Kim Giao Đảo thí luyện, chỉ còn lại mười ngày. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Nhậm Thương Khung, thực lực không đủ, căn bản kiên trì không đến ngày cuối cùng.
Nhậm Thương Khung, Bắc Cung Dao, Tống Lam.
Là ba người mạnh nhất, cũng là ba người cuối cùng.
Mà ba người này, áp lực của Nhậm Thương Khung không thể nghi ngờ là nhẹ nhất. Bằng kinh nghiệm một tháng sinh tồn trước kia, để cho hắn có điều kiện rất thuận lợi.
Ở nơi này, có cơ hội thuận lợi thì săn. Không có cơ hội, tuyệt không miễn cưỡng. Bởi vì ở Kim Giao Đảo, bất luận một sai lầm nhỏ nào, đều có thể gặp tai hoạ ngập đầu.
Hôm nay thành tích của hắn xa xa vượt qua hai người đứng sau, căn bản không cần đi mạo hiểm. Còn không bằng mượn cơ hội này, củng cố cảnh giới Trúc Cơ cửu trọng một chút.
Mà tâm tình của Tống Lam, cùng Nhậm Thương Khung hoàn toàn khác biệt. Nàng nhẩm tính, qua hai đợt, tính cả điểm nhân đôi, chênh lệch giữa nàng và Nhậm Thương Khung đã kéo rất xa.
Nếu ở Kim Giao Đảo thí luyện không thể xoay chuyển mà nói, như vậy Tam Giao Đảo thí luyện này, nàng nhất định sẽ bại dưới tay Nhậm Thương Khung.
Vừa nghĩ tới đổ ước của hai người ở Lạc gia, nếu như ai thua, thì phải làm nô làm bộc cho đối phương, để hắn sai xử ba năm.
Tống Lam tâm cao khí ngạo, đừng nói làm nô bộc, coi như không có đổ ước này, muốn nàng bại bởi một đối thủ mà nàng chưa từng đặt trong mắt, trong nội tâm tất nhiên cũng không cách nào tiếp thụ được.
Bởi vậy, nàng phải phản kích.
Phải ở Kim Giao Đảo xoay chuyển càn khôn!
Xoay chuyển như thế nào? Muốn dựa vào săn giết yêu đan để xoay chuyển, hiển nhiên là không thể nào. Dưới mắt, chênh lệch rất xa, tối thiểu phải hơn Nhậm Thương Khung mấy trăm yêu đan mới có thể áp chế được.
Điều này hiển nhiên không có khả năng.
Cho dù Nhậm Thương Khung ở Kim Giao Đảo không thèm săn giết, Tống Lam nàng muốn thu thập mấy trăm yêu đan là chuyện khó vô cùng. Huống chi, kết quả hai lần thí luyện trước rất rõ ràng, năng lực Liệp Yêu của Nhậm Thương Khung, chỉ có hơn nàng chứ không kém được.
Bởi vậy, muốn xoay chuyển, phải thông qua cách khác. Điểm tích lũy Yêu đan không có khả năng thắng được Nhậm Thương Khung, như vậy biện pháp duy nhất, chính là để cho điểm tích lũy của Nhậm Thương Khung trở thành phù vân.
Như thế nào trở thành phù vân?
Chỉ có chết! Chỉ khi Nhậm Thương Khung chết, điểm tích lũy của hắn sẽ biến thành phù vân, không có chút ý nghĩa nào.
Nếu như quy củ cho phép, Tống Lam nhất định sẽ ra tay với Nhậm Thương Khung. Thế nhưng mà, quy tắc rất rõ ràng, tuyển thủ thí luyện không được công kích lẫn nhau, nếu không thành tích sẽ biến thành số 0, còn có thể bị Thiên Các xử phạt.
Bởi vậy, muốn Nhậm Thương Khung chết, Tống Lam nàng không thể tự mình động thủ. Phải mượn đao giết người.
May mắn, ở đây là Kim Giao Đảo, muốn mượn đao giết người, biện pháp rất nhiều.
Tống Lam từ khi tiến vào Kim Giao Đảo, liền bắt đầu tìm cách. Trải qua hơn hai mươi ngày suy tính, trải qua hơn hai mươi ngày bố trí, rốt cuộc cũng hoàn thành độc kế.
Dùng thực lực của Nhậm Thương Khung, trừ khi gặp phải Thiên Yêu, bằng không mà nói, yêu linh bình thường, căn bản không làm gì được hắn cả. Mà kế hoạch này của Tống Lam, là muốn mượn Thiên Yêu ra tay.
Không thể không nói, độc kế này, bản thân nàng cũng cần mạo hiểm. Nhưng mà, có nguy hiểm cũng phải làm, bằng không mà nói, Tam Giao Đảo thí luyện này, nàng tuyệt đối không có khả năng chiến thắng.
Kế hoạch của Tống Lam rất chu đáo chặt chẽ, phân ba khu vực, công kích ba sào huyệt Yêu tộc. Ở Kim Giao Đảo, công kích sào huyệt Yêu tộc, hiển nhiên là nguy hiểm cực lớn.
Một khi làm Thiên Yêu tức giận, Tống Lam nàng cũng có thể toi mạng.
Bất quá trải qua bố trí nghiêm mật, Tống Lam lại thuần thục nắm giữ địa hình, bắt đầu quấy rối từng bước một, dùng phương thức đẩy mạnh từng bước này, chọc giận thủ lãnh của sào huyệt Yêu tộc.
Không thể không nói, bố trí của Tống Lam rất thành công, dùng phương thức giống nhau, liên tục đem lửa giận của hai sào huyệt Yêu tộc nhen nhóm.
Kim Giao Đảo thí luyện, đã qua hai mươi bốn ngày. Chỉ còn lại sáu ngày cuối cùng. Buổi sáng ngày hôm nay, Nhậm Thương Khung nhìn qua phương đông. Lúc này đã là cuối thu, thời tiết trên đảo rất mát mẻ, làm cho người hết sức thích ý.
- Còn có sáu ngày, nhưng lại không biết, tình huống của những người khác như thế nào?
Nhậm Thương Khung rất hài lòng với thu hoạch của hai mươi bốn ngày này, hai mươi bốn ngày này, tuy không điên cuồng giống như Đồng Giao Đảo, nhưng mỗi ngày cũng có hơn mười hai mươi miếng yêu đan vào túi, yêu đan của hắn giờ phút này, cũng có hơn bốn trăm miếng.
Căn cứ phỏng đoán của hắn, có bốn trăm miếng yêu đan này, đã có thể áp đảo đối thủ. Bất kể là Bắc Cung Dao hay là Tống Lam, tại Kim Giao Đảo quyết không thể có thu hoạch như ở Đồng Giao Đảo.
Hơn nữa ưu thế ở hai đảo trước kia, hắn tin tưởng, có phần thành tích này, vậy là đủ rồi.
Bởi vậy, Nhậm Thương Khung làm một quyết định, lui lại rìa Kim Giao Đảo. Lẳng lặng đợi ba mươi ngày qua hết. Sáu ngày cuối cùng, an toàn mới là quan trọng nhất.
Sáu ngày cuối cùng, hắn dù không đi săn, cũng không mất quán quân được. Hiện tại cần làm, là phải bảo đảm an toàn cho mình.
Tính cách của Nhậm Thương Khung vốn rất quyết đoán, vừa nghĩ như vậy, không lưu lại nữa, hướng ra ngoài chạy nhanh. Nếu như một đường thận lợi, từ khu vực hạch tâm ra ngoài rìa của đảo, tối đa chỉ mất một hai ngày thời gian.
Mà đoạn đường này, Nhậm Thương Khung đối với địa hình đã rất quen thuộc, tự nhiên là quen việc dễ làm. Nhưng sau khi rời đi, Nhậm Thương Khung lại cảm thấy có chút không đúng.
Những con đường này hắn rất quen thuộc, nhưng giờ khắc này, lại có chút nguy hiểm.
Yêu linh tại sao qua lại những nơi này nhiều hơn trước?
Những biến hóa này, tự nhiên không giấu được tai mắt của Nhậm Thương Khung. Một đường thả chậm bước chân, bắt đầu âm thầm quan sát.
Đoạn đường này yêu linh đông đúc, cơ hồ có thể nói là phong kín toàn bộ lối ra. Nếu Nhậm Thương Khung không quen thuộc địa hình, chỉ sợ đã chui đầu vào ổ Yêu tộc.
- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Yêu tộc trong Kim Giao Đảo tụ tập có việc gì? Hay là muốn phát động phản công?
Nhậm Thương Khung không rõ ràng cho lắm, một đầu mờ mịt. Cũng may, Nhậm Thương Khung có ưu thế địa hình, mà giờ khắc này, bố trí của Yêu tộc tựa hồ cũng chưa có vững chắc lắm.
Đang lúc hắn chuẩn bị lặng yên rời khỏi, mũi bỗng nhiên ngửi thấy một dịch hương quen thuộc.
Loại hương vị này, Nhậm Thương Khung sao lại không biết chứ? Vì đây là dịch hương do hắn bào chế mà.
Bắc Cung Dao…
Giờ khắc này, người có được hương dịch này, chỉ có Bắc Cung Dao.
Nhậm Thương Khung tuy đưa ba bình nhỏ cho Bắc Cung Dao, nhưng cho rằng Bắc Cung Dao căn bản sẽ không sử dụng, không nghĩ tới, lúc này Bắc Cung Dao lại xử dụng.
- Yêu tộc cử động dị thường, Bắc Cung Dao lại ở gần bên này, chi bằng nhắc nhở nàng một chút.
Nghĩ tới đây, Nhậm Thương Khung men theo hương dịch kia, một đường lục lọi mà đi. Rốt cục trước khi mặt trời lặn, ở trong một u cốc, gặp được Bắc Cung Dao.
Thân thể giống như thần tiên của Bắc Cung Dao, giờ phút này cũng có chút ủ rũ.
- Nhậm huynh, nếu như trước khi mặt trời mọc ngày mai mà ngươi không tới, ta sẽ đi.
- Bắc Cung tiểu thư cố ý dẫn ta tới đây?
Nhậm Thương Khung có chút ngạc nhiên.
- Nhậm huynh không biết mấy ngày nay Yêu tộc cử động rất là khác thường hay sao?
- Cũng không phải không biết. Ta đang muốn đi khu vực biên giới, biết Bắc Cung tiểu thư ở phụ cận, bởi vậy mới đến cảnh báo một chút, không nghĩ tới Bắc Cung tiểu thư sớm đã biết.
Bắc Cung Dao gật gật đầu:
- Đây là Tống Lam giở trò quỷ, nàng liên tục công sào huyệt Yêu tộc, chọc giận Yêu tộc cường giả. Hôm nay ba sào huyệt Yêu tộc toàn thể phát động, triển khai truy lùng toàn bộ Kim Giao Đảo.
Tống Lam!
Vừa nghe đến hai chữ này, Nhậm Thương Khung liền nổi lên một điềm xấu. Nếu như đây là thủ bút của Tống Lam, như vậy không thể nghi ngờ, tất nhiên là nhằm vào Nhậm Thương Khung hắn. Mà Bắc Cung Dao, chỉ là một người bị hại.
Mượn đao giết người!
Nhậm Thương Khung trong lòng dâng lên bốn chữ đáng sợ này. Sắc mặt hiện lên một tia phẫn nộ.
Hắn cũng biết rõ, Tống Lam không có cách nào xoay chuyển thế cục, chỉ có cách mượn đao giết người, đưa hắn cùng Bắc Cung Dao vây ở Kim Giao Đảo, táng thân trong bụng yêu tộc, khi đó Tống Lam nàng mới có thể đạt được quán quân của Tam Giao Đảo thí luyện.
Độc kế này, có thể nói là độc ác đến cùng cực.
Cũng may, Nhậm Thương Khung sớm đã có ý định, nhanh chóng hướng khu vực biên giới rút lui. Bằng không mà nói, nếu như tiếp tục dừng lại ở khu vực hạch tâm, chỉ sợ sẽ khó tránh khỏi độc thủ.
- Bắc Cung tiểu thư, Tống Lam dùng độc kế mượn đao giết người này, ngươi có tính toán gì không?
- Chỉ có thể rút lui, không còn phương pháp nào khác.
Bắc Cung Dao than nhẹ một tiếng, lắc đầu, cảm nhận đối với Tống Lam lập tức rớt xuống ngàn trượng.
Nhậm Thương Khung gật gật đầu:
- Đã như thế, chúng ta liền rút lui đến khu vực biên giới. Tống Lam dùng kế mượn đao giết người này, tất nhiên cũng đã rút lui đến khu vực biên giới. Nàng đã chọc giận Yêu tộc, nên nhất định sẽ bị yêu tộc truy lùng.
- Ân, Nhậm huynh có cách rút lui an toàn nào không?
Nhậm Thương Khung mỉm cười:
- Ta đối với địa hình vùng này rất quen thuộc. Yêu tộc bố trí tuy rất chu đáo chặt chẽ, nhưng không phải hoàn toàn không có chỗ trống. Lại nói, chỉ cần không đụng phải Thiên Yêu, cho dù gặp phải ngăn trở, chúng ta cũng có nắm chắc thoát thân.
Sắc trời dần dần ảm đạm, dưới tình huống này, ban đêm tự nhiên không thích hợp để đi.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Nhậm Thương Khung cảm thấy tinh thần lực tràn đầy, cười nói:
- Năm ngày cuối cùng, trò chơi chính thức đã bắt đầu. Bắc Cung tiểu thư, chuẩn bị xong chưa?
Nhậm Thương Khung quả nhiên không nói bốc phét, hắn đối với địa hình quen thuộc, vượt rất xa Bắc Cung Dao. Mỗi một bước, giống như đều có bố trí chặt chẽ chu đáo, thường thường có thể tránh đi đại bộ phận Yêu tộc. Cho dù gặp phải tiểu đội yêu linh tuần tra, dùng thực lực hai người bọn họ, cũng xảo diệu trốn khỏi.
Chỉ là, dưới tình huống này, vốn chỉ cần một ngày hành trình, nhưng đã đi ba ngày, vẫn chưa đến khu vực biên giới.
Cũng may, một tháng chi kỳ, cũng còn lại hai ngày cuối cùng.
- Bắc Cung tiểu thư, còn hai ngày cuối cùng. Tin tức tốt là, chúng ta còn sống. Tin tức xấu là, Yêu tộc thủ lãnh kia, rất có thể đã ở khu vực biên giới chờ chúng ta.
Bắc Cung Dao sao không cảm giác được điểm này?
- Còn có hai ngày, vô luận như thế nào, cũng không được thất bại trong gang tấc. Nhậm huynh, ta quyết ý vô luận như thế nào, cũng phải sống qua hai ngày này, tuyệt không để cho Tống Lam ở bên ngoài cười trộm.
Nhậm Thương Khung cười cười:
- Tốt, ta chính là đợi một câu kia của Bắc Cung tiểu thư. Tống Lam tất nhiên cho rằng chúng ta khó thoát khỏi cái chết. Chỉ sợ thời điểm này, nàng đã sớm ra ngoài, mơ mộng đến chức quán quân. Thời điểm ba mươi ngày vừa hết, là thời khắc để nàng tỉnh mộng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT