Hư không sáng lạn, phù vân muôn hình vạn trạng, dưới tốc độ của cao phong, biến ảo thành các loại hình dạng, làm cho người ta nhìn không kịp. Trong mây trắng, thỉnh thoảng có vài linh cầm bay qua, tạo thành một đường vòng cung xinh đẹp, cảnh tượng thật là siêu phàm thoát tục. Chỉ có điều, bọn người Nhậm Thương Khung ở trên bệ đá, giống như bị người bỏ qua vậy.

Bất luận là ai đi ngang qua, hoặc là thoáng nhìn một cái, hoặc không thèm liếc mắt mà bay đi. Mới đầu, Cao Hồng Tinh cùng Vũ Phi Dương còn kêu gọi mấy lần, về sau thấy không một ai đáp lại, tâm cũng nguội lạnh một nửa, ngồi trên bệ đá ngẩn người. Nhậm Tinh Hà thì rất chịu khó, thừa dịp này khoanh chân mà ngồi, tiến vào trạng thái tu luyện.

Từ khi phục dụng Xích Vương Kim Cương Đan về sau, Nhậm Tinh Hà suốt ngày đều cảm thấy tinh lực quá thừa, không sao dùng hết khí lực. Toàn thân huyết dịch, gân cốt thậm chí mỗi một tấc cơ nhục, đều ở trạng thái sinh động vô cùng. Cũng may Nhậm Tinh Hà nhớ kỹ lời dặn dò của Nhậm Thương Khung, phát huy tác dụng Xích Vương Kim Cương Đan trong người, hắn có thể hấp thu bao nhiêu, thì sẽ có lợi bấy nhiêu. Nên bất luận có thời gian rảnh nào, dù là rất ngắn, hắn cũng tiến vào trạng thái tu luyện.

Nhậm Thương Khung hai tay chắp sau lưng, đứng ở trên bệ đá, toàn lực phóng thích đại đạo hạt giống, thăm dò động tĩnh bốn phương tám hướng. Bỗng nhiên hướng tây bắc có một đạo hoa quang trùng thiên, từ trong mây bay ra một đạo bạch sắc tựa như luồng khí xoáy, bên trong luồng khí xoáy có một linh vật nửa cầm nửa thú. Linh vật kia hai cánh như Loan Phượng, nhưng thân hình lại thon dài giống như sài lang, toàn thân ngân quang chói lóa. Trên lưng linh vật này chở một người, người kia mình mặc trường bào màu xanh nhạt, không nói diện mục người này có bao nhiêu anh tuấn, nhưng từ ngũ quan đặc biệt kia có thể đoán được, người này bất kể là ngoại hình hay khí chất, đều có cạnh có góc, diện mạo bất phàm, cùng với đám đệ tử lúc nãy so sánh, có thể nói là trên trời dưới đất. Kỳ lạ nhất là, ánh mắt người này lăng lệ ác liệt, phảng phất từ xa đã cảm ứng được khí tức đại đạo hạt giống của Nhậm Thương Khung, ánh mắt thoáng nhìn qua, hướng Nhậm Thương Khung bên này đi tới.

- Nhãn lực thật sắc bén!

Nhậm Thương Khung bị ánh mắt này liếc qua, ẩn trong lúc đó, thậm chí có một cảm giác như bị trúng tên, trong lòng không khỏi rung mạnh. Khoảng cách xa như thế, chỉ tùy ý thoáng nhìn, đã có uy áp hung hãn như thế, làm cho Nhậm Thương Khung là Trúc Cơ cửu trọng cảm thấy khí huyết quay cuồng.

- Người kia là ai?

Nhậm Thương Khung khiếp sợ, bắt đầu phán đoán lai lịch của người này. Thiên Các chế độ nghiêm mật, trước khi trở thành đệ tử Thiên Các, bất luận kẻ nào đều không thể biết tình huống nội bộ của Thiên Các. Đối với ngoại giới mà nói, Thiên Các tự nhiên là tràn đầy cảm giác thần bí. Ánh mắt người kia thoáng nhìn qua đám người Nhậm Thương Khung, vốn đang vội vàng đi qua, rõ ràng chậm lại một chút. Ở đỉnh đầu linh vật vỗ nhẹ một cái, linh vật kia liền thay đổi hướng bay, lướt tới chỗ Nhậm Thương Khung. Mặt đối với uy áp của người này, Vũ Phi Dương cùng Cao Hồng Tinh không tự chủ được lui lại mấy bước, hữu ý lui về sau lưng huynh đệ Nhậm Thương Khung, kỳ lạ chính là, thấy người nọ xuất hiện, những đệ tử đi ngang qua kia, cả đám đều thu vẻ đạm mạc trên mặt, nhao nhao dừng lại ra động tác cúi chào.

- Thương Lãng sư huynh!

- Bái kiến Thương Lãng sư huynh!

- Bộ sư huynh hảo!

Người nọ biểu lộ lãnh đạm, khẽ gật đầu, chỉ bọn người Nhậm Thương Khung, hỏi đám đệ tử kia:

- Mấy người này là ai?

Những đệ tử kia mỗi người đều hai mặt nhìn nhau, trả lời không được. Bọn hắn chỉ là đi ngang qua, nếu như không phải thấy Thương Lãng sư huynh mà nói, bọn hắn căn bản cũng không dừng lại, làm gì có thời gian quản những người kia là ai? Ngược lại có một đệ tử cơ linh, xum xoe nói:

- Bộ sư huynh, hôm nay các phân đà khảo sát chọn anh tài đều đã xong. Những người này, hẳn là đệ tử trẻ tuổi đến từ địa phương nào đó?

Thiên Các có một trăm lẻ tám phân đà. Các phân đà đều tổ chức thịnh hội đại tuyển, đã đến thời điểm đón tân đệ tử, đệ tử chính thức đến từ các nơi khoảng hai ba ngàn, ngoại môn đệ tử thì gần gấp đôi, cộng chung vào một chỗ chừng hơn vạn người. Mà hơn vạn người này, mặc dù đối với các nơi mà nói, đều là tuổi trẻ tuấn kiệt, là thiên tài. Nhưng loại “Thiên tài” này, đã đến Thiên Các tổng bộ, đại bộ phận sẽ thành đá kê chân cho kẻ khác, trở thành vật hi sinh cho cường giả chân chính. Có thể trổ hết tài năng, mỗi một lần thịnh hội được một hai cái là tốt lắm rồi. Đại đạo vô cùng tàn khốc, tuyệt không phải người bình thường có khả năng lĩnh ngộ. Người có thể lĩnh ngộ, trừ khi cơ duyên quá kém, nếu không sớm muộn gì cũng trở thành cường giả danh chấn một phương. Bởi vậy, những Thiên Các đệ tử đối với các tân đệ tử, ôm thái độ bỏ qua cũng là hợp tình hợp lý. Bọn hắn xem ra, thực lực bản thân mình mới là trọng yếu nhất, không cần phải đem thời gian cùng tinh lực ký thác vào đám tân đệ tử này.

Bộ Thương Lãng nhìn bọn người Nhậm Thương Khung vài lần, khẩu khí có chút không hài lòng:

- Nếu là người mới, cái kia chính là Thiên Các đệ tử, tại sao lại đem bọn họ gạt ở chỗ này? Là người nào chịu trách nhiệm đưa đón?

Mọi người không ai dám nhận, ăn hối lộ đã trở thành truyền thống của Nghênh Tân Các. Mọi người ai cũng biết. Chỉ có điều lúc này ai dám lắm miệng? Cũng may Bộ Thương Lãng tựa hồ cũng biết chuyện này, nên không gặn hỏi, thản nhiên nói:

- Có câu thiện nhân ắt có thiện quả, ác giả ác báo, các ngươi có dám khẳng định trong đám người trẻ tuổi kia, tương lai sẽ không nổi bật, sẽ không trở thành người mà các ngươi kính ngưỡng?

Một đám đệ tử đều cười khổ khúm núm, không dám tranh luận.

- Đem bọn họ đưa đến Nghênh Tân Các đi. Nghênh Tân Các mở cửa lâu rồi, vậy mà tân đệ tử còn không tập hợp đủ, hiệu suất làm việc thật đúng là kém.

Bộ Thương Lãng phân phó hoàn tất, vung tay lên, cho tọa kỵ bay đi. Hiển nhiên, lời nói của Bộ Thương Lãng rất có trọng lượng, ít nhất những đệ tử này, không có một người dám trái lại. Mỗi người mang một tên, đem sáu người Nhậm Thương Khung đưa đến Nghênh Tân Các. Từ bệ đá nhìn qua, Nghênh Tân Các tự hồ chỉ là một đám kiến trúc dày đặc. Khi bọn hắn tới gần, mới biết khí thế của Nghênh Tân Các hào hùng đến cỡ nào. Bước chân lên thềm đá, hai bên cổ thụ to lớn, kỳ hoa dị thảo, linh cầm bay múa, làm cho người ta không kịp nhìn. Sau khi tiến vào Nghênh Tân Các, đệ tử chính thức cùng ngoại môn đệ tử liền có điểm khác biệt. Đệ tử chính thức thì được Nghênh Tân Các phân phối cho một gian nhà tranh để nghỉ ngơi tu luyện.

Mà ngoại môn đệ tử, chỉ có thể an bài trong phòng khách ở ngoại vi. Nhậm Thương Khung tuân theo nguyên tắc, theo người tiếp đãi an bài, đi vào gian nhà tranh được phân phối cho hắn. Tên phụ trách tiếp đãi đệ tử kia cầm ngọc bài thân phận của Nhậm Thương Khung, suy nghĩ thoáng một lát, cười nói:

- Nhậm Thương Khung, danh tự thật là uy phong. Bất quá…

- Bất quá cái gì?

- Được rồi, ngươi là người mới, khẳng định tâm chí rất cao, ta không nói những cái khác. Chỉ nhắc ngươi rảnh rổi không có việc gì thì không nên xông loạn khắp nơi, ít nói một chút...

- Ha ha, sư huynh là người từng trải, mong sư huynh chỉ điểm một chút?

- Ha ha, muốn nói ta từng trải, ngược lại không sai. Bất quá nha, những kinh nghiệm này, không phải nói chia xẻ liền chia xẻ...

Đây là muốn ăn hối lộ a, Nhậm Thương Khung trong nội tâm hiểu rõ, hắn cũng không phải cấp không nổi. Nhưng mới đến, hắn cũng không muốn gặp người liền đưa lễ, coi tiền như rác được. Nghĩ như thế, đành phải giả bộ hồ đồ:

- Xem ra tiểu đệ không có phúc phận, ngày sau đành phải chậm rãi tìm hiểu.

Người nọ thấy Nhậm Thương Khung không hiểu, tức muốn trở mặt tại chỗ. Cũng may còn có mấy phần hàm dưỡng, sắc mặt trầm xuống:

- Đã như vầy, ngươi nên ở nơi này đừng đi loạn, đợi thông tri.

Nói xong liền quay đầu, mặt âm trầm đi ra. Hiển nhiên, hắn cảm thấy Nhậm Thương Khung là loại người đã nghèo còn ngu, có ép cũng không ra chất béo gì. Nhậm Thương Khung đưa mắt nhìn người này đi xa, đứng ở trước cửa như đangsuy nghĩ điều gì. Trên đường đi hắn cũng nghe nói, tân đệ tử lần này có trên vạn người, bây giờ còn chưa tới một nửa, xem ra muốn tất cả người đến đông đủ, còn cần một ít thời gian nữa. Ở trong nhà tranh dạo qua một vòng, Nhậm Thương Khung chậc chậc thở dài:

- Thiên Các không hổ là Thiên Các, bên trong nhà cỏ này lại có linh khí chấn động, xem ra dưới mỗi một gian nhà tranh, đều có một đạo linh mạch? Hơn nữa độ linh lực của linh mạch này, cũng không thấp ah. So với nơi tu luyện trọng yếu bên trong gia tộc, còn tinh thuần hơn nhiều!

Thời điểm ở Vân La Thành, Nhậm thị gia tộc tự nhiên cũng có mật thất tu luyện, nhất là nơi để cho những nhân vật trọng yếu tu luyện, được gia tộc chế tạo rất tỉ mỉ. Nhưng những mật thất loại này, so với một gian nhà tranh của Thiên Các cũng không bằng! Khó trách nhiều người muốn bái nhập Thiên Các như vậy, những thứ khác không nói, chỉ riêng phúc lợi này thì thế tục đã khó có được rồi.

Nhậm Thương Khung đã ở bên trong nhà tranh hai ngày, mỗi ngày chỉ ru rú trong nhà. Từ khi tiến nhập võ đạo Trúc Cơ đệ cửu trọng về sau, hắn hôm nay cũng không nôn nóng, mỗi ngày chỉ rèn luyện thân thể, dẫn khí luyện khí, củng cố cảnh giới đệ cửu trọng. Võ đạo Trúc Cơ đến đệ cửu trọng, đã là Trúc Cơ đỉnh phong. Đại bộ phận võ giả đến một bước này cơ hồ đã là cao nhất, không có khả năng tiến thêm được nữa. Chỉ có một bộ phận nhỏ có được đại cơ duyên, mới có cơ hội vượt ải, trùng kích Thiên Nhân cảnh. Vượt ải một đường, Thiên Nhân hai lối. Ý nghĩa của tám chữ này là, vượt ải chỉ có một đường, nhưng khi trùng kích thì có hai lối, nếu thành công, sẽ tiến vào Thiên Nhân cảnh, từ nay về sau bước lên đại đạo! Còn nếu như thất bại, thì vĩnh viễn đọa lạc phàm trần, không có cơ hội thoát khỏi vận mệnh phàm nhân. Trúc Cơ võ giả cùng Đan đạo cường giả, tuyệt đối là cách biệt một trời một vực!

Có rất nhiều người, dương thọ đã qua năm mươi, trên đầu đã hai thứ tóc, cũng không có cơ hội trùng kích Tiên Thiên cảnh giới. Mà Nhậm Thương Khung mới mười sáu tuổi, đã có một cơ hội cực lớn trước mắt. Thứ nhất, đại đạo hạt giống trong cơ thể hắn đã thức tỉnh, chỉ cần không mất mạng, nhất định sẽ có cơ hội trùng kích Thiên Nhân cảnh. Thứ hai, hắn đã trải qua hai kiếp làm người, tâm tính cùng lực lĩnh ngộ đều hơn xa người thường. Nhưng mà, trọng yếu nhất, vẫn là Đăng Thiên Môn linh dịch, đã giúp hắn dịch kinh tẩy tủy, thoát thai hoán cốt!

Mà Tống Lam có thể ở thời gian ngắn tiến vào Trúc Cơ cửu trọng, là dựa vào một quả thượng phẩm Trúc Cơ Đan. Thượng phẩm Trúc Cơ Đan này độ linh lực cùng dung hợp vừa mới đến chín thành mà thôi, ở trên nó còn có cực phẩm Trúc Cơ Đan! Nhưng cho dù là cực phẩm Trúc Cơ Đan, cùng Đăng Thiên Môn linh dịch so sánh, vẫn là cách nhau vạn dặm! Bởi vậy mới nói, con đường trùng kích Thiên Nhân cảnh, Nhậm Thương Khung đã có chín thành nắm chắt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play