Nguyên Tông Sư thoáng như trong mộng, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình. Nhưng mà, chứng kiến biểu lộ gần như điên cuồng kia của Hạ Vũ Trùng, Nguyên Tông Sư biết rõ, tin tức này chắc chắn không giả.

Đáng sợ!

Nguyên Tông Sư trong nội tâm đắng chát. Hắn rốt cục minh bạch, vì cái gì Nhậm Thương Khung cường thế trước mặt Hạ Vũ Trùng, có thể biểu hiện mây trôi nước chảy. Vì cái gì Hạ Vũ Trùng hiệu lệnh Đại Vương Ốc Sơn, Nhậm Thương Khung không lo chút nào!

Không vì cái gì khác, bởi vì Nhậm Thương Khung có thực lực tuyệt đối, có thể đối mặt hết thảy mà vẫn tự tin!

Thực lực tuyệt đối, làm cho Nhậm Thương Khung căn bản không cần xem sắc mặt Hạ Vũ Trùng. Không thể nghi ngờ, Nhậm Thương Khung đang dùng hành động thực tế bắt đầu phản kích.

Động phủ số một của tầng chín phúc địa!

Đại Vương Ốc Sơn chí cao vinh quang!

Thiên Các truyền thừa hơn mấy vạn năm, một đời rồi lại một đời, bao nhiêu thiên tài mơ tới tầng chín phúc địa, mong ước được vào động phủ số một.

Hôm nay, lại một kỳ tích ra đời.

Một đệ tử đến từ Địa Chu phân đà, vậy mà nhất phi trùng thiên, đoạt được động phủ số một của tầng chín phúc địa, cướp lấy vinh quang cao nhất của Đại Vương Ốc Sơn.

Nguyên Tông Sư nhìn vẻ mặt dữ tợn vì phẫn nộ kia của Hạ Vũ Trùng, trong lòng cũng thở dài. Một bên cảm thấy may mắn, hôm nay có thể toàn thân trở ra.

Một phương diện khác cũng âm thầm lo lắng, Nhậm Thương Khung quật khởi, mặc dù không giống Hạ Vũ Trùng hùng hổ dọa người như vậy, nhưng mà nhiều thêm vài phần thần bí.

Nhậm Thương Khung đã từng nghĩ tới, muốn chọn đối thủ, tình nguyện tuyển Hạ Vũ Trùng, cũng không muốn tuyển Nguyên Tông Sư.

Hôm nay, ở trong nội tâm Nguyên Tông Sư, không phải không nghĩ như vậy? Nếu như cần phải chọn một đối thủ mà nói, hắn tình nguyện đối mặt với Hạ Vũ Trùng hung hăng càn quấy bá đạo này, cũng không muốn chọn Nhậm Thương Khung.

Nhậm Thương Khung, thật sự quá thần bí. Nhậm Thương Khung tồn tại, chính là để viết Truyền Kỳ. Hắn mỗi một lần biểu hiện, đều là Truyền Kỳ của Thiên Các.

Thần bí và đầy màu sắc Truyền Kỳ!

Hạ Vũ Trùng gào to một tiếng, quát:

- Bộ Kích, Ngạo Tà Vân, Đế Ảnh Phong, Thượng Quan Lạc, bốn người các ngươi, theo ta đi Đại Vương Ốc Điện!

- Vâng!

Hạ Vũ Trùng nhanh chóng hướng Đại Vương Ốc Điện bay vút đi. Tiếng vang trận trận:

- Tông Sư, không cần đi đâu. Thiếu gia ta rất nhanh sẽ quay về, luận bàn giữa ta và ngươi, không thể bỏ dở nửa chừng.

Hạ Vũ Trùng mời bọn người Nguyên Tông Sư đến, là vì lập uy. Sao có thể để cho bọn người Nguyên Tông Sư có cơ hội thoát thân?

Bởi vậy, liền dùng ngôn ngữ muốn mạnh mẽ lưu bọn người Nguyên Tông Sư lại.

Nguyên Tông Sư cười ha ha:

- Hạ huynh, chờ ngươi bình yên trở về, ta và ngươi lại luận bàn không muộn. Huynh đệ gần đây tu luyện đến thời khắc mấu chốt, không thể ở nơi này đợi vô ích. Chỉ là Hạ huynh lần đi này, ta cảm thấy rất lo lắng. Dã tâm quân lâm Đại Vương Ốc Sơn của Hạ huynh, chỉ sợ là việc để làm mai cho người khác mà thôi.

Nguyên Tông Sư cùng Hạ Vũ Trùng đối chọi gay gắt.

Hạ Vũ Trùng lòng nóng như lửa đốt, nghe Nguyên Tông Sư nói xong, phổi tức muốn điên, nhưng nghĩ đến việc Nhậm Thương Khung tiến vào động phủ số một, thì không có tâm tư cùng Nguyên Tông Sư dây dưa.

Ngoại trừ Hạ Vũ Trùng cùng Nguyên Tông Sư ra, những người khác không rõ chuyện gì xảy ra. Nguyên một đám hai mặt nhìn nhau, không hiểu vì cái gì Hạ Vũ Trùng cùng Nguyên Tông Sư đang muốn so tài, Hạ Vũ Trùng bỗng nhiên lại muốn đi Đại Vương Ốc Điện?

Chẳng lẽ, Đại Vương Ốc Điện xuất hiện cái gì ngoài ý muốn hay sao?

Mà Nguyên Tông Sư, vì cái gì nói Hạ Vũ Trùng làm mai mối cho người khác?

Hết thảy bí ẩn, giống như sương mù bao phủ ở bên trên chín tầng phúc địa. Hiện trường vài trăm người, mỗi một cái đều biểu lộ phức tạp, tràn đầy nghi hoặc.

Ánh mắt Nguyên Tông Sư bình thản, chậm rãi dò xét một vòng. Ánh mắt hắn đến chỗ nào, những phân đà đệ tử đầu nhập vào Hạ Tự Trùng, đều lúng túng quay đầu đi, không dám đối nhãn cùng Nguyên Tông Sư.

Lăng Vân một chút cũng không khách khí, trào phúng nói:

- Nguyên sư huynh, nếu như ta nhớ không lầm, ở đây rất nhiều người, đã từng là Thiên Lôi của ngươi, sai đâu đánh đó. Hôm nay hướng gió thay đổi, đã thành vây cánh của Hạ Vũ Trùng. Trong thế giới vũ giả này, sao lại có nhiều kẻ không có cốt khí như vậy?

Phong Tứ Hải cũng cười nói:

- Không biết Hạ sư huynh này cảnh tượng vội vàng, là vì xảy ra đại sự gì? Ta đang nghĩ, nếu như Hạ sư huynh không thể quân lâm Đại Vương Ốc Sơn, bọn hắn sẽ lại phụ thuộc ai?

Nguyên Tông Sư khoát tay áo, thản nhiên nói:

- Hai vị hiền đệ, những lời nói nhảm này không cần phải nói. Người có chí riêng, muốn dựa vào người mạnh cũng là bản tính. Chỉ là, thế giới võ giả, từ xưa đến nay, thiên tài thành tựu đại nghiệp, đều là người rất có chủ kiến, giỏi quyết đoán, xem thế cục rõ ràng... Tốt rồi, những điều này đều là lời để nói với người xa lạ. Không cần nhiều lời.

Ngược lại là Lý Chí Thiên, hết sức tò mò, nhịn không được hỏi:

- Nguyên huynh, vừa rồi ngươi cùng Hạ Vũ Trùng đối thoại, là có ý gì?

- Đúng vậy a, Nguyên huynh, vì cái gì nói Hạ sư huynh làm mai mối cho người khác?

Tiêu Đỉnh Thiên cũng hết sức tò mò.

Kể cả bọn người Tề Thiên Trần, Chu Vân Tòng, cũng cảm thấy hứng thú, tha thiết nhìn Nguyên Tông Sư, chờ hắn giải thích nghi hoặc.

Nguyên Tông Sư cười ha ha, ánh mắt nhìn tên đệ tử báo tin, cười nói:

- Vị sư đệ này, không bằng ngươi giải thích nghi hoặc cho mọi người đi?

Người nọ là tâm phúc của Hạ Vũ Trùng, hừ lạnh một tiếng:

- Ta không có hứng thú.

Phong Tứ Hải cười ha ha:

- Vị sư đệ này xem thường chúng ta ah.

Nguyên Tông Sư cười nói:

- Phong sư đệ, không cần làm khó hắn. Trong này có nội tình, nên rất nhanh sẽ được công bố. Đại Vương Ốc Sơn này sắp có trò hay để xem rồi. Hạ Vũ Trùng tân tân khổ khổ tạo thế, lại lưu một chỗ trống cho người ta chui vào!

- Cái gì?

Mọi người đều rất hiếu kỳ.

- Ta chỉ nói cho chư vị ba chữ… Nhậm Thương Khung.

Nguyên Tông Sư cười ha ha, không nói thêm gì nữa.

Những người khác nghe được ba chữ Nhậm Thương Khung kia, đều biến sắc, nhao nhao liên tưởng. Nhậm Thương Khung cùng Hạ Vũ Trùng có chút ít ân oán, cũng bị người đào móc ra.

Chẳng lẽ nói, Nhậm Thương Khung muốn khiêu chiến quyền uy của Hạ Tự Trùng?

Bên ngoài Đại Vương Ốc Điện, Nhậm Thương Khung đã nhận lấy ngọc giản biểu tượng cho động phủ số một của tầng chín phúc địa.

Những đệ tử thượng giới phụ trách khảo thí, ngoại trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ.

Nhất là Kim Vũ Phàm, biểu lộ càng phức tạp, trong lòng dâng lên một cổ sợ hãi.

Cảnh cáo lúc trước của Nhậm Thương Khung, giống như sấm sét vang lên trong đầu hắn.

- Nhất định phải đem tin tức báo cho lão tổ, Nhậm Thương Khung này bởi vì sự tình lần trước, ghi hận Kim thị nhất tộc ta, sớm đã thành thế nước lửa.

Trong nội tâm của Kim Vũ Phàm kỳ thật cũng hối hận, lúc trước Bắc Cung Dao xin giúp đỡ, mặc dù không thể giúp nàng, cũng nên lựa chọn trung lập, không nên mật báo cho Hạ thị Âm Dương Đạo, thậm chí là trợ Trụ vi ngược.

Nhưng đây là chủ ý của lão tổ Kim Quan Nguyệt, Kim Vũ Phàm hắn chỉ có thể chấp hành.

Hối hận thì hối hận, Kim Vũ Phàm thừa dịp lúc mọi người đang náo nhiệt, lặng yên rời khỏi. Hắn phải đem tin tức nói cho Kim Quan Nguyệt lão tổ biết.

Sớm chuẩn bị một chút.

Thiên tài Thiên Cương đại viên mãn, xu thế quật khởi đáng sợ đến cỡ nào, Kim Vũ Phàm rất rõ ràng. Mặc dù mấy trăm năm chưa nghe nói có Thiên Cương đại viên mãn xuất hiện.

Nhưng mà, lịch sử nói cho hắn biết, Thiên Cương đại viên mãn một khi xuất hiện, tốc độ quật khởi sẽ như ánh sáng mặt trời, từ từ bay lên, chiếu sáng khắp nơi!

- Cái gì?

Sau khi nhận được tin tức, Kim Quan Nguyệt vừa vặn bế quan, bật người dậy, kêu lên:

- Lập tức gọi Vũ Phàm trở về, ta có lời muốn hỏi hắn!

Kim Vũ Phàm rất nhanh đi tới trước mặt Kim Quan Nguyệt, kể lại mọi chuyện một lần. Kim Quan Nguyệt càng nghe càng kinh hãi, biểu lộ rất ngưng trọng.

- Không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi.

Kim Quan Nguyệt thở dài, cả người giống như già hơn mười tuổi, biểu lộ tái nhợt, thần thái tiêu điều.

Hắn biết rõ, quyết định như bị ma xui quỷ khiến trước kia, đã lưu lại một tai họa diệt tộc!

Thiên tài Thiên Cương đại viên mãn! Cho hắn vài thập niên, liền đủ trở thành điện chủ, Kim Quan Nguyệt hắn chẳng qua là một Ngân Bào trưởng lão của Liệt Dương Điện mà thôi. Kim bào cũng chưa được mặc lên, chớ nói chi là điện chủ cấp bậc!

- Lão tổ, tốc độ trùng kích Thiên Cương đại viên mãn của Nhậm Thương Khung này, so với Hạ Vũ Trùng còn nhanh hơn. Bất quá Hạ Vũ Trùng đang đuổi tới. Nhị hổ tương tranh, tất có một tổn thương. Chỉ cần Hạ Vũ Trùng đánh chết hắn, là vô tư rồi!

Kim Vũ Phàm đối với Hạ Vũ Trùng vẫn ôm tưởng tượng rất lớn.

Kim Quan Nguyệt thở dài một tiếng:

- Hạ Tự Trùng dù sao cũng là truyền nhân Âm Dương Đạo, hôm nay, cũng chỉ có thể hi vọng hắn dùng thế lôi đình vạn quân, giết chết Nhậm Thương Khung. Nếu không, Nhậm Thương Khung này, chắc chắn uy hiếp sinh tử tồn vong của Kim thị nhất mạch ta!

Kim Vũ Phàm lại nói:

- Lão tổ, chúng ta dầu gì cũng là làm việc cho Hạ thị Âm Dương Đạo, Nhậm Thương Khung nếu như đối phó chúng ta, Âm Dương Đạo há có thể ngồi yên không lý đến?

Kim Quan Nguyệt cười khổ:

- Làm việc cho Hạ thị Âm Dương Đạo? Lời là như vậy, nhưng đến cùng chúng ta được Âm Dương Đạo coi trọng bao nhiêu, chỉ có trời mới biết...

Ngay thời điểm Kim Quan Nguyệt đang lo lắng bất an, bên ngoài Đại Vương Ốc Điện, Nhậm Thương Khung đã từ biệt Lưu Dương, cùng Bắc Cung Dao hướng tầng chín phúc địa chạy như bay.

Lưu Dương nhìn hai người như thần tiên rời khỏi, trong lòng cũng cảm khái cực kỳ, thầm nghĩ chỉ sợ Nhậm Thương Khung này từ nay về sau Kim Ngư hóa Rồng, tung hoành tứ hải!

Lưu Dương nhớ tới cái gì, vỗ đầu một cái, nở nụ cười:

- Chư vị, Nhậm Thương Khung cướp lấy động phủ số một, đây là đại sự của Đại Vương Ốc Sơn, lập tức thông tri toàn bộ Đại Vương Ốc Sơn.

Những người khác nhớ tới phán đoán của Nguyên Bạch Lộc sư huynh, trong lòng đều nghiêm nghị. Ngoại trừ Mạc Vô Vi còn có chút không tiếp thụ được ra, đều nhao nhao hòa cùng.

Trong lúc nhất thời, Đại Vương Ốc Sơn lôi đình cuồn cuộn, các loại thanh âm ngưng tụ mà thành, giống như biển gầm, ở trên không trung của Đại Vương Ốc Sơn xoay quần.

- Địa Chu phân đà Nhậm Thương Khung, trước thí luyện bia hoàn thành Thiên Cương đại viên mãn, cướp lấy động phủ số một của tầng chín phúc địa!

Tin tức này, như sấm sét cửu thiên, vang dội toàn bộ Đại Vương Ốc Sơn!

Sôi trào, Đại Vương Ốc Sơn sôi trào! Vừa rồi không rõ vì cái gì Hạ Vũ Trùng bỗng nhiên rời đi, thoáng cái bừng tỉnh đại ngộ!

Nhậm Thương Khung, rốt cục ra chiêu!

Hơn nữa là ra đại chiêu, trực tiếp cướp lấy động phủ số một của tầng chín phúc địa.

Mọi người không khỏi nghĩ đến câu nói trước kia của Nhậm Thương Khung… không phải ta khiêu chiến ngươi, mà là muốn ngươi nhìn lên ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play