Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lạc Mẫn cùng Chu Tự nhẹ giọng thương lượng, xem làm thế nào thì mới thích hợp nhất.

Đặc công bên cạnh Lạc Mẫn bỗng nhiên nói với hắn: “Lạc cục, chỗ chúng ta gần ngay số 7, có cần gọi hắn qua không?”

Đặc công số 7 hẳn là đang cùng người khác chặn kẻ địch, Lạc Mẫn bất ngờ: “Sao cậu ta lại ở đây?”

Đặc công này là số 2. Y dùng tiếng lóng hỏi một câu, lại ngưng thần nghe xong một hồi lúc này mới nói rằng: “Tổ trưởng đã phân công cho bọn họ rút lui, cậu ta đang chạy về chỗ này. Vốn không biết là gần chúng ta, nhưng thấy vòng tìm kiếm của kẻ địch, nên mới nói với chúng ta.”

Lạc Mẫn gật đầu: “Vậy gọi cậu ta tới đây đi.”

Hơn mười phút sau, một bóng người chui ra rừng cây, khom người chạy tới chỗ bọn họ.

Lạc Mẫn nhìn hắn, nhanh chóng hỏi: “Trên đường cậu tới đây tình hình thế nào? Chúng ta có thể lặng lẽ rút lui không?”

Đặc công kia có lẽ là chạy trốn đường dài trong núi, nên thở hồng hộc, nhưng vẫn trả lời rõ: “Có thể, cẩn thận 1 chút là được. Rừng cây này phạm vi quá rộng, địch nhân không đủ người, nên không thể vây quanh dày đặc. Bọn chúng quấy rầy máy dò xét của chúng ta, thì chính máy dò xét của bọn chúng cũng không thể hoạt động. Chúng ta cẩn thận 1 chút, hẳn là có thể lặng lẽ chuồn ra.”

Lạc Mẫn cùng Chu Tự liếc nhau, quyết định mạo hiểm quay đầu.

Bọn họ đi theo phía sau đặc công số 7, quay đầu tiến nhập rừng rậm.

Rừng rậm rất tĩnh lặng, chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi, gió có chút lạnh, xoay quanh chung quanh bọn họ. Bọn họ tiến nhanh lên trước, cảm thấy khắp nơi đều là sát khí, nên phải tập trung tinh thần đề phòng để ngừa bất ngờ.

Đi chừng nửa giờ, thì đặc công số 7 bỗng nhiên ra dấu, nói ra suy nghĩ của mình.

Lạc Mẫn lập tức chạy đến bên cạnh hắn.

Đặc công số 7 hướng người chỉ tay qua 1 bên, thần sắc ngưng trọng.

Lạc Mẫn nhìn theo hướng tay hắn chỉ.

Ngay trong nháy mắt này, tay trái đặc công số 7 đột nhiên vòng lại, một tay ép chặt cổ Lạc Mẫn, tay phải cầm súng nhắm thẳng vào huyệt thái dương của hắn.

Do sự tình quá nhanh, nên Chu Tự cùng đặc công số 2 đều bất ngờ không phòng bị, bận tâm đến an toàn của Lạc Mẫn, hai người toàn bộ cũng không dám động.

Đặc công số 7 có chút khẩn trương ra lệnh: “Buông súng.”

Chu Tự không chút nghĩ ngợi, lập tức ném súng trong tay xuống đất. Đặc công số 2 do dự một chút, nhưng cũng ném súng.

Đặc công số 7 lập tức quay nòng súng, bắn thẳng 1 phát vào đặc công số 2, sau đó lại quay nòng súng nhắm ngay đầu Lạc Mẫn.

Đầu đặc công số 2 trúng đạn, loạng choạng té trên mặt đất.

Tiếng súng tựa như tín hiệu, địch nhân chung quanh khẳng định lập tức chạy tới bên này.

Lạc Mẫn nhanh chóng nói: “Tự ca, anh mau đi đi, đừng chờ em.”

Chu Tự cắn răng, trong lúc nhất thời tiến thối lưỡng nan. Nếu bảo y bỏ lại Lạc Mẫn mà đi, thì y không muốn, nhưng nếu ở lại, thì con trai sẽ gặp nguy hiểm, y cũng không muốn. Nhìn đôi mắt tràn đầy tức giận của Lạc Mẫn, y không nói được tiếng nào, nhưng không có ý định cất bước.

Đặc công số 7 cười lạnh một tiếng: “Phó tổng thống tiên sinh, nếu anh dám đi, thì tôi lập tức bắn chết anh ta, sau đó là đến hai cha con anh đó. Còn nếu anh ngoan ngoãn đứng yên đó, thì một nhà các anh có thể may mắn sống sót.”

Chu Tự cùng Lạc Mẫn lập tức hiểu được, thì ra đối phương là muốn bắt sống.

Tâm niệm hai người thay đổi thật nhanh, nhanh chóng nghĩ ra cách trốn thoát.

Lúc này, có hai người mặc hắc y, trên mặt được tô vẽ chạy ra.

Đặc công số 7 trong lòng vui vẻ, lập tức nói một câu tiếng lóng.

Hai người kia nói lại 1 câu.

Tư thế ba người lập tức rõ ràng trầm tĩnh lại.

Trong đó một người cười nói: “Lần này coi như mày lập công lớn rồi.”

Tên còn lại đi tới, cầm lấy súng trường đột kích trong tay Lạc Mẫn, hờ hững nói: “Giao cho bọn tao đi.”

Đặc công số 7 buông súng của hắn xuống, thở dài nhẹ nhõm.

Người nọ lạnh như băng nói với Lạc Mẫn: “Tiên sinh, thông minh 1 chút, đi cùng chúng tôi đi.”

Lạc Mẫn bất đắc dĩ, liền đi tới chỗ Chu Tự. Nếu như quả thực không thể thoát, thì hắn cũng muốn 1 nhà 3 người bọn họ cùng chỗ.

Mặt Chu Tự bình tĩnh, vươn tay về phía hắn, cầm chặt tay hắn.

Tâm ý hai người tương thông, mạng sống của mình không quan trọng, nhưng tính mạng của con trai lại khiến họ đau lòng.

Hai người bọn họ vừa đứng chung một chỗ, thì phía sau xảy ra kịch biến.

Hai người kia nhìn như bộ đội đặc chủng song song phát động, một người giơ chân đá súng trong tay đặc công số 7, tay còn lại giơ tay chém xuống, chặt đứt yết hầu của hắn.

Chu Tự cùng Lạc Mẫn đều lặng người.

Hai người kia chạy tới, cúi đầu nói: “Chu tiên sinh, Lạc tiên sinh, Lăng Tử Hàn tiên sinh ra lệnh cho tôi, nhất định phải cứu bằng được hai người. Chúng ta nhanh lên thôi, cùng Lâm thượng cấp hội hợp.”

Hai người đó chính là Mao Kiệt và Hồ Quân, lần này lính đánh thuê chỗ bọn họ toàn thể xuất động, ngụy trang thành hải tặc rời bến, thẳng đến Cổ Lỗ Cát Mã. Lúc bắt đầu bọn họ cũng không biết mục đích cùng mục tiêu hành động, đợi được đến chỗ này, nghe xong bố trí của thượng cấp, lúc này mới vội vàng dùng phương thức liên lạc khẩn cấp, gọi số điện thoại mà lúc trước Lăng Tử Hàn cho bọn họ. Dãy số này nối thăng vào hệ thống máy vi tính chuyên dụng của Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ, nếu bọn họ nhận được, xem như ưu tiên số 1, lập tức điều tra rõ tình huống, áp dụng đối sách khẩn cấp.

Bọn họ hiện tại vẻ mặt đầy nét vẽ, nhìn không rõ, nhưng vừa nghe tiếng nói của bọn họ, Lạc Mẫn liền minh bạch.

Lúc đó Lăng Tử Hàn muốn hắn phối hợp, diễn 1 tuồng kịch, chính là vì muốn đưa hai họ trở về nằm vùng, không nghĩ tới sau này lại cứu được cả nhà bọn họ. Hắn kích động cầm tay bọn họ, lập tức tiếp nhận súng trường đột kích của mình, nói với Chu Tự: “Tự ca, là người một nhà.”

Chu Tự cao hứng nở nụ cười.

Mao Kiệt cầm lấy súng rơi trên đất đưa lại cho y.

Hồ Quân nhanh chóng nói: “Chúng ta đi nhanh thôi, tất cả chúng sắp tới đây rồi.”

Mao Kiệt tương đối cẩn thận tỉ mỉ, nói với bọn họ: “Đi hướng tây nam đi.”

Bốn người chưa đi được 20m, thì một loạt đạn liền bay tới.

Hồ Quân cùng Mao Kiệt lập tức đánh trả, bảo hộ Chu Tự cùng Lạc Mẫn nhanh chóng chạy về phía trước.

Hướng tây nam sơn thế xoay mình, rừng cây may mắn không bị chặt, đại thụ mật mật chặn phần lớn, giảm thiểu tính nguy hiểm rất nhiều.

Rất nhiều người truy vây bọn họ từ phía sau, tiếng ào ào của lá cây có thể nghe rõ ràng.

Chu Tự cùng Lạc Mẫn không có chút do dự, vẫn chạy vội lên núi.

Sống chết trước mắt, trong thân thể của bọn họ chợt bộc phát tiềm năng, tuy đã bị gián đoạn việc vận động tập thể hình cùng huấn luyện, nhưng lúc này tuy rằng chạy thật lâu, nhưng tốc độ không hề giảm bớt.

Hồ Quân, Mao Kiệt vừa bắn trả vừa chạy theo sát phía sau bọn họ. Lúc đến biên rừng, Hồ Quân nhanh cóng lấy dây thừng quấn quanh người mình quăng ra, ném cho Lạc Mẫn, đơn giản nói: “Leo lên sườn dốc.”

Lạc Mẫn ngẩng đầu vừa nhìn, quả nhiên có một vách núi đứng sừng sững trên đỉnh núi tây nam, phía sau là biển rộng, có thể mơ hồ nghe được rít gào sóng biển. Vách núi gập ghềnh, có thể leo lên.

Hắn lập tức quăng dây, leo lên trước. Trước người Chu Tự có con trai, không thể kè người sát vách núi, cho nên không thể đi trước, chỉ có thể ở dưới chờ. Y một tay ôm con trai, một tay cầm súng bắn trả truy binh, trên mặt bình tĩnh.

Thỉnh thoảng có đạn lướt qua người Lạc Mẫn, động tác của hắn vẫn mẫn tiệp, luôn luôn né qua, cuối cùng có 2 viên đạn bắn vào người hắn, cũng may hắn có áo chống đạn, tuy có đau đớn, nhưng không bị thương. Hắn không ngừng leo lên đỉnh núi, sau đó thả dây xuống.

Chu Tự lập tức vắt súng bên hông, cầm sợi dây nhanh chóng leo lên.

Lạc Mẫn túm chặt sợi dây, một chân đặt tại cự thạch, đứng vững thân thể, không dám thả lỏng.

Động tác Chu Tự cực nhanh, xẹt xẹt liền leo đến nơi, cánh tay dài vươn ra, trở mình lên đỉnh núi.

Trải qua nhiều khó khăn như vậy, Chu Lạc không hề cất tiếng nào, Lạc Mẫn có chút lo lắng, nhẹ nhàng vén đầu áo chống đạn, nhìn qua.

Hai tay nhỏ bé của Chu Lạc vẫn nắm chặt vạt áo trước của Chu Tự, con mắt mở to, có chút khẩn trương, nhưng không chút kinh hoảng. Thấy khuôn mặt ba mình xuất hiện trước mặt, nhóc lập tức mỉm cười.

Giờ này khắc này, trong mắt Lạc Mẫn, khuôn mặt tươi cười của con mình quả thực là dương quang rọi sáng trong đêm, tựa như cả thế giới cũng dần sáng rực lên.

Hắn cười với con mình, vươn tay ra che ngay miệng, nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng.

Chu Lạc vẫn cho rằng ba cùng cha mình đang cùng người khác chơi trốn tìm, thấy ba ý bảo mình đừng lên tiếng, lập tức ngầm hiểu liên tục gật đầu, cắn chặt đôi môi nhỏ nhắn.

Lạc Mẫn bỏ áo xuống, hướng xuống dưới la lớn: “Hai vị, mau lên đây.”

HẾT CHAP 50

Mục lục

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play