“Thì ra là vậy, không ngờ nàng ta lại là một nữ nhân có tình có nghĩa.” Đức phi vuốt ve đóa hoa mẫu đơn sinh động như thật kia một cách đầy cảm khái, sau đó sai người cất đi, vui vẻ nói: “Trải qua nhiều lần sinh thần rồi, năm nay là sinh thần vui nhất của bổn cung, không phải vì những lễ vật đó, mà vì hiếu tâm của các con, bổn cung thật sự rất vui.”
“Nếu nương nương thích, sau này con và Tứ ca sẽ thường xuyên vào cung nói chuyện với người, chỉ mong tới lúc đó nương nương không chê tụi con phiền hà là được.” Dận Tường cười hì hì nói.
Đức phi lườm hắn một cái: “Làm gì có ngạch nương nào lại chê nhi tử của mình phiền cơ chứ, nhưng nếu con có thể đứng đứng đắn đắn lập Thập Tam phúc tấn thì bổn cung còn vui mừng hơn nhiều. Thập Tứ nhỏ hơn con một tháng tuổi, vậy mà giờ đã làm a mã của người ta rồi, chỉ còn mình con suốt ngày cà lơ phất lơ, Hoàng a mã của con vì chuyện đó mà tránh móc bổn cung hoài, lần nào chỉ hôn cho con con cũng trái đẩy phải đẩy. Dù con không phải do bổn cung thân sinh, nhưng bổn cung xem con như nhi tử ruột của mình, bây giờ con hãy nói thật cho bổn cung biết đi, khi nào thì con mới chịu lập gia?”
“Đợi con tìm được người con yêu thích thì tự nhiên sẽ lập nàng làm phúc tấn, nương nương đừng sốt ruột.” Dận Tường cợt nhả chối từ, hắn sợ nhất là Đức phi nhắc tới chuyện này, lần nào hắn tới đây cũng bị hỏi mãi hỏi mãi.
Đức phi cũng hiểu lòng dạ của hắn, không còn cách nào chỉ đành khuyên: “Bổn cung không sốt ruột, chỉ sợ Vạn tuế gia không đủ kiên nhẫn rồi tùy tiện chỉ đại một người, đến lúc đó con cũng đừng có tới đây mà khóc lóc với bổn cung.”
Dận Tường nháy mắt với Dận Chân, không nói gì thêm. Na Lạp thị cười nhẹ, chuyển câu chuyện qua đề tài khác: “Chẳng mấy khi tâm tình của ngạch nương tốt như vậy, nhi thần mạn phép thay Lăng cách cách cầu xin một ân điển.”
Đức phi cũng đã loáng thoáng đoán được ân điển mà Na Lạp thị vừa đề cập, nhưng nàng vẫn chưa nói thẳng ra, chỉ nhàn nhạt liếc qua khuôn mặt đầy kinh ngạc chứ không phải là biết ơn của Lăng Nhã, nói: “Nói đi.”
Na Lạp thị kín đáo liếc ánh mắt sắc nhọn qua nhìn Niên thị, nụ cười vẫn giữ trên môi: “A mã của Lăng cách cách vốn là một từ Tứ phẩm Điển nghi, nàng cũng xuất thân là một tú nữ, theo lý mà nói thì phong nàng ta làm trắc phúc tấn cũng chẳng vượt quá quy định, nhưng không biết lúc đó Lăng cách cách đã làm gì sai mà lại khiến cho Quý phi nương nương nổi trận lôi đình, biếm nàng thành cách cách. Thời gian vừa qua, nhi thần cảm thấy Lăng cách cách tri thư đạt lễ, ôn nhu hiền tuệ, vả lại cũng chưa từng vì thân phận cách cách của mình mà oán giận, vì vậy, nay nhi thần thỉnh nương nương phong nàng ta thành thứ phúc tấn.”
Đức phi nhấp một ngụm trà ngon vừa mới pha xong, nói: “Thứ phúc tấn vốn không được ghi ghép vào tông sách nên không cần phải có ý chỉ trong cung, chuyện như vậy con và lão Tứ tự quyết định là được, cần gì phải đợi bổn cung ân điển chứ.”
“Ngạch nương nói không sai, có điều hiện nay bốn vị trí thứ phúc tấn trong phủ đã đủ, nếu không có đặc ban thì không thể tấn phong thêm; thứ hai là…” Na Lạp thị ngừng lại một lát, vẻ hơi khó xử: “Ngạch nương cũng biết, vị trí cách cách này là do Vinh Quý phi chỉ định, nhi thần không dám nói phong là phong, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn cách tới cầu ngạch nương, hiện giờ ngạch nương và Nghi phi cùng nhau chưởng quản hậu cung, nếu ngạch nương gật đầu thì việc tấn phong Lăng cách cách thành thứ phúc tấn cũng trở nên danh chính ngôn thuận.”
Niên thị khẽ nhíu mày nói với Đức phi: “Nhi thần thấy chuyện này không ổn, tỷ tỷ cũng mới nói bốn vị trí thứ phúc tấn đã đủ, nay thêm một vị chẳng phải là phá vỡ vị trí tứ giác hay sao? Huống chi lúc trước Vinh Quý phi biếm Nữu Hỗ Lộc thị thành cách cách, chắc chắn là có nguyên nhân, vậy mà giờ chưa được một năm, không kết châu thai cũng chẳng có công trạng gì với Hoàng gia, nếu tấn phong nàng ta làm thứ phúc tấn thì thật lỗ mãng, sợ là không thể phục chúng.”
“Lời của Tố Ngôn cũng có vài phần đạo lý.” Đức phi gật gù, chưa trả lời ngay, ngược lại quay qua hỏi Dận Chân: “Lão Tứ thấy sao?”
“Mọi chuyện đều do ngạch nương làm chủ.” Dận Chân đáp lời, nét mặt bình tĩnh không có bất kì biểu hiện nào khác.
Đức phi đăm chiêu, nhìn Lăng Nhã đang đứng cúi đầu phía dưới, thấy nàng quá giống Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu và nữ nhân trong bức họa kia thì trong lòng hơi động, liền đưa ra quyết định: “Mấy người các con không cần phải đoán tới đoán lui, bổn cung không ngại nói cho các con biết, ngày trước sở dĩ Vinh Quý phi xử lý Nữu Hỗ Lộc thị là vì nghi ngờ nàng ta tư thông với người khác, nhưng sau đó Hoàng thượng đã cho người điều tra chân tướng rõ ràng, tất cả đều là giả dối bịa đặt, vì vậy mà Hoàng thượng cũng đã trách phạt Vinh Quý phi. Còn về việc tấn phong, tuy những gì Tố Ngôn nói cũng không sai, nhưng một nữ nhi của mệnh quan triều đình, chẳng làm gì sai trái, mà chỉ được làm một cách cách thì khó tránh bị người đời chỉ trích, cho nên bổn cung quyết định chấp thuận thỉnh cầu này, đặc chỉ tấn phong Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã làm thứ phúc tấn.”
Na Lạp thị vui vẻ tạ ơn, thấy Lăng Nhã còn ngơ ngác đứng đó thì vội kéo kéo tay áo của nàng, nhỏ giọng nhắc: “Còn đứng sững người ra đó làm gì, mau tạ nương nương ân điển.”
Lăng Nhã định thần lại, vội vàng quỳ xuống, thổn thức nói: “Thiếp thân tạ nương nương ân điển.” Những lời vừa rồi của Đức phi đã lấy lại trong sạch cho Lăng Nhã trước mặt mọi người, giúp nàng không còn vì chuyện đó mà bị người khác đay nghiến.
“Đứng lên đi, hầu hạ tốt cho Tứ A ca chính là cách tạ ơn bổn cung tốt nhất.” Đức phi vừa dứt lời thì nghe bên ngoài có một giọng nói sang sảng: “Mọi người đang nói chuyện gì, sao lại náo nhiệt như vậy?”
Mang theo giọng nói này là một nam tử diện mạo tuấn tú cao ráo đang tiến vào, chính là Thập Tứ A ca Dận Trinh, vừa vào chính điện, hắn liền vén trường bào, quỳ xuống nói: “Nhi thần thỉnh an ngạch nương, chúc ngạch nương phúc thọ an khang, trường mệnh thiên tuế.”
“Mau đứng lên, tới đây cho ngạch nương ngắm kỹ con một chút.” Đức phi rất thương yêu ấu tử này, thấy hắn tới thì không giấu được sự mừng rỡ, vẫy tay kêu hắn tới gần, nhìn một lát thì lộ vẻ đau lòng: “Sao không gặp một thời gian mà đã gầy đi nhiều vậy rồi, người cũng đen hơn, trong quân doanh vất vả lắm sao?”
“Làm gì có, con vẫn như trước mà.” Dận Trinh cười rồi lấy ra một chuỗi Phật châu được làm từ gỗ lim vàng, nói tiếp: “Hôm nay là sinh thần của ngạch nương, nhi thần biết ngạch nương thành tâm lễ Phật nên cố ý tới Chùa cầu một cao tăng làm phép lên chuỗi Phật châu này, ngạch nương người xem xem có thích không?”
“Con tặng gì ngạch nương cũng thích hết.” Đức phi vui vẻ trả lời, nói thêm vài câu rồi mới sực nhớ mấy người Dận Chân còn ở đây, vội nói: “Mau mau chào hỏi Tứ ca Tứ tẩu đi, còn có Thập Tam ca nữa.”
Dận Trinh vuốt vuốt đầu cười: “Đệ cứ lo chúc thọ ngạch nương, quên mất còn có mấy vị Tứ ca ở đây, Tứ ca và Thập Tam ca cùng các vị không trách chứ.”
“Dĩ nhiên là không.” Dận Chân cười nói: “Sao không thấy đệ muội* đi cùng?”
(*Đệ muội: em dâu.)
“Mấy hôm trước nàng ta bị cảm lạnh, đệ sợ nàng ta lây bệnh cho ngạch nương nên không cho nàng ta đi cùng.” Nói tới đây Dận Trinh chợt nhớ tới một chuyện: “Lần trước tới thỉnh an, con thấy ngạch nương không được khỏe, bây giờ đã đỡ hơn chưa?”
“Chỉ là bệnh vặt mà thôi, đã khỏe lâu rồi.” Đức phi hiền hậu đáp, sau đó lại hỏi Dận Trinh vài việc ở quân doanh, ánh mắt của nàng từ đầu tới cuối vẫn không dời khỏi người của Dận Trinh.
Nhìn thấy một màn mẫu từ tử hiếu trước mặt, Dận Chân cảm thấy hụt hẫng vô cùng, từ lúc Dận Trinh bước vào, Đức phi chưa từng nhìn lại Dận Chân một lần, tựa như hắn đang tàng hình vậy.
Hắn đã phí biết bao nhiêu tâm huyết để viết bức ‘Bách thọ đồ’ kia, mong rằng ngạch nương có thể quan tâm tới hắn nhiều hơn. Đúng, hắn đã làm được; nhưng từ khi Thập Tứ đệ xuất hiện, ngạch nương lại dành toàn bộ sự quan tâm cho đệ ấy, không rơi ra một chút nào cho hắn. Chứng tỏ từ xưa đến nay trong lòng ngạch nương cũng chỉ có mỗi một mình Thập Tứ đệ, dù hôm nay đệ ấy chỉ tặng cho ngạch nương một khối gỗ vụn, thì chắc là ngạch nương cũng sẽ coi như trân bảo mà nâng niu.
Hắn và Dận Trinh chưa bao giờ giống nhau…
Người hắn thật lòng quan tâm thì luôn ‘cầu không được’, ngạch nương là vậy, Mi nhi cũng là như vậy…
Trong lòng Dận Chân tràn ngập chua xót, thầm thở dài rồi dời ánh mắt mông lung, khi xẹt qua Dận Tường, thấy hắn nhìn mình mỉm cười, hé ra hàm răng trắng như tuyết, bóng bẩy chóe sáng dưới ánh nắng thu chiếu vào chính điện.
Dận Chân ngẩn người ra, đáy lòng lạnh băng có một vài tia ấm áp, cũng may, cũng may trên đời này còn có một Dận Tường, nên hắn cũng không đến nỗi quá cô đơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT