Trận thi đấu xúc cúc trong Bắc Ngõa khiến cả nửa kinh thành ùa nhau tới xem. Nhưng cũng có rất nhiều người không tới xem, bởi quá trình không quan trọng, bọn họ chỉ quan tâm kết quả.
Hoa viên Vương gia từ náo nhiệt ồn ào trở nên yên lặng. Tiếng cười nói trong thư phòng Vương Liệt Dương thì vẫn như trước. Bọn họ uống trà, đàm luận thi từ, triều chính và văn thơ. Kể từ khi Tiết Thanh nhận lời thi đấu xúc cúc với Tác Thịnh Huyền rồi rời khỏi Vương gia, không ai nhắc lại chuyện này và cái tên Tiết Thanh cả.
Chuyện này và cả Tiết Thanh chưa đủ tư cách khiến bọn họ nhắc lại thêm một lần nữa. Không chờ đợi, không cười nhạo.
Khi kết quả được báo lại thì tiếng cười nói trong thư phòng ngừng lại.
"Thắng à." Vương Liệt Dương nói: "Không tệ, không tệ! Những thiếu niên này cũng giỏi đấy."
Những người khác cũng cười. Có người hỏi quá trình thi đấu. Người tới kể lại. Căn phòng trở nên yên tĩnh.
"Người trẻ tuổi đúng là nóng tính." Vương Liệt Dương cười nói: "Đi xem nào, lúc chơi xúc cúc mà lỡ va chạm nhau thì còn tha thứ được. Nhưng đá xong mà đánh nhau sẽ mất mặt lắm."
Đây là muốn che chở Tiết Thanh và đám thiếu niên phủ Trường An rồi. Người ngồi đây không kinh ngạc. Với bọn họ, đây là chuyện nhỏ.
"Ta không thích thiếu niên." Một lão già dựa vào ghế gật gà gật gù lẩm bẩm: "Bọn chúng luôn làm mấy chuyện ngu xuẩn, chỉ biết gây rắc rối."
Trong vườn rau Trần gia dưới ánh mặt trời buổi chiều, Trần Thịnh chống cuốc nghe hai gã sai vặt kể lại trận đấu. Đối với người trẻ tuổi, cảnh tượng ấy luôn khiến người ta kích động. Hai gã kia vừa kể vừa vô cùng hào hứng khoa tay múa chân, suýt thì phá hỏng đám cây non mà Trần Thịnh vừa trồng.
Trần Thịnh không trách tội, cười nói: "Rất tốt! Đây là kỳ phùng địch thủ. Một phe là người nước khác, một phe lại là người vùng khác mới tới, tất nhiên chẳng ai sợ hãi."
Lão bộc khoát tay với hai gã sai vặt. Bọn họ lui ra ngoài.
Lão bộc nói: "Ra tay ác thật. Người Tây Lương bị thương không ít. Chỉ sợ đám người Tần Đàm Công sẽ nhân cơ hội tác quái. Vương tướng gia cũng sẽ châm ngòi thổi gió. Lão nô đã thu xếp người đi xem rồi."
Trần Thịnh gật đầu, vẻ mặt như có suy nghĩ, dường như đang nhớ lại cảnh tượng vừa được nghe kể.
Lão bộc nói: "Thảo nào lão gia không lo lắng, điện hạ luôn có thể biến nguy thành an."
Trần Thịnh nói: "Đó là vì điện hạ lợi hại. Nếu nàng dám làm chuyện này, tất nhiên đã nắm chắc rồi." Lại cười: "Tranh chấp khí phách, đó là chuyện đám học sinh có thể làm." Nói xong lại cầm cuốc lên tiếp tục làm việc.
Bên kia, Thanh Hà tiên sinh đã biết tin. Ánh nắng loang lổ trên bàn đọc sách. Hắn đặt cuốn sách trong tay xuống.
"Tiên sinh còn muốn hỏi gì không?" Thư đồng hỏi, vẻ mặt rất kích động, lòng lại hồi tưởng lại xem có kể sót cái gì không, dù sao có quá nhiều cảnh tượng đáng phấn khích.
Thanh Hà tiên sinh hỏi: "Hắn có bị thương không?"
Không hổ là tiên sinh của Tiết Thanh. Thư đồng ngẩn ra, chợt nở nụ cười, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Có vài lần va chạm rồi ngã xuống nhưng không mời các vị đại phu khám nên chắc là không bị thương."
Thanh Hà tiên sinh gật đầu: "Vậy là tốt rồi." Lại lắc đầu: "Hắn ấy à." Nhưng không nói gì thêm, lại cầm sách lên.
Người lớn vốn chẳng có hứng thú gì với chuyện đám thiếu niên chơi đùa. Thư đồng rón ra rón rèn đi ra ngoài, hớn hở chạy đi tìm bạn bè. Mỗi một lần kể lại trận đấu vừa rồi lại như đích thân xem.
Mà lúc này đám đông vẫn đông đúc trên phố Bắc Ngõa. Có nhiều đội quan binh tiến vào trong làm dân chúng vừa căng thẳng vừa bất an.
"Có phải là định bắt người của phủ Trường An?"
"Người Tây Lương bị thương không ít, lại thua nên thẹn quá hóa giận ấy mà."
"Bọn họ dám à! Là bọn họ đòi thi đấu đấy chứ. Bên phủ Trường An cũng bị thương không ít. Thua rồi ỷ vào địa vị bắt nạt người là không được."
"Nói đến phủ Trường An, ngươi còn nhớ đám học sinh phủ Trường An đối đầu với thái giám Liêu Thừa năm ngoái không?"
"À à, đúng đúng. Thảo nào đám thiếu niên phủ Trường An này to gan như vậy, hóa ra không hề sợ người Tây Lương..."
"Ý ta là lúc ấy một trong những lý do mà phủ Trường An chỉ tội Liêu Thừa chính là coi mỗi người trong phủ Trường An là nghi phạm. Nếu người Tây Lương bảo quan phủ bắt người, chính là coi người kinh thành chúng ta thành nghi phạm hết rồi!"
Lập tức tiếng la tiếng hét vang lên khắp đường phố.
"Chặn cửa lại!"
"Muốn bắt người thì bắt cả bọn ta nữa!"
Quan binh duy trì trật tự trước cửa Bắc Ngõa suýt thì bị phá vỡ. May các thiếu niên phủ Trường An nhanh chóng đi ra, không bị áp đi, mà lảo đảo tự bước...
Dù mọi người không biết các thiếu niên phủ Trường An nhưng qua miêu tả nên đều biết trông bọn họ như thế nào. Áo đen, đầu đầy mồ hôi, mặt mũi bầm dập, khập khiễng bước đi nhưng lại rất hăng hái...
Đám người ầm ầm nhào tới. Đám quan binh đi ra theo các thiếu niên phủ Trường An cũng ngăn cách đám người này lại.
Ra là những quan binh này tới che chở cho các thiếu niên này đi ra ngoài.
Nhiều người trên đường như vậy cũng khiến các thiếu niên kia hoảng sợ.
"Ta đã bảo tắm rửa thay đồ trang điểm qua rồi hẵng ra, các ngươi lại không nghe!" Trương Song Đồng vừa bực vừa xấu hổ, giơ tay vuốt lại tóc tai, chỉnh sửa y phục.
Sở Minh Huy thì cười ha ha: "Người kinh thành nhiệt tình quá đi." Thoải mái vẫy tay.
Các thiếu niên khác cũng tỏ ra thoải mái.
Tưởng Triệu Tử đứng trong số đó, gò bó như một người nhà quê, có phần khó hiểu, còn hỏi tại sao các ngươi lần đầu tới kinh thành mà tự tại như vậy được.
Sở Minh Huy đặt tay lên vai hắn, nói: "Thế này có là gì! Nhớ lần đó bọn ta bị thiên quân vạn mã bao vây, lúc đó mới đáng sợ. Đao thương vô số. Tên tặc quan kia mà ra lệnh là bọn ta sẽ bị chém giết tại chỗ. Chúng ta sợ cái gì? Không sợ chút nào. Tam Lang nói rồi, người đọc sách ấy hả, tính tình cương trực, Thái Sơn có ở trước mặt cũng sẽ không thay đổi sắc mặt..."
Nói tới đây, chợt tái mặt, buông Tưởng Triệu Tử ra, bối rối sửa lại mái tóc đang rối.
"Xin chào!" Hắn kêu to: "Xúc cúc ấy mà, với Sở Minh Huy ta thì chỉ là chuyện nhỏ."
Tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên như sấm dậy bốn phía.
Tiết Thanh đi phía sau, thấy vậy chỉ cười. Tầm mắt nhìn về một phía. Bên kia cũng có quan binh ngăn mọi người tạo ra một con đường, Tống Anh với sự hộ tống của một người đàn ông bước đi.
Sở Minh Huy đã đụng tới bên người nàng, thì thầm: "Ngươi xem ngươi xem, đó là vị tiểu thư mà chúng ta gặp tối hôm đó hả?"
Tiết Thanh cười, gật đầu với hắn: "Ta cảm thấy chắc là phải."
Sở Minh Huy cười khà khà, nói: "Nàng ta biết ta nhanh như vậy, trận xúc cúc này thật đáng giá."
Tưởng Triệu Tử vểnh tai lên nghe, hóa ra là để một nữ nhi biết mình? Lại nhìn Trương Song Đồng, còn đang vội vàng chỉnh sửa dung nhan, bày ra tư thế duyên dáng nhất... Đây chính là ý nghĩa của việc trả cái giá đắt đỏ bị bầm dập mặt mũi rồi bị thương để tham gia một trận thi đấu xúc cúc?
Đối với người thiếu niên kia, đây quả thực rất có ý nghĩa. Tiết Thanh cười ha ha.
Các thiếu niên phủ Trường An tiếp tục đi dạo phố, bị dân chúng vây quanh nhìn ngó. Dù sao ít nhiều cũng bị thương nên đã có sẵn xe ngựa, bọn họ nhanh chóng leo lên xe, đi qua đường phố với sự trợ giúp từ đám quan binh.
Nhiều người đi theo xe ngựa hòng dò la xem các thiếu niên này sống ở đâu. Nhưng còn rất nhiều người ở lại.
"Người Tây Lương còn chưa đi ra."
"Nhìn xem người Tây Lương kìa."
Dân chúng vui cười, trầm trồ khen ngợi kẻ thắng, nhìn kẻ thua thảm hại, đều là thú vui.
...
"Người phủ Trường An quả thực ra tay, đá người thọc chân, ngã một cái là bị thương."
Trong trị phòng của Tần Đàm Công, vài vị quan viên nhíu mày nói:
"Chuyện này bắt đầu từ yến tiệc của Vương gia. Tất nhiên là lão già Vương Liệt Dương kia trợ giúp."
"Về phía Tác Thịnh Huyền điện hạ, chúng ta có nên làm gì không? Thật quá mất mặt mà."
Tần Đàm Công nói: "Hai phía tự nguyện thi đấu, không liên quan tới người khác. Kết quả như thế nào tất nhiên cũng không liên quan. Không cần để ý, việc nhỏ mà thôi."
Lại khẽ cười: "Vương tướng gia nguyện ý coi chuyện là chuyện, còn Tác Thịnh Huyền điện hạ thì lại không như vậy."
...
"Ra rồi kìa!"
Đám người ngoài Bắc Ngõa ồn ào, nhìn quan binh che chở một đám thiếu niên mặc áo bào trắng đi ra. Không cần nghe đám tiểu nhị miêu tả, mọi người biết đây chính là người Tây Lương. Thứ nhất là khuôn mặt khác biệt, thứ hai là đám người Tây Lương đi lung tung khắp kinh thành, đi đâu cũng rêu rao nên tất cả mọi người đều biết.
Lúc này bọn họ giống các thiếu niên phủ Trường An ban nãy, quần áo nhầu nhĩ, mặt mũi bầm dập, còn có người bị thương. Đi thì khập khiễng, hoặc được người khiêng lên, trông rất thảm hại, nào có chút gì là phong thái anh tuấn của lúc xưa.
Tác Thịnh Huyền không bị thương gì nặng nhưng tinh thần không tốt, đang cúi đầu suy nghĩ việc gì đó.
"Thái tử điện hạ, thua xúc cúc cảm thấy thế nào?"
Không biết có kẻ nào trong đám người can đảm hô lên rồi chợt cười vang.
Vài quan viên bên cạnh Tác Thịnh Huyền nhíu mày, nhìn quan binh: "Sao không quát mắng bọn họ?" Cười nhạo trắng trợn như vậy chẳng phải càng làm cho Tác Thịnh Huyền xấu hổ, khó chịu?
Bọn họ vừa nói xong, vài vị quan viên bên kia cũng như cười như không: "Mục đại nhân nói gì thế, dân chúng nói sự thật, quát mắng cái gì? Một trận thi xúc cúc, chẳng lẽ còn bắt người trong nước không được nói, gặp trên đường chỉ được liếc thôi sao?"
Vị quan viên vừa nói xong xấu hổ và cáu giận, rõ ràng là cố ý.
Ước chừng thấy quan phủ không ngăn cản, dân chúng xung quanh càng ồn ào hơn nữa.
"Cảm giác?" Tác Thịnh Huyền ngẩng đầu, dường như vừa nghe được tiếng cười hỏi từ xung quanh: "Cảm giác khi thua à? Rất tốt."
Rất tốt?
Thật hay giả?
"Thật chứ. Một trận đấu vui sướng lâm ly, thua rất vui." Tác Thịnh Huyền nói, lại nhìn người xung quanh, khó hiểu: "Các ngươi cười cái gì?"
Người Tây Lương này cố ý giả ngu à. Một người nhịn không được nói to: "Điện hạ thua, không biết là rất mất mặt sao?"
Lúc trước hoành hành trong kinh thành, ngang ngược quấn lấy nhiều người đòi tỷ thí. Thắng thì vênh mặt đắc chí, giờ thua thì mất mặt chưa?
Tác Thịnh Huyền nhìn hắn, nói: "Không! Với người thắng ta, ta rất bội phục. Thấy hắn là ta đã rất vui vẻ. Còn những người khác..." Tầm mắt đảo qua đám dân chúng ở đây: "Ta có thua các ngươi đâu, các ngươi cũng không thắng ta, sao ta phải cảm thấy mất mặt, xấu hổ trước mặt các ngươi?"
Tiếng ồn ào biến mất. Khu vực trước Bắc Ngõa trở nên yên lặng không tiếng động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT