.

Hắn không muốn Nhậm Thanh Vân chịu khổ, cố ý quát:

- Tiểu tử, nhanh chóng buông binh khí. Nếu không, một khi động thủ, nhất định sẽ phế đan điền của ngươi. Nhốt vào tử lao, cả đời không thể thoát ra.

Nhậm Thanh Vân sắc mặt trắng bệch, hắn cũng biết, ngân trang vệ sĩ này mặc dù giọng nói nghiêm nghị, nhưng là tình hình thực tế. Dưới tình huống này, nếu như hắn chống lại, những người này có thể mượn cớ giết hắn!

Chết cũng không sợ, chỉ sợ ôm không nổi cục tức này!

Đem trường kiếm ném đi, Nhậm Thanh Vân căm hận nói:

- Tốt, ta cũng không tin, Đông Hoang đại đô này, sẽ không có người nào biết nói lí lẽ.

Đại hán khôi ngô kia cười nói:

- Ngươi nói đúng, nhất định sẽ có người biết nói lí lẽ. Ít nhất đối với ngươi mà nói, chính là như vậy.

Nói xong, hướng hai gã vệ sĩ kia nói:

- Hai vị, làm phiền trói hắn lại, xuyên tỳ bà cốt (là dùng móc sắt xuyên qua xương bả vai), nhốt vào đại lao, xem hắn có chịu nhận tội không!

- Trương lão đại, ta thấy xuyên tỳ bà cốt thì miễn đi? Theo ta thấy, nếu như tiểu tử này chịu bồi thường, thì không nên huyên náo quá lớn. Nếu không sẽ làm những tán tu khác sợ hãi? Về sau, Phong Vân đạo trường khó có thể hoạt động?

Ngân trang vệ sĩ bên phải, thủy chung không muốn làm chuyện ác. Nhất là việc này cùng hắn không quan hệ nhiều lắm, tội gì thay Phong Vân đạo trường làm người ác?

- Không sao, việc này chỉ cần không nói, ai có thể biết nội tình?

Đại hán khôi ngô kia không kiêng nể gì cả, cười lớn nói:

- Chỉ là một tán tu đến từ bên ngoài, không cho hắn biết thế nào là lễ độ, hắn sao biết Đông Hoang không phải là địa phương hắn có thể giương oai?

Vệ sĩ bên phải thở dài một hơi. Nghĩ thầm tán tu từ bên ngoài, đúng là không có chút nhân quyền nào. Nếu như là những đại phân đà, có lẽ còn đỡ một ít.

Như Địa Chu phân đà, đối với Đông Hoang đại đô mà nói, chỉ là địa phương như con sâu cái kiến. Cho dù là Đà chủ của Địa Chu phân đà tự mình đến Đông Hoang đại đô, cũng phải co đuôi làm người.

Ở Đông Hoang đại đô, có quá nhiều ngang ngược, bởi vì người ở đây nhiều nhiều ít ít đều có quan hệ với Thiên Các tổng bộ. Cho dù không phải quan hệ trực tiếp, chí ít cũng có quan hệ phụ thuộc.

Ở Đông Hoang đại đô, nếu như là phân đà bài danh Top 10, có lẽ còn có chút địa vị. Nhưng mà, phân đà cấp bậc Địa Sát, ở Đông Hoang đại đô, trên cơ bản không có quyền nói chuyện.

Dù sao, cấp bậc như Địa Sát phân đà. Ở Đông Hoang là cực kỳ bé nhỏ.

Mà đệ tử đến từ Địa Sát phân đà. Có thể ở Thiên Các quật khởi, đều là phượng mao lân giác, mấy vạn năm mới có một người. Đây cũng là nguyên nhân vì sao đại hán kia dám công khai ăn hiếp như vậy.

Xiềng xích vừa thô vừa to, đem Nhậm Thanh Vân trói chặt, trực tiếp nhốt vào đại lao.

- Tiểu tử, nên thức thời một chút, theo mười lần giá bồi thường. Nếu không thức thời, đời này của ngươi sẽ ở nơi này vĩnh viển.

Vệ sĩ bên trái hiển nhiên quan hệ rất gần với Phong Vân đạo trường, uy hiếp nói.

Nhậm Thanh Vân nhắm mắt không nói, nhưng trong nội tâm lại bi phẫn cực kỳ. Đông Hoang đại đô này, là nơi như vậy sao?

Ngẫm lại một năm trước, Nhậm Tinh Hà thất vọng rời khỏi Thiên Các. Nhậm Thanh Vân hắn thì muốn lưu lại thử thời vận. Hiện tại nghĩ lại, lựa chọn của Nhậm Tinh Hà là chính xác.

Đông Hoang đại đô này, có lẽ cũng không phải là địa phương để những người như hắn sinh sống. Ở chỗ này, bọn hắn trời sinh đã kém một bậc!

Không phục, Nhậm Thanh Vân không phục! Hắn chỉ hận, hận mình không có thực lực tuyệt đối. Bằng không mà nói, hắn nhất định sẽ rút kiếm giết người, một đường giết ra ngoài, để cho phủ nha này máu chảy thành sông, để cho Phong Vân đạo trường tan biến khỏi thế giới này!

Bỗng nhiên, Nhậm Thanh Vân nhớ tới một người. Đúng, chính là Nhậm Thương Khung. Một năm trôi qua, không biết kết quả khảo hạch của Nhậm Thương Khung ở Đại Vương Ốc Sơn như thế nào?

Hắn còn nhớ rõ, Nhậm Thương Khung cùng hắn có ước định, sau khi khảo hạch kết thúc, sẽ đến đại đô tìm hắn. Hiện tại, cũng phải tới rồi chứ?

Nghĩ tới đây, Nhậm Thanh Vân như người chết đuối nắm được cọng rơm, vội nói:

- Đại nhân, dừng bước.

Vệ sĩ có tâm địa tốt hỏi:

- Ngươi muốn nói gì?

Nhậm Thanh Vân nghĩ thầm, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, lập tức nói:

- Đại nhân, ta biết rõ, Phong Vân đạo trường muốn tống tiền ta. Đúng vậy, ta trước kia có chút thân gia, nhưng một năm nay tu luyện... Đã đem gia sản tiêu hết. Ta hiện tại chỉ còn vài viên linh thạch. Nghĩ muốn thường cũng thường không nổi.

- Không thường nổi, vậy thì chờ chết đi.

Tên vệ sĩ khác cười lạnh.

- Ta không thường nổi, nhưng huynh đệ của ta bồi được. Huynh đệ của ta tên là Nhậm Thương Khung, là đệ tử chính thức của Thiên Các, ở Đại Vương Ốc Sơn khảo hạch hẳn là đã xong. Hắn rất nhanh sẽ đến tìm ta!

- Đệ tử chính thức của Thiên Các?

Tên vệ sĩ kia sững sờ, nếu như là đệ tử chính thức của Thiên Các mà nói, nhất định có chút khó giải quyết:

- Thiên phú hắn như thế nào, có thể đạt được Nguyệt Hoa Huân Chương cấp mấy?

- Phụ thân hắn chính là thúc phụ của ta, năm đó đã lấy được tam cấp Nguyệt Hoa Huân Chương, hắn có lẽ sẽ không kém phụ thân.

Nhậm Thanh Vân vội nói.

-Chỉ tam cấp Nguyệt Hoa Huân Chương?

Tên vệ sĩ kia vốn có chút bận tâm, thoáng cái bình tĩnh lại, chỉ là tam cấp Nguyệt Hoa Huân Chương, mặc dù có chút thiên phú, nhưng đặt ở Đông Hoang đại đô, đồng dạng cũng không đại biểu cái gì.

Đệ tử chính thức của Thiên Các thì sao? Không bồi thường, hắn cũng không có thể đem người lĩnh đi!

Nghĩ tới đây, tên vệ sĩ kia nhàn nhạt hỏi:

- Ân, nói như vậy, hắn bồi được không?

Nhậm Thanh Vân vội vàng nói:

- Bồi được, hắn tuyệt đối bồi được. Bản thân hắn là Đan sư, tuyệt đối bồi được.

- Là Đan sư?

Tên vệ sĩ kia tinh nhãn sáng ngời, vẻ mặt kinh hỉ, đó là một tin tức tốt a, phải báo cho Phong Vân đạo trường mới được.

Bắt được thân gia của Đan sư? Có được cơ hội này, phải lừa một số lớn mới được. Thấy tốt không lấy, ắt gặp trời phạt ah!

Nghĩ tới đây, tên vệ sĩ này cười tủm tỉm hướng người vệ sĩ kia nói:

- Huynh đệ, ngươi ở đây coi chừng hắn, ta đi ra ngoài một chút.

Vệ sĩ hảo tâm kia gật đầu, biết đồng bạn là đi thông tri cho người ở Phong Vân đạo trường, chuẩn bị lừa đảo.

Cũng không thể phản đối, chỉ phải gật đầu.

Chờ đồng bạn rời khỏi, người này hướng Nhậm Thanh Vân nói:

- Chỉ mong người huynh đệ này của ngươi, quan hệ cùng ngươi không quá xấu.

- Vì sao nói vậy?

Nhậm Thanh Vân cả kinh.

- Đơn giản thôi, Phong Vân đạo trường là muốn lừa một khoảng lớn. Ngươi không nói thân phận Đan sư thì thôi, một khi nói ra, sợ rằng giá bồi thường sẽ tăng rất cao.

- Phong Vân đạo trường, chẳng lẽ coi trời bằng vung hay sao?

Nhậm Thanh Vân bi phẫn nói.

- Cũng không phải coi trời bằng vung, muốn trách thì trách quyền thế của ngươi không bằng bọn hắn.

Vệ sĩ này thở dài một hơi:

- Mà thôi, ngươi tự cầu phúc đi. Chuyện này… ha ha ha ha.

Hắn cũng không tiện nói thêm cái gì, dù sao cũng là vệ sĩ của phủ nha, không thể vì ngoại nhân mà trách Phủ Chủ dung túng em vợ hại người?

Phong Vân đạo trường là do em vợ của Phủ Chủ đại nhân mở ra, nói Phong Vân đạo trường làm ác, cái kia chính là gián tiếp nói Phủ Chủ đại nhân làm ác.

Sự tình này, một vệ sĩ như hắn chắc chắn sẽ không làm. Đồng tình thì đồng tình, nhưng lập trường của hắn vẫn kiên định, tuyệt không khả năng vì đồng tình mà nói lung tung.

Nhậm Thương Khung mang theo Chu Vân, hai người mặc thường phục, đi vào khu vực Bắc môn. Trước khi Nhậm Thanh Vân xuống núi, bọn hắn đã có ước định. Nhậm Thương Khung biết rõ phải đi đâu tìm Nhậm Thanh Vân.

Đi vào khách sạn hỏi, tiểu nhị biết Nhậm Thanh Vân, cười nói:

- Ngươi nói vị khách quan kia. Hắn mỗi ngày đều đi thuê đạo trường tu luyện. Thường ngày vào lúc này, hắn cũng nên từ đạo trường trở về a?

- Hả? Bình thường hắn không ngẫu nhiên về muộn sao?

Nhậm Thương Khung hỏi.

- Rất ít. Bình thường lúc này đã sớm trở lại. Hơn nữa hắn rất chú ý cẩn thận, bình thường không ra ngoài đi dạo. Không muốn gây chuyện thị phi.

Tiểu nhị kia rung đùi đắc ý nói.

- Ah, ngươi biết hắn đi đạo trường nào không?

- Phong Vân đạo trường!

Tiểu nhị kia không giấu diếm nói:

- Rất nhiều tán tu nơi này, đều đi Phong Vân đạo trường thuê linh trận tu luyện.

Nhậm Thương Khung gật đầu, không có nhiều lời đi ra, hướng Chu Vân nói:

- Đi Phong Vân đạo trường.

Phong Vân đạo trường cách khách điếm không xa, rẽ vào hai ba con đường, liền thấy Phong Vân đạo trường trước mặt. Phong Vân đạo trường là một trang viên không nhỏ, ở vùng này là kiến trúc rộng rãi nhất. Nhất là hai con sư tử đá trước cửa, lộ ra khí phách mười phần.

- Tìm ai?

Người gác cổng thấy Nhậm Thương Khung cùng Chu Vân ăn mặc bình thường, lỗ mũi hướng lên trời, hừ nhẹ hỏi một câu.

- Có một tán tu tên là Nhậm Thanh Vân, thường vào đây tu luyện, hôm nay còn chưa về. Có phải còn ở nơi này hay không?

Chu Vân hỏi thay.

- Nhậm Thanh Vân? Đó là điểu nhân gì, không biết.

Vẻ mặt tên gác cổng khinh miệt.

- Cái gì?

Chu Vân ngây cả người, đây là thái độ gì? Đông Hoang đại đô này chỉ là một trạm canh gác cho Thiên Các, so với một trưởng lão của Bách Thảo Đường cũng không bằng ah.

- Lỗ tai bị điếc hả? Ta nói không biết!

- Con mẹ ngươi, thái độ của ngươi vậy sao?

Chu Vân khó chịu, tốt xấu gì hắn cũng là tùy tùng của Cung phụng Bách Thảo Đường, đến nơi thế tục này, lại bị một tên canh cổng coi rẻ, nội tâm không nóng mới là lạ.

- Thái độ lão tử vậy đó! Như thế nào, các ngươi muốn ở trước Phong Vân đạo trường ngang ngược sao?

Tên gác cổng nở nụ cười:

- Xương cốt ngứa có phải không? Hay không muốn sống nữa?

Chu Vân xắn tay áo, đang muốn tiến lên chửi bới. Nhậm Thương Khung thản nhiên nói:

- Chu Vân, cùng một con chó giữ nhà đôi co làm gì? Trực tiếp đi vào hỏi.

Nhậm Thương Khung không muốn cùng tên kia dây dưa, sải bước đi vào trong.

Thái độ này của hắn, đã triệt để chọc giận tên gác cổng. Hắn canh cổng ở Phong Vân đạo trường đã lâu rồi, sớm mượn thế của Phong Vân đạo trường ngang ngược, coi mình là quý tộc. Hôm nay bị Nhậm Thương Khung cảnh tỉnh, sự ưu việt trong nội tâm thoáng cái bị đánh trở về nguyên hình. Nguyên lai hắn chỉ là một con chó giữ nhà!

Nổi giận, tên gác cổng đã triệt để nổi giận, kêu to lên:

- Người đâu, có cuồng đồ xông vào Phong Vân đạo trường, muốn đá quán (hủy đạo trường)!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play