Tại Khê La, mưa vẫn chưa rơi, nhưng bầu trời mây đen cuồn cuộn, che khuất trăng sao, trong bóng đêm sâu thẳm đó, ngay cả đèn đường cũng không thể làm tan biến được hắc ám hữu hình này.
Lý Nguyên đứng ở phía trước cửa sổ, có chút cảm khái: “Thực sự là gió thổi mưa giông trước cơn bão.”
Trịnh Đan Thanh đứng bên cạnh ông, cũng nhìn bên ngoài, phụ họa: “Gió nổi lên rồi. Con nghe dự báo thời tiết nói rõ là trời sẽ có gió to, còn có mưa rào có sấm chớp. Xem ra, cơn mưa này không nhỏ.”
Lý Nguyên gật đầu: “May là không phải bão.”
Trịnh Đan Thanh nhìn tòa nhà đối diện, thấy vẫn là một màng đen, nhân tiện nói: “Lăng tiên sinh chưa trở về sao?”
“Ừ.” Lý Nguyên xoay người trở lại. “Cậu ấy nói sẽ lập tức tới đây, có việc cần thương lượng với tôi.”
“À.” Trịnh Đan Thanh tới phòng khách trước, châm nước sôi vào bình trà trên bàn.
Lý Nguyên nhìn hắn cầm ấm trà, sau đó châm nước và chén trà, hòa ái cười nói: “Nào, tới đây, A Thanh, cậu cũng ngồi xuống đi, uống trà cùng tôi.”
Lý Nguyên đưa tay ôm vai hắn, cảm khái nói: “A Thanh, cậu theo tôi nhiều năm rồi, thời gian qua thật nhanh.”
“Nhưng con cảm thấy thời gian lại rất ngắn.” Trịnh Đan Thanh thốt ra. “Chú Nguyên, con muốn ở bên chú cả đời.”
Lý Nguyên khe khẽ thở dài, đưa tay vỗ nhẹ tóc hắn: “Cậu còn trẻ, cả đời thì lại rất dài.”
Trịnh Đan Thanh dựa đầu vào vai ông, không muốn xa rời mà nói: “Chú Nguyên, con yêu chú, vĩnh viễn không thay đổi.”
“Vĩnh viễn …” Lý Nguyên lẩm bẩm, hạ tay xuống, ôm lấy vai hắn.
Đã có thời gian rất lâu rồi Trịnh Đan Thanh không nhận được sự dịu dàng này của ông, liền lập tức đưa tay ôm lấy thắt lưng ông, trong mắt dần ẩm ướt.
“Thằng nhỏ ngốc, thương tâm gì chứ?” Lý Nguyên lau nước mắt cho hắn, nhẹ nhàng nói: “Có gì thì nói ra đi, đừng để trong lòng rồi buồn phiền.”
Trịnh Đan Thanh vùi đầu vào vai ông, trong lòng bất ổn, thấp thỏm bất an, suy nghĩ muốn nói, nhưng lại không dám. Thanh âm hắn rất nhẹ, cẩn cẩn dực dực hỏi: “Chú Nguyên, nếu như con làm sai chuyện gì đó, chú có tha thứ cho con không?”
Lý Nguyên ôn hòa cười nói: “Còn phải xem là chuyện gì đã. Cậu không phải là phản quốc bán nước chứ?”
Trịnh Đan Thanh nước mắt như mưa. hắn cũng không biết hành vi của hắn có được xem là phản quốc hay không.
Đúng lúc này, máy trao đổi thư tư nhân vang lên, chủ quản đặc cần Kim Tư xuất hiện trên màn hình, nghiêm túc mà nói: “Tổng thống tiên sinh, Lăng tiên sinh vừa chỉ thị cho chúng tôi, khởi động báo động màu cam cho phủ tổng thống. Theo tin tình báo thì có sát thủ chuyên nghiệp quốc tế vừa lẻn vào, ý đồ ám sát tổng thống tiên sinh.”
Trịnh Đan Thanh chấn động, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kinh khủng hỏi: “Anh chắc không? Bọn họ là muốn ám sát tổng thống tiên sinh?”
“Lăng tiên sinh khẳng định.” Kim Tư trầm giọng nói. “Bên trong phủ tổng thống có gian tế, chúng tôi vẫn đang thanh tra.”
Sắc mặt Trịnh Đan Thanh tái nhợt, ánh mắt lóe sáng, không dám hé răng.
Lý Nguyên không có gì khác thường, nét mặt bình tĩnh nói. “Cậu cứ nghe theo chỉ thị của Lăng tiên sinh, nên làm thế nào thì làm thế đấy đi.”
“Dạ.” Kim Tư hạ thấp người. “Lăng tiên sinh đã chạy về phủ tổng thống, cậu ấy mời tổng thống tiên sinh đến sở chỉ huy ngầm, để ngừa vạn nhất.”
“Được.” Lý Nguyên gật đầu.
Kim Tư cúp micro, lập tức cử một số đông người đến Ngọc Hành Lâu trước, hộ vệ tổng thống đi vào ngầm.
Lý Nguyên vẫn đang ôm Trịnh Đan Thanh, nét mặt cũng rất nghiêm trọng: “Được rồi, A Thanh, cậu nói thật cho tôi biết. Những sát thủ tới ám sát tôi có quan hệ gì tới cậu hay không? Cậu có biết nội tình gì hay không?”
Trịnh Đan Thanh không chịu nổi áp lực của ông, bỗng nhiên ngã xuống khỏi sofa, quỳ trên thảm, trong lúc nhất thời rơi lệ đầy mặt: “Không không, con không tìm người tới giết chú, con chỉ nhờ người thuê sát thủ chuyên nghiệp là tới … để giết … giết Lăng tiên sinh. Con đố kị cậu ta, sợ sau này chú yêu cậu ta thì không cần con nữa … Nhưng con tuyệt đối không muốn giết chú … bọn chúng … có bức ép con làm nội ứng … nhưng con … những tin tức con cung cấp cho họ đều nhằm vào Lăng tiên sinh, không hề nói chuyện của chú … con không biết … không biết đang có chuyện gì xảy ra …”
Lý Nguyên cẩn thận đánh giá hắn, một lát sau, mới đưa tay dìu hắn: “Đứng lên đi, A Thanh, tôi tin cậu.”
Trịnh Đan Thanh ôm chặt lấy thắt lưng ông, ngã vào lòng ông khóc lớn: “Con chỉ là … chỉ là quá sợ … Không biết nên làm cái gì bây giờ … mới … mới gây ra sai lầm này …”
“Bây giờ vẫn chưa xem là sai lầm lớn.” Lý Nguyên ôn hòa mà nói. “Cậu cứ nói hết toàn bộ mọi chuyện ra, chúng ta càng nắm được nhiều thông tin, thì mới có thể tránh được sai lầm lớn.”
“Dạ, con biết, con nhất định nói hết.” Trịnh Đan Thanh liên tục gật đầu.
Lý Nguyên hỏi hắn: “Cậu nhờ người tìm ai làm sát thủ?”
“Là … “Linh Quỷ Song Sát”.” Trịnh Đan Thanh dịu ngoan trả lời. “Người trung gian mà con nhờ có nói, bọn họ là sát thủ chuyên nghiệp giỏi nhất Á Châu, trên quốc tế cũng đứng hàng thứ ba, nhiều năm qua, bọn họ chưa từng thất bại, nếu như mời họ tới, nhất định có thể hoàn thành tốt sự ủy thác của con, con liền đồng ý.”
“À, thì ra là Linh Quỷ Song Sát.” Lý Nguyên nở nụ cười. “A Thanh, cậu theo tôi nhiều năm như vậy, lúc trước Nhật Nguyệt Hội thế nào, cậu chắc cũng biết đại khái, cậu mời sát thủ chuyên nghiệp tới, cũng không suy nghĩ thử, có thể nào họ là bạn của chúng ta hay không?”
“Con có nghĩ tới.” Trịnh Đan Thanh cúi đầu, thì thào mà nói. “Con không hiểu chuyện trên giang hồ cho lắm, người trung gian kia nói, Linh Quỷ Song Sát thường không có mối thâm tình nào với người khác cả, lại càng không dính tới chính trị, cho nên, sẽ không quen biết các chú đâu. Con … cũng nghĩ vậy.”
Lý Nguyên xoa nhẹ đầu hắn, cười nói: “Sau này … đừng làm mấy cái chuyện ngu ngốc này nữa.”
Trong lòng Trịnh Đan Thanh, mời hai sát thủ chuyên nghiệp đáng sợ tới giết Lăng Tử Hàn, đó là chuyện thiên đại, trong lòng hắn vẫn đứng ngồi không yên, tâm thần không lặng, ăn không vô ngủ không được, chỉ sợ người khác biết được. Nhưng Lý Nguyên sau khi nghe nói xong, không chỉ không trách mắng hắn, mà trái lại càng thêm dễ dàng khoái trá, điều này làm cho hắn không hiểu, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quả thực như được đại xá. Hắn dùng cố gắng gật đầu: “Chú Nguyên, con biết sai rồi, sau này tuyệt không bao giờ làm những chuyện thế này nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Lý Nguyên suy nghĩ một chút, thu lại nụ cười. “Nếu cậu đã nhờ Linh Quỷ Song Sát đi giết Tử Hàn, thì họ không có khả năng thay đổi mục tiêu ám sát, nếu vậy, người tới giết tôi hẳn là người khác.”
Trịnh Đan Thanh lập tức khẩn trương: “Vậy … là ai?”
Lý Nguyên khẽ lắc đầu: “Không thể làm gì khác hơn là chờ Tử Hàn trở về, dù sao cậu ấy cũng sẽ mau tới đây thôi.”
Giờ khắc này trở đi, Trịnh Đan Thanh đã quyết tâm, không đố kị địa vị của Lăng Tử Hàn trong lòng Lý Nguyên nữa, hắn chỉ cố gắng toàn lực bảo vệ vị trí bên cạnh Lý Nguyên của mình là được rồi. Tình cảm nhiều năm như vậy, Lý Nguyên hẳn là sẽ không nói là bỏ là bỏ liền đâu nhỉ? Tuy rằng không có nhiều lòng tin cho lắm, nhưng xem như trong lòng hắn đã ra quyết tâm, nên cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Vài phút sau, tiểu tổ đặc cần do Kim Tư phái tới đã tới nơi, tổ trưởng mời Lý Nguyên theo bọn họ vào tầng hầm. Trịnh Đan Thanh lập tức đi thu dọn 1 số đồ dùng hằng ngày cùng quần áo thay. Tuy rằng ngầm có đủ mọi thứ, nhưng dù sao toàn là đồ người chưa từng dùng qua, vật phẩm cần dùng cho cuộc sống hằng ngày của Lý Nguyên cũng không đủ, Trịnh Đan Thanh rất cẩn thận, trước tiên liền nghĩ tới vấn đề này.
Lý Nguyên ngồi không nhúc nhích, vừa chờ Trịnh Đan Thanh thu dọn đồ, vừa chờ Lăng Tử Hàn trở về.
Đúng lúc này,một viên đạn của súng trường ngắm bắn bay thẳng qua cửa sổ, nhắm thẳng vào Lý Nguyên.
HẾT CHAP 52
Mục lục
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT