Hành trình trở về Vân La Thành, Nhậm Thương Khung hết sức thích ý. Tuy Tùng Vân Tán trên người vẫn còn hiệu lực, nhưng chỉ hai ba ngày sau tự nhiên sẽ hết, cũng không có di chứng gì.
Nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, trở về địa điểm xuất phát cần ba bốn ngày, đủ để cho Nhậm Thương Khung khôi phục.
Mà tin tức của Tam Giao Đảo thí luyện, đã truyền đến Vân La Thành rồi.
Toàn bộ Vân La Thành sôi trào.
Quá nóng hẳn phải chết!
Quả nhiên, lúc trước Tống Lam được coi là người có khả năng dành quán quân nhất, chỉ đứng vị trí thứ ba. Mà rất ít xuất hiện, ngay cả tin tức thức tỉnh đại đạo hạt giống cũng không có là Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao, cả hai đều dành vị trí thứ nhất cùng thứ hai.
Nhậm thị gia tộc, nhất thời phong quang vô lượng.
Trong Top 10, Nhậm thị độc chiếm năm tịch, thành tích nổi bật bậc này, ngay cả Nhậm thị lão thái thái cũng bất ngờ.
Vân La Thành thập đại gia tộc cạnh tranh lẫn nhau, vẫn là chủ đề đứng đầu. Như vậy giờ phút này, vị trí đứng đầu tạm thời không ai tranh luận nữa.
Đương nhiên, lão thái thái đối với gia sự nhà mình rất rõ ràng, nàng biết thành tích của Nhậm thị có thể xuất chúng như thế, chính là nhờ Nhậm Thương Khung.
Cũng chỉ có Nhậm Thương Khung, mới có thể mang đến kỳ tích cho Nhậm thị, giống như cha hắn năm đó sáng tạo kỳ tích vậy.
Đội thuyền về tới bến tàu Vân La Thành, nhận lấy quy cách nghênh đón cao nhất.
Vân La thành chủ La Hiên tự mình dẫn đội, nghênh đón đội ngũ thí luyện trở về. Tuy kết quả của Tam Giao Đảo thí luyện La Hiên không muốn nhìn thấy, nhưng đây là nhiệm vụ, hắn không thể không làm.
Cách ba tháng, lần nữa trở lại Vân La Thành, làm cho rất nhiều võ giả có cảm giác như mình vừa sống lại một kiếp khác. Dù sao, rất nhiều đồng bạn lúc trước cười cười nói nói, nay đã trở thành xương khô ở Tam Giao Đảo.
Nhậm thị bên này, lão thái thái chống gậy mà đứng, cả người khí thế bừng bừng.
Giờ khắc này, lão thái thái đã không phải là tam chuyển Duyên Đan như lúc trước, sau khi hấp thu thành công tinh hoa của thất cấp Linh dược, thân thể lão thái thái đã được cường hóa, phá tan gông cùm xiềng xích, thành tựu Ngân Đan đại đạo.
Nội đan của Thiên Nhân cảnh mỗi khi tăng lên một đại chu thiên, là tấn thăng một cấp. Mỗi tam chuyển là một đại giai. Tam chuyển là Duyên Đan, lục chuyển là Ngân Đan, từ thất chuyển đến cửu chuyển, chính là Kim Đan đại đạo.
Bởi vậy lão thái thái hôm nay đạt đến đại chu thiên tứ chuyển, tất nhiên là Ngân Đan giai vị.
Tại Vân La Thành, Ngân Đan cường giả có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ngoại trừ Vân La thành chủ La Hiên ra, chỉ có Thiên Các cứ điểm mới có Ngân Đan cường giả.
Trong thập đại gia trong tộc, thời điểm lão thái thái là tam chuyển Duyên Đan, đã được xem là tồn tại mạnh nhất, tuy tam chuyển Duyên Đan cũng có mấy người.
Thế nhưng hôm nay đạt tới tứ chuyển Ngân Đan, trong thập đại gia tộc, chính là vô địch thủ.
Sau khi cách mấy tháng, Nhậm thị lão thái thái công khai lộ diện lần nữa, khí chất của bà phát ra lập tức hấp dẫn vô số người ghé mắt.
Thành chủ La Hiên vô cùng kinh ngạc, ở trên người lão thái thái dừng lại một lát, thẩm đạc một phen, trong lòng nghiêm nghị:
- Lão thái bà này, vậy mà đột phá Duyên Đan trói buộc? Thành tựu Ngân Đan?
Tin tức ngoài ý muốn này, làm cho La Hiên hơi chấn động. Căn cứ phỏng đoán của hắn, Nhậm thị lão thái thái cả đời không có khả năng đột phá được.
Nhưng mà, sự thật bày ra trước mắt, làm cho La Hiên tính sai lần nữa.
Liên tiếp tính sai, làm cho La Hiên không khỏi thừa nhận, thời gian gần đây của Nhậm thị, xác thực rất nhiều thần bí, làm cho hắn cảm thấy có chút khống chế không nổi.
Đây là lần đầu tiên mà La Hiên cảm thấy, hắn không thể khống chế được một gia tộc trong Vân La Thành.
Đội tàu cập bờ, Vạn Ưng Vương sải bước đi đến bến tàu, hướng đại diện của Thiên Các cứ điểm nói:
- Không cần phô trương, lôi đài Võ đấu đã hoàn thành chưa?
- Hồi bẩm Ưng Vương, đã chuẩn bị thỏa đáng.
Vạn Ưng Vương dừng bước, tuyên bố:
- Đội ngũ tạm thời giải tán, ba ngày sau, tổ chức chung cực Võ đấu, chúng ta không gặp không về!
Đội ngũ hoan hô hưởng ứng, sau đó giải tán. Vô luận như thế nào, người còn sống trở về, cảm thụ được bầu không khí của Vân La Thành, áp lực ba tháng qua thoáng cái giảm đi rất nhiều.
Sau khi đội ngũ của Nhậm thị tụ tập xong xuôi, lão thái thái mặt mày hớn hở:
- Hảo hảo hảo, rất tốt. Lão thân quả thật không có từ gì để nói. Sau khi trở về, mỗi người đều có phần thưởng.
Tống gia bên kia rất là ảm đạm. Bởi vì Tống Lam thất bại, làm cho Tống gia vốn dĩ chuẩn bị chúc mừng rất hoành tráng, cũng không cách nào thi triển được.
Tống Thanh Sơn tất nhiên biết rõ tính cách của Tống Lam, cũng không trách móc nặng nề, thản nhiên nói:
- Vân La thịnh hội cũng chưa chấm dứt. Cơ hội vẫn còn, không cần sa sút tinh thần như thế.
Những võ giả của Tống gia nghe vậy cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tống Lam có chút ủy khuất nói:
- Gia gia.
Tống Thanh Sơn khoát tay chặn lại:
- Trở về rồi hãy nói.
Biểu lộ của Tống Huy có chút ảm đạm, hắn năm nay không có tư cách tham gia thịnh hội vì quá tuổi giới hạn.
Nhưng cũng không có nghĩa là hắn không quan tâm thịnh hội này.
Dù sao, đổ ước lúc trước, nếu Tống Lam không địch lại Nhậm Thương Khung. Như vậy hắn mất đi tư cách cùng Nhậm Tinh Hà cạnh tranh Lạc Điệp Vũ, đây là chưa chiến mà bại a.
Tống Lam thấy biểu lộ muốn nói lại thôi của Tống Huy, âm thanh lạnh lùng nói:
- Tống Huy, ngươi đem những lo lắng ấy vứt đi. Vũ đấu còn chưa diễn ra, hắn còn chưa có thắng, ta cũng chưa có thua.
Tống Huy ngượng ngùng cười nói:
- Ta đối với Lam muội tự nhiên rất có lòng tin, làm gì có lo lắng chứ. Lại nói tiếp, tiểu tử kia bất quá chỉ là Trúc Cơ kỳ bát trọng, biết không chừng trong thí luyện còn có ăn gian nữa đó chứ?
Hắn dù sao không có tự mình kiểm nghiệm, cảm thấy Tam Giao Đảo thí luyện này, Nhậm Thương Khung đoạt giải quán quân có chút tà dị, hoàn toàn không nằm trong dự đón của mọi người.
Lúc này Nhậm Tinh Hà vừa vặn đi qua, lãnh trào nói:
- Tống Huy, nếu như ngươi thua không phục, hiện tại có thể hủy bỏ đổ ước, ta sẽ cân nhắc cho ngươi tư cách cạnh tranh.
Tống Huy giận tím mặt:
- Tiểu tử, ngươi đừng điên cuồng. Một năm ước hẹn tới, ta không đánh ngươi răng rơi đầy đất, thì Tống Huy ta bất tài.
Nhậm Tinh Hà khoan thai cười cười:
- Vậy cũng phải xem ngươi có tư cách tham gia cuộc chiến đó không đã.
Nói xong chậm rãi đi qua, vẻ mặt trào phúng.
Tống Huy sắc mặt tái nhợt, nếu địa điểm thích hợp, hắn nhất định sẽ rút kiếm chém Nhậm Tinh Hà thành cặn bả.
Đêm đó, Nhậm thị gia tộc đèn đuốc sáng trưng, vui sướng hớn hở, náo nhiệt vô cùng.
Mà Tống gia tổng bộ, lấy Tống Thanh Sơn cầm đầu, đang tổng kết Tam Giao Đảo thí luyện lần này.
Tống Lam cố gắng bình tĩnh, đem quá trình Tam Giao Đảo thí luyện kể hết một lần. Cho dù Tống Thanh Sơn nhiều lần bảo nàng bình tĩnh, thế nhưng mỗi khi nhắc đến những tin tức có quan hệ với Nhậm Thương Khung, nàng vẫn không khỏi có chút phẫn nộ.
- Theo Lam Nhi nói, như vậy Nhậm Thương Khung xác thực có chỗ hơn người, liên tục ba đảo đều có thể phát huy vượt xa người thường, như vậy thấy được trên người người này, có ưu thế mà chúng ta nhìn không tới.
Khẩu khí của Tống Thanh Sơn tuy bình thản, nhưng rất ngưng trọng. Hắn có một loại dự cảm, Nhậm Thương Khung này sẽ trở thành ác mộng của Tống gia.
Đại trưởng lão Tống Kim Long than nhẹ một tiếng:
- Kẻ này gần nửa năm qua, bỗng nhiên ngang trời xuất thế. Hẳn là có kỳ ngộ? Hơn nữa, võ giả thí luyện của Nhậm thị, rõ ràng có thể tụ tập cùng một chỗ, như vậy đã dùng thủ pháp đặc thù gì? Nếu không phải vậy, Nhậm thị sao có được thành tích xuất chúng như thế?
Tống Thanh Sơn lạnh lùng mỉm cười nói:
- Thành tích xuất chúng, chỉ là phù vân. Người tiếng nổi, chỉ có Nhậm Thương Khung mà thôi. Kẻ này có thể giết chết Thiên yêu, tuy cùng Bắc Cung Dao liên thủ. Nhưng cũng đủ nói rõ kẻ này trí dũng song toàn, hơn nữa phúc duyên rất thâm hậu.
- Tộc trưởng, Nhậm Thương Khung này chỉ sợ đã là một họa lớn của Tống gia ta. Theo ta nghĩ, Lam tiểu thư vẫn còn cơ hội, phải ở trong võ đấu toàn lực chém giết kẻ này. Nếu như kẻ này chỉ là Trúc Cơ bát trọng, Lam tiểu thư vẫn có ưu thế nhất định. Hôm nay, bài danh dù bị Bắc Cung Dao áp chế, thì đã sao? Nhiệm vụ thiết yếu, là phải giết được Nhậm Thương Khung!
- Đúng, chỉ cần có thể giết chết Nhậm Thương Khung, mang theo dư uy này, đánh bại Bắc Cung Dao có khó gì chứ? Nàng tuy xuất chúng, nhưng thực lực hiển nhiên vẫn kém hơn Nhậm Thương Khung.
- Lam Nhi nhất định dốc hết toàn lực, chém giết Nhậm Thương Khung, đem toàn bộ uất ức trả hết cho hắn.
- Nhớ lấy, không thể lại khinh địch. Để phòng ngừa vạn nhất, ba ngày này, ta đích thân truyền cho ngươi Diêu Quang Kiếm.
Diêu Quang Kiếm!
Mọi người đều kịch chấn. Diêu Quang Kiếm, chính là binh khí chí bảo của Tống gia. Tương đương với Trảm Phong Vân bảo đao của Lữ gia.
Đang lúc Tống gia nghị luận, thám tử bên ngoài vội vàng chạy vào báo:
- Tộc trưởng, Vân La thành chủ La Hiên đến chơi.
- Cái gì?
Tống Thanh Sơn toàn thân chấn động, lập tức cuồng hỉ:
- Nhanh theo ta nghênh đón khách quý.
La Hiên lúc này tới chơi, không cần nói cũng biết. Lẽ ra, dùng tư cách của Vân La thành chủ, muốn gặp người của Tống gia, chỉ cần triệu hoán là được.
Nhưng mà hắn lại tự mình đến nhà, tất nhiên là có ý vị thâm trường.
Ánh mắt của La Hiên cùng Tống Thanh Sơn giao nhau, phảng phất liền hiểu rõ tâm sự của đối phương.
- Ai! Thành chủ đại nhân, Nhậm thị đã đủ lông đủ cánh rồi.
Tống Thanh Sơn tuy không cam lòng, nhưng lại bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
La Hiên không nói tiếng nào, sau khi ngồi xuống mới nhàn nhạt nói:
- Đủ lông đủ cánh, cũng không cách nào xem nhẹ một sự thật, ở Vân La Thành này, là do La mỗ ta định đoạt!
Tống Thanh Sơn ha ha cười nói:
- Đó là tự nhiên. Nhậm thị nếu dám mạo phạm oai vũ của đại nhân, đó là bọn họ không muốn sống nữa.
Châm ngòi ly gián, đây là đường ra duy nhất của Tống Thanh Sơn lúc này. Chỉ có thể để cho thành chủ đại nhân có ác cảm càng sâu với Nhậm thị, Tống gia hắn mới có thể toàn thân trở ra!
Mà La Hiên thành chủ đến lúc này, không thể nghi ngờ chính là bật đèn xanh cho hắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT