Khi Phó Hằng trở về đã là rất muộn, vốn tưởng rằng trong nhà đã không còn đèn đuốc, mọi người đã sớm đi ngủ, không nghĩ tới đi vừa đi vào sân viện đã thấy đại sảnh vẫn còn sáng đèn, sau khi đi vào liền phát hiện Lý thị đang ngồi ở nhuyễn tháp ở thiên sảnh ngẩn người, nước mắt đã sớm lau khô nhưng vẫn còn để lại dấu vết, khiến gương mặt bà càng thêm tiều tụy.
Phó Hằng chưa bao giờ thấy Lý thị như vậy, đi qua gọi bà một tiếng cũng không thấy phản ứng lại, Phó Hằng nhìn xung quanh, chỉ thấy Đồng Uyển Nhu cầm một cái bọc từ bên ngoài đi tới, hắn liền đi qua chỗ nàng hỏi:
"Nương làm sao vậy? Sao muộn như vậy rồi hai người còn chưa ngủ, đang làm gì vậy?"
Đồng Uyển Nhu thấy hắn đã về, đưa tay ra hiệu đừng lên tiếng, đem bọc đồ trong tay đặt lên bàn, sau đó dẫn Phó Hằng qua chỗ khác tránh Lý thị, hai người đi ra ngoài nhỏ giọng nói chuyện.
Nàng kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm này cho Phó Hằng nghe một lần, chỉ thấy vẻ mặt Phó Hằng hiện lên vẻ "sớm nên như vậy", thở nhẹ một hơi, nói:
"Cãi nhau thì cứ cãi nhau đi, mấy năm nay nương vì A mã cũng đã phải chịu đựng nhiều, tuy rằng nhìn qua thì bà là người được sủng ái nhất, nhưng A mã không biết, trong phủ này có bao nhiêu người ghen ghét, dù sáng dù tối đều tìm cách ngáng chân nương, nhưng mà bà chưa bao giờ đề xập những việc đó với A mã, hiện giờ cãi nhau cũng tốt, ít nhất có thể yên tĩnh rồi."
Mặc dù Đồng Uyển Nhu mới gả vào chưa lâu, nhưng cũng có thể nhìn ra được tình cảm của mẹ chồng với cha chồng, nàng gật đầu với Phó Hằng, lại nghe Phó Hằng hỏi tiếp:
"Lúc nãy nàng đang làm gì vậy?"
Đồng Uyển Nhu lúc này mới nhớ đến bản thân phải làm chính sự, vẫy vẫy tay với Phó Hằng, dẫn hắn đến mép bàn, mở bọc đồ trên bàn ra, nói:
"Tranh đấu trong trạch viện thiếp cũng đã gặp qua một số rồi, hôm nay bà bà và công công cãi nhau ầm ĩ một trần, ngày mai nói không chừng sẽ bị người lấy đó ra để chèn ép, với tính cách của chính phòng, có khả năng lớn là sẽ trực tiếp cắt đứt chi tiêu của chúng ta, nếu quan hệ giữa hai người không thể chuyển biến tốt hơn, thiếp sợ chỗ ở của chúng ta rồi cũng sẽ bị đoạt mất, thiếp đang thu nhập một số vật nhỏ không bắt mắt lắm, đến lúc đó nếu thật sự đi đến đường cùng, chúng ta cũng không đến mức không có cơm ăn."
"...."
Phó Hằng ngơ ngác nhìn tiểu thê tử trước mặt, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Có phải là nàng phòng ngừa cũng quá chu toàn rồi chứ, còn chưa biết thế nào đã tính đến mức tồi tệ nhất rồi, không khỏi an ủi nói:
"Nàng yên tâm đi, nương và A mã trước đây cũng từng cãi nhau, đừng nhìn A mã bề ngoài cứng rắn, nhưng mà đối với nương vẫn rất dung túng, qua vài ngày là tốt rồi, nàng cũng đừng quá lo lắng."
Đồng Uyển Nhu nhìn thoáng qua bọc đồ, ngẫm lại cũng cảm thấy bản thấy có thể có chút quá, nhưng mà...Nàng cảm thấy trong lòng vô cùng bất an.
"Được rồi, được ròi, đừng tự gây sức ép cho mình nữa, ta ngồi với nương một lúc rồi đi nghỉ đi. Không có gì đáng ngại đâu."
"...Được."
Hai người ngồi ở nhuyễn tháp một lát, cũng không nói gì, thẳng đến khi Lý thị phục hồi tinh thần, nói với bọn họ bà không sao, hai người mới cùng nhau rời đi.
******
Nhưng mà sáng ngày hôm sau, khi Đồng Uyền Nhu đang hầu hạ Phó Hằng rời giường rửa mặt, bên ngoài sân đã có hai mấy gia đinh cầm gậy gộc đi tới, Cáp Lỗ tổng quản của Phú Sát gia với mái tóc tết mông cổ đi đến, trong tay cầm sổ sách.
"Các ngươi làm gì, ta cho các ngươi đi vào sao?" Lý thị mặc đồ chỉnh tể đi ra ngoài quát lớn với những tên gia đinh, Cáp Lỗ tổng quản bình thường vẫn luôn cung kính với Lý thị đột nhiên trở nên kiêu ngạo, cầm bàn tính đi đến bên cạnh Lý thị không khách khí nói:
"Thật có lỗi với trắc phu nhân, nô tài phụng mệnh mời phu nhân đến phía tây thiên viện, những đồ trong viện này, tất cả đều do lão gia ban cho, tất cả đều không được mang đi."
"..." Lý thị hít sâu một hơi, lại hỏi: "Là đại nhân tự mình hạ lệnh bảo chúng ta chuyển đi?"
Cáp Lỗ tổng quan hừ lạnh một tiếng:
"Hừ, loại chuyện này còn cần đại nhân tự mình ra lệnh sao? Đại phu nhân nói, ngươi chỉ là một nữ tử Hán gia nhập phủ làm thiếp, đã là trèo cao, loại thân phận như vậy còn không phục vụ đại nhân cho tốt, phân ưu cho ngài, vậy mà còn dám chọc đại nhân không vui, tự cho Phú Sát gia là chỗ nào rồi hả?"
Lý thị không để ý đến lời công kích của Cáp Lỗ, chỉ là chấp nhất hỏi hắn một câu: "Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi làm như vậy, đại nhân có biết hay không?"
Cáp Lỗ hít sâu thở ra một hơi: "Đương nhiên biết! Thời điểm khi đại phu nhân xử trí như vậy, đại nhân cũng có mặt, cũng không nói có cái gì không ổn."
"..." Lý thị nghe xong lời này, mới cúi đầu im lặng, xoay người đi qua.
Khi Phó Hằng và Đồng Uyển Nhu đi đến trong sảnh, nghe được chính là câu nói cuối cùng của Cáp Lỗ tổng quản, Phó Hằng đi tới nói với Cáp Lỗ:
"Sao lại thế này?"
Cáp Lỗ tổng quản khinh miệt ngẩng đầu nhìn Phó Hằng, sau đó không để ý đến hắn, liền trực tiếp đi vào trong.
Phó Hằng còn muốn đuổi theo hỏi cho rõ ràng, lại bị Lý thị bắt lấy cánh tay, chỉ theo Lý thị cúi đầu nói với Phó Hằng:
"Thôi, nhiều lời vô ích, chuyển đi."
"...."
Đồng Uyển Nhu nhìn người tiến vào kiểm tra đồ trong phủ, nàng liền cảm thấy lần này không giống trước đây rồi, quả nhiên, mẹ chồng và cha chồng cãi nhau rất căng thẳng, cha chồng chính là hạ quyết tâm cho bà một giáo huấn, Đồng Uyển Nhu hít sâu một hơi, ai, sớm biết vậy đã sớm giấu nhiều đồ hơn rồi.
*****
Phủ Phú Sát gia chiếm một diện tích lơn, mặc dù không thể so với Hoàng thành, nhưng ở kinh thành cũng được coi là một khu vực lớn, bởi vậy, trong phủ ngoài chủ viện sườn viện, cùng tiểu viện của các di nương ở ngoài, còn có rất nhiều sân trống.
Lần này ba mẹ con Lý thị bị đuổi đến chính là tiểu viện quạnh quẽ ở cuối phía Tây phủ Phú Sát, mặc dù sân viện không đến mức lâu năm thiếu tu sửa, nhưng cũng vô cùng hoang vắng lộn xộn.
Lý thị đứng ở ngoài viện, vẻ mặt coi như bình thường, giọng điệu tĩnh mịch nói:
"Đây là muốn cắt đứt chi tiêu của chúng ta mà, sau này nên làm cái gì bây giờ?"
Phó Hằng nhìn thoáng qua hai người, đem hai túi đồ trên lưng đặt ở một bên miệng giếng, sau đó từ trong góc tìm đến thùng gỗ, lặng im múc nước, rồi nói:
"Nương, thật ra ngày này con đã sớm nghĩ đến rồi. Hồi nhỏ con cảm thấy, con tình nguyện kham khổ một chút, cũng không muốn người phải chịu ủy khuất như vậy, nhưng mà người phải chịu đựng nhiều năm như vậy, hiện giờ cuối cùng có thể giải thoát, không cần phải để ý đến những cạm bẫy trào phúng, thật tốt."
Lý thị thở dài, không nói gì, bà đương nhiên biết, con trai đang an ủi bà, trong toàn bộ quá trình Đồng Uyển Nhu đều luôn giúp đỡ bà, không có chút không kiên nhẫn hay khủng hoảng gì, Lý thị vỗ vỗ tay nàng, nhẹ nhàng nói:
"Là nương không tốt, liên lụy đến các con."
Đồng Uyển Nhu nở nụ cười với bà, sau đó đỡ bà đến chỗ bàn đá đầy bụi bặm cách đó không xa, nàng đi đến bên cạnh Phó Hằng, hỏi hắn một chiếc khăn lau, sau đó thấm nước, rồi lại vội vàng trở về, lau sạch bàn ghế đá cho Lý thị, mời bà ngồi xuống.
Sau đó cái gì cũng không nói, đi đến bên cạnh Phó Hằng, cùng hắn thu dọn phòng ở.
Vốn Phó Hằng không chịu để Đồng Uyển Nhu động tay, nhưng mà Đồng Uyển Nhu lại kiên trì muốn làm cùng hắn, cuối cùng Phó Hằng không lay chuyển được nàng, đành phải chọn một vài công việc nhỏ cho nàng làm, Đồng Uyển Nhu cũng không quá quen làm, tay chân vụng về, nước vẩy ướt cả người, còn làm rơi hai cái bát nhỏ.
Sau một buổi chiều dọn dẹp, gian tiểu viện này cuối cùng cũng lộ ra ít hình dáng, bởi vì là thiên viện, cho nên, nhìn ra được, thời điểm xây dựng cũng không qua để tâm, sân viện cũng là một kiểu phổ thông nhất, không giống chủ viện, ngay cả cột trụ trong phòng cũng chỉ là một thân gỗ đàn hương mài thành, từng ở những nơi sang trọng đẹp đẽ, giờ nhìn sân viện này thật là có chút không thích ứng được.
Cửa sân quay về phía tây, ra khỏi cửa đi về phía bên phải một vòng chính là cửa sau, chỉ là những người buôn bán nhỏ mới có thể đi đến chỗ này, Đồng Uyển Nhu ở trong hoàn cảnh như vậy, muốn nói trong lòng không có chênh lệch là nói dối, nhưng mà nàng thấy Lý thị buồn bực không vui, nhìn tướng công giả vờ thoải mái làm việc, chỉ vì không muốn các nàng lo lắng thêm, nhìn bóng dáng đi tới đi lui của hắn, trong lòng Đồng Uyển Nhu vẫn cảm thấy ấm áp, quả nhiên, người không bàn thân ở hoàn cảnh nào, vô luận là xuất thân dạng gì, có thể khiến cho bạn cảm thấy hạnh phúc, chỉ cần xem tấm lòng quan tâm cùng sự trân trọng của người đó.
Lý thị u sầu một lát, rồi bắt buộc bản thân phải tỉnh lại, cùng Đồng Uyển Nhu đứng ở bên cửa lo lắng nói:
"Bọn họ đây là muốn chèn ép chúng ta, để chúng ta không thể mang cái gì đi, chính là muốn xem chúng ta không có bọn họ thì sẽ làm được gì, cũng là do ta không nhịn được, ỷ vào thường ngày được ông ấy nhân nhượng mà không biết đắn đo lời mình nói."
Đồng Uyển Nhu nghe xong lại suy nghĩ, sau đó mới nói với Lý thị, "Nương, con và tướng công đều cảm thấy người làm đúng. Tuy rằng con mới gả đến không lâu, nhưng mà, con cảm thấy, nữ tử dựa vào cái gì mà luôn phải thuận theo người khác, chẳng lẽ chúng ta không có quyền theo đuổi hạnh phúc sao? Nương, người yêu A mã, nhưng mà người ông ấy yêu nhiều lắm, ông ấy cũng không thể đem tất cả tâm mình đặt trên người của nương, nếu ông ấy đã không thể toàn tâm giao cho người, như vậy dựa vào cái gì mà lại yêu cầu người dùng toàn tâm để yêu ông ấy chứ."
Lý thị nhìn Đồng Uyển Nhu thật lâu không nói gì, đứng vậy, đây chính là suy nghĩ trong lòng con dâu, ngươi toàn tâm với ta, ta cũng toàn tâm giao cho ngươi, bất luận thân phận địa vị, chỉ cần lấy tâm ra đối đãi với nhau.
Đồng Uyển Nhu thấy bà vẫn chưa hết u buồn, không khỏi đến gần Lý thị nhỏ giọng nói với bà một câu:
"Nương, thật ra tối hôm qua con đã vụng trộm giấu một ít đồ, trong khoảng thời gian ngắn chúng ta chắc là sẽ không đến mức khổ sở, đợi đến khi tiền lương của tướng công phát xuống, chúng ta có thể rộng rãi hơn một chút rồi, dù sao ba mẹ con chúng ta ở cùng nhau, mọi việc tự thân tự lực, chắc cũng không dùng đến bao nhiêu tiền."
Đồng Uyển Nhu nói xong, liền từ trong ống tay áo lấy ra một cái khăn, khăn bị nắm thành một nắm, giao đến tay Lý thị, cảm giác nặng trịch.
Chỉ nghe Đồng Uyển Nhu nói tiếp: "Đây đề là một số đồ vật nhỏ con lấy ra từ trong đồ cưới, có một số chưa ghi sổ, có một số là ngày thành thân con mang theo bên người, đoán chắc chưa vào sổ, nhưng con chỉ giấu được từng này, giấu nhiều hơn dễ bị bọn họ phát hiện ra."
"...."
Lý thị kinh ngạc nhìn Đồng Uyển Nhu, thật lâu không nói gì, mở khăn trong tay ra, bên trong quả thật đều là một số khuyên tai nhẫn đeo châu báu linh tinh, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Vừa vặn Phó Hằng xách một thùng nước đi vào, Lý thị giữ chặt Phó Hằng, đem đồ cho Phó Hằng nhìn thoáng qua, rồi mới nói với hắn:
"Con trai, con là nhặt được bảo bối, biết không?"
"..."
Một người con dâu không nhõng nhẽo, biết lễ tiết, đúng mực, còn biết xem thời thế, con trai bà không phải nhặt được bảo bối thì là cái gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT