Cũng khó trách Bắc Cung Dao cảnh giác Hạ Vũ Trùng, bởi vì trong khoảng thời gian này, tin tức Tống Lam bị Hạ Vũ Trùng ngắt lấy, thành môi giới luyện công, đã truyền khắp Đại Vương Ốc Sơn. Bắc Cung Dao đối với tin đồn này không có hứng thú gì, cũng không muốn đánh giá lựa chọn của Tống Lam. Chẳng qua Hạ Vũ Trùng này tìm tới tận cửa, nàng rất cảnh giác. Ánh mắt lạnh như băng nhìn qua Hạ Vũ Trùng:
- Hạ sư huynh cao cao tại thượng, không cần phải tới nơi bần hàn này. Xin lỗi không tiếp được.
Bắc Cung Dao ngữ khí bất thiện, quay người muốn phản hồi động phủ.
- Chậm!
Hạ Vũ Trùng đi lên, tay áo vung lên, đem Bắc Cung Dao chặn đứng, ánh mắt không kiêng nể nhìn vào mắt Bắc Cung Dao, ngữ khí đờ đẫn:
- Bắc Cung tiểu thư, sao lại vội vã như vậy?
Bắc Cung Dao tay đè chuôi kiếm, thản nhiên nói:
- Ta cùng với Hạ huynh đạo bất đồng thì tâm bất hợp, có gì nói hay không.
Hạ Vũ Trùng cười ha ha:
-Ta ngược lại đối với Bắc Cung tiểu thư rất có hứng thú.
Bắc Cung Dao giờ phút này nếu không biết ý đồ của Hạ Vũ Trùng đến, thì nàng là kẻ ngốc. Bắc Cung Dao tự nhiên không phải người ngu, ngược lại thông minh vô cùng.
- Hạ huynh muốn khi dễ một nữ nhi yếu đuối như ta sao?
- Khi dễ gì chứ? Bắc Cung tiểu thư chắc là nghe đồn bậy bạ gì rồi? Đối với Hạ mỗ ta có chút hiểu lầm? Thôi được, ta đây cũng không vòng vo. Ngươi có điều kiện gì, cứ mở miệng!
Hạ Vũ Trùng thấy Bắc Cung Dao không phối hợp, khẩu khí cũng không khách khí, nhàn nhạt mở miệng. Bắc Cung Dao rất xem thường Hạ Vũ Trùng. Bước tới một bước, muốn đi vào động phủ, lại bị Hạ Vũ Trùng chận lại.
- Hạ Vũ Trùng, ngươi khinh người quá đáng!
Bắc Cung Dao ngoài mềm trong cứng, rút trường kiếm ra, lãnh đạm nói:
- Cuồng đồ, nếu không lui ra, ta quyết ngọc đá cùng tan với ngươi!
- Ha ha, tốt một cái trinh tiết cương liệt. Bất quá, thực lực của ngươi quá yếu. Ngọc đá cùng tan là làm không được, cũng tại ta đường đột giai nhân.
Hạ Vũ Trùng hai tay ôm ngực, khẩu khí cao cao tại thượng, phảng phất Bắc Cung Dao chống cự, càng kích phát dục vọng chinh phục của hắn. Thần thái khinh bạc, lại có vài phần khinh miệt.
- Cuồng đồ, xem kiếm!
Kiếm quang đánh tới mặt Hạ Vũ Trùng. Hạ Vũ Trùng nhẹ Xùy~~ một tiếng, một tay ở sau lưng, một tay vươn ra. Tạch...! Trường kiếm của Bắc Cung Dao, bị hai ngón tay của Hạ Vũ Trùng bắt được, giống như bị dãy núi trấn áp, bất luận nàng ra sức kéo như thế nào, đều không chút sứt mẻ. Chấn động, Bắc Cung Dao chỉ phải quăng kiếm lui về phía sau, thân hình thối lui ra ngoài hơn mười trượng, trên mặt nổi lên một tầng sương lạnh. Hạ Vũ Trùng cười đắc ý, ra vẻ nho nhã lễ độ:
- Bắc Cung tiểu thư thật hiểu lễ nghĩa, Hạ mỗ tới chơi, liền tặng trường kiếm? Coi là vật đính ước sao?
- Vô sỉ.
Cả đời Bắc Cung Dao gặp rất nhiều vô lại, ở Vân La Thành, nếu gặp phải dê xồm, hoặc là bỏ mặc, hoặc là ra tay trùng phạt. Nhưng vô lại như Hạ Vũ Trùng, bất luận thiên phú hay tu vi, đều mạnh mẽ hơn nàng mấy lần, làm cho nàng vô kế khả thi, trong đầu chỉ có một ý niệm, nếu Hạ Vũ Trùng này làm ẩu, chỉ có lấy cái chết mới chống được hắn. Một thân trong sạch, không có khả năng bị hủy trong tay hắn.
- Bắc Cung tiểu thư, ngươi mới lớn lên, còn có thẹn thùng của thiếu nữ. Nhưng phải hiểu được, ở nơi này, tiếp nhận đề nghị của Hạ mỗ, so với cự tuyệt Hạ mỗ thì thông minh hơn mười lần.
- Ngươi xem Tống Lam, nàng thức thời hơn ngươi nhiều lắm. Hơn nữa, ta có thể cam đoan, địa vị của ngươi trong lòng ta, so với Tống Lam thì cao hơn rất nhiều.
- Hạ Vũ Trùng, ngươi tu luyện tà công, thương thiên hại lí, trời tất diệt ngươi! Bắc Cung Dao ta mặc dù xuất thân thấp hèn, nhưng biết liêm sỉ, tuyệt không làm sự tình như heo chó kia. Ngươi muốn lấy trinh tiết của ta, ta chỉ có lấy cái chết chống đỡ, có hóa thành Lệ Quỷ, cũng không buông tha ngươi!
- Ha ha, Lệ Quỷ? Thiên Các chính khí rộng lớn! Lệ Quỷ hay hung quỷ gì, đều là tro bụi! Cho dù có Lệ Quỷ, Hạ Vũ Trùng ta cũng một kiếm chém chết. Bắc Cung Dao, ngươi đã bái nhập Thiên Các thì phải biết, Thiên Các sớm muộn gì cũng do ta chưởng quản, hết thảy là của ta. Từ Thiên Khung Tạo Hóa, cho tới từng cọng cây ngọn cỏ, đều là của ta. Mà ngươi, tự nhiên cũng là của ta!
Khẩu khí rất điên cuồng, nhưng Hạ Vũ Trùng nói ra, hắn lại cho đây là hiển nhiên. Tu luyện giả Âm Dương Đạo, công tham tạo hóa, chỉ kính thiên địa, không kính chúng sinh. Bởi vậy, mỗi một gã truyền nhân của Âm Dương Đạo quật khởi, đều là một cuồng nhân. Hạ Vũ Trùng này cũng không ngoại lệ. Tầng thứ năm phúc địa, vốn có vài tên đệ tử nghe thấy náo nhiệt, nhô đầu ra xem có chuyện gì, nhưng thấy khí thế ác sát của Hạ Vũ Trùng, vừa thò đầu ra, toàn bộ rụt trở về. Lúc này đến xem? Đây không phải là gây khó dễ cho Hạ Vũ Trùng, chủ động tìm chết sao? Bắc Cung Dao bất lực, nhưng ngược lại càng kiên định hơn, quật cường đứng ở đó. Chỉ cần Hạ Vũ Trùng đến gần một bước, nàng liền tữ sát. Thế giới võ giả, nếu tôn nghiêm cũng không giữ được, vậy chỉ có chết mà thôi! Hạ Vũ Trùng cười lạnh:
- Bắc Cung Dao, ta thưởng thức nguyên tắc của ngươi, nhưng không có nghĩa là ta sẽ cải biến chủ ý. Nói cho ngươi biết, ta muốn thần công tiến giai lần nữa, phải tìm một xử nữ song tu. Ngươi là môi giới kế tiếp của ta. Ngươi theo cũng phải theo, không theo cũng phải theo. Chỉ có lựa chọn của ta, không có lựa chọn của ngươi. Bất quá, hôm nay không phải thời cơ tốt, đợi thời gian khảo hạch thứ ba kết thúc, ta sẽ đem ngươi trở về động phủ của ta, cho ngươi kiến thức động phủ của thiên tài thập nhất tinh. Cũng không phải loại động phủ tầm thường ở đây có thể so sánh!
Trên dung nhan tuyệt mỹ của Bắc Cung Dao, hiện ra một tia tái nhợt, răng ngà thầm cắm, tức giận nói:
- Hạ Vũ Trùng, cho dù ngươi là bá chủ Thiên Các, cũng đừng mơ tưởng ta khuất phục. Thiên Các nếu không có thiên lý, cùng lắm thì ta rời khỏi Thiên Các!
- Ngu xuẩn! Ngươi rời khỏi Thiên Các? Ngươi có thể đi khỏi trăm vạn lãnh thổ mà Thiên Các khống chế hay sao? Trong thiên hạ, chỉ cần ngươi còn ở quốc gia mà Thiên Các khống chế, ngươi chính là vật trong lòng bàn tay ta. Ngươi cho rằng, trở về Vân La Thành, ta liền tìm không thấy ngươi? Còn nữa, ngươi cho rằng, ngươi rời khỏi Thiên Các, thì đi ra ngoài được sao?
Âm Dương Đạo ở Thiên Các thế lực ngút trời, muốn bắt Bắc Cung Dao, thật đúng là dễ dàng. Hạ Vũ Trùng điên cuồng, đều có vốn liếng để hắn điên cuồng. Thiên Các bốn đạo, Âm Dương cầm đầu. Hắn sở dĩ cùng Bắc Cung Dao nói nhiều như vậy, một là trấn áp lòng phản kháng của Bắc Cung Dao, thứ hai, cũng là giết gà dọa khỉ, dùng thủ đoạn sức mạnh để cho đệ tử khác xem, để cho mọi người biết rõ, Hạ Vũ Trùng hắn nói một không hai! Bất kể là thiên tài, hay là mỹ nữ tuyệt thế, đều phải thần phục dưới chân Hạ Vũ Trùng hắn! Trong từ điển của Hạ Vũ Trùng, chỉ có tám chữ…thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Bắc Cung Dao khẽ cắn răng ngà, lạnh giọng hỏi:
- Hạ Vũ Trùng, ngươi chỉ là một Hậu Thiên võ giả, Thiên Nhân cảnh còn chưa tới. Khẩu khí càn rỡ, không sợ gió lớn đau đầu lưỡi sao?
- Đúng vậy, ta càn rỡ. Ở Thiên Các, ta chính là Vương tương lai, là Thiên Các chủ! Lời ta nói, chính là khuôn vàng thước ngọc, ta muốn cái gì, chính là cái đó. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Hạ Vũ Trùng cực kỳ bá đạo, tay áo hất lên, bỏ đi vài bước, khẩu khí như chúa tể chúng sinh:
- Bắc Cung tiểu thư, dưa hái xanh không ngọt, còn ba ngày thời gian, ngươi ở trong động phủ mà chuẩn bị đi. Ba ngày sau, ta hi vọng thấy ngươi cam tâm tình nguyện! Nếu muốn cương liệt với ta, ta có một trăm biện pháp, diệt cửu tộc của ngươi!
Theo như quy củ của Thiên Các, đệ tử Thiên Các tổng bộ, không được vô duyên vô cớ đối phó phân đà thế lực. Nhưng mà, loại người coi trời bằng vung như Hạ Vũ Trùng, bao trùm quy tắc, Thiên Các từ xưa đến nay cũng không ít. Lông mày Bắc Cung Dao chau lại, ngây người một lát, bỗng nhiên quyết định chủ ý. Phản hồi động phủ, thu thập hành lý, rất nhanh rời khỏi tầng thứ năm phúc địa, hướng đại vương phòng điện phương hướng đi đến. Bắc Cung Dao nhẹ nhàng cầm lấy một khối ngọc bội, nhưng trong nội tâm lại bất ổn:
- Hi vọng khối ngọc bội này còn hữu dụng, Kim Quan Nguyệt tiền bối năm đó đi Tu La Hải thí luyện, chạy trốn đến bến tàu Vân La Thành, chịu qua ân huệ của Bắc Cung gia tộc ta, sau đó tặng Bắc Cung gia một khối ngọc bội, nói khi nào Bắc Cung gia gặp khó khắn thì hắn sẽ ra tay trợ giúp. Hôm nay, ngọc bội kia truyền thừa bảy tám thế hệ, hai ba trăm năm qua đi, Kim Quan Nguyệt tiền bối đã là trưởng lão Liệt Dương Điện, còn giữ lời hứa trước kia nữa không?
Bắc Cung Dao tìm một người tên là Kim Vũ Phàm sư huynh, người này là hậu bối của Kim Quan Nguyệt tiền bối. Thấy Kim Vũ Phàm, Bắc Cung Dao đem ngọc bội kia đưa ra, nói:
- Kim sư huynh, ta muốn gặp Quan Nguyệt trưởng lão, mong Kim sư huynh thành toàn.
Kim Vũ Phàm thấy ngọc bội, liền biết lai lịch, gật gật đầu:
- Tốt, ta lập tức bẩm báo gia tổ, mời Bắc Cung sư muội chờ một chút.
Kim Vũ Phàm đi ra ngoài cửa, lấy ra một đạo truyền âm phù. Qua một lát, lại đi đến:
- Gia tổ đã thu được tín phù, người nói sẽ tới ngay.
Kim Vũ Phàm không nói sai, cũng không lâu lắm, Kim Quan Nguyệt trưởng lão liền tự mình giá lâm. Lúc nhìn thấy Bắc Cung Dao, cũng là kinh ngạc, cười nói:
- Ngươi là tử tôn đời thứ mấy của Bắc Cung Phong lão đệ?
- Bẩm Quan Nguyệt trưởng lão, ta là hậu bối đời thứ tám. Kim Quan Nguyệt vuốt vuốt râu dài, thở dài:
- Tuế nguyệt không tha người, hai trăm năm, cố nhân đã về hoàng thổ, hậu bối đã truyền thừa đến đời thứ tám, thật khiến cho người ta thổn thức. Ngươi lần này tìm ta, có phải gặp chuyện khó khăn gì đúng không?
Bắc Cung Dao liếc nhìn Kim Vũ Phàm. Kim Vũ Phàm rất biết điều:
- Lão tổ, vãn bối cáo lui.
- Đi đi.
Kim Quan Nguyệt khoát tay áo, cũng không ngăn cản. Bắc Cung Dao thấy Kim Vũ Phàm rời khỏi, mới lên tiếng:
- Quan Nguyệt trưởng lão, vãn bối thực có chuyện...
Lập tức đem những chuyện của mình nói ra. Kim Quan Nguyệt càng nghe càng kinh, nghe đến cuối cùng, biểu lộ hết sức ngưng trọng, im lặng sau nửa ngày, mới chậm rãi hỏi:
- Ngươi đối với việc này, có thái độ như thế nào?
Bắc Cung Dao không chùn bước:
- Vãn bối liễu yếu đào tơ, lại biết liêm sĩ. Hạ Vũ Trùng bá đạo như thế, vãn bối thà chết không theo!
Biểu lộ của Kim Quan Nguyệt có chút biến đổi, gật gật đầu:
- Tốt, việc này ta đã có quyết định. Hạ Vũ Trùng tuy là truyền nhân của Hạ thị Âm Dương Đạo, nhưng hôm nay còn chưa cứng cáp. Lão phu sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi. Ngươi trở về kiên nhẫn một ngày, sau đó ta sẽ trả lời thuyết phục cho ngươi. Không thể lỗ mãng làm việc, nếu không hối hận không kịp. Việc này chỉ có thể hòa giải, không thể ngoan cố chống lại.
Bắc Cung Dao im lặng, từ khẩu khí của Kim Quan Nguyệt trưởng lão, nàng có thể ít nhiều hiểu được. Kim Quan Nguyệt trưởng lão này, không dám chống lại Hạ thị Âm Dương Đạo. Chỉ có thể cầu tình, hòa giải... Bắc Cung Dao cũng không thể nói cái gì, dù sao Kim Quan Nguyệt cũng không có thể vì điểm ấy sự tình, đi đắc tội Hạ thị Âm Dương Đạo, đó là tự chịu diệt vong. Trở lại động phủ, Bắc Cung Dao đứng ngồi không yên, không khỏi nhớ tới một người, thầm nghĩ:
- Ta từ Vân Bích Nhai chém giết hai đầu nhất cấp Thiên Yêu đã trở về, hắn như thế nào còn chưa trở lại?
Vừa nghĩ tới thì không tự chủ được, liền hướng tầng thứ tư phúc địa đi đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT