Vương Tiểu Thiên kinh ngạc, từ khi bị Tiêu Ngọc Hoành lôi lại đến khi hai tay bị trói trên thành giường, trước sau chưa quá hai ba giây, đến khi phản ứng lại được thì tức đỏ cả mặt.

“Cậu kiếp trước là cường đạo à?” Vương Tiểu Thiên chửi, cảm thấy thủ pháp trói người của hắn cũng hơi thành thạo quá rồi, sau đó quay sang cầu cứu Đoàn Sách: “Đoàn Sách, giúp tôi tháo với!”

Đoàn Sách nhìn Tiêu Ngọc Hoành, Tiêu Ngọc Hoành dùng ánh mắt ra hiệu đừng, Vương Tiểu Thiên bèn ra oai: “Tôi là phòng trưởng!”

“Tôi là lớp trưởng.” Tiêu Ngọc Hoành mặc quần áo xong, lại lấy lược ra bắt đầu chải chuốt mái tóc rối tinh của hắn.

Tóc loăn xoăn tuy rất đẹp nhưng mỗi sáng ngủ dậy lại rất phiền.

Đoàn Sách bèn cười xin lỗi Vương Tiểu Thiên: “Tôi nghe lời lớp trưởng.”

Vương Tiểu Thiên cáu: “Đây là ký túc! Phòng trưởng to hơn lớp trưởng!”

“Được rồi đừng cằn nhằn nữa, chỉ năm phút thôi.” Tiêu Ngọc Hoành phun sương lên đầu, Vương Tiểu Thiên thấy Đoàn Sách thực sự không định giúp mình, chỉ có thể cau mày khó chịu ôm thành giường, chờ Tiêu Ngọc Hoành mãi mới chỉnh được mái tóc xoăn về như tóc người mẫu xong, mới chịu sang tháo thắt lưng đang trói tay cậu.

Vương Tiểu Thiên u oán lườm Tiêu Ngọc Hoành một cái, sau đó đi thật nhanh ra khỏi phòng, Tiêu Ngọc Hoành hỏi Đoàn Sách xem có cần hắn mang cơm về không, Đoàn Sách bảo chờ lát nữa gọi đồ với cậu béo luôn, Tiêu Ngọc Hoành bèn đuổi theo Vương Tiểu Thiên.

Đuổi kịp Vương Tiểu Thiên ở tầng năm, Vương Tiểu Thiên không để ý đến hắn, tự đi, Tiêu Ngọc Hoành bèn trêu: “Tối qua anh ngủ gọi tên tôi đó.”

Vương Tiểu Thiên hoảng, không biết rằng mình lại nói mơ, bèn tiến sát lại Tiêu Ngọc Hoành hơn: “Tôi nói gì thế?”

“Không nói gì, chỉ cười rồi không nói gì nữa.” Tiêu Ngọc Hoành khoác tay lên vai cậu, trêu: “Thực ra anh thích tôi đúng không?”

Vương Tiểu Thiên cười, ôi chao, trên thế gian này sao lại có người không biết xấu hổ như này chứ?

“Là cậu thích tôi chứ?” Vương Tiểu Thiên hỏi vặn.

“Thích thật mà.” Tiêu Ngọc Hoành thoải mái thừa nhận, giơ tay nhéo mặt cậu: “Anh thực sự nên cảm ơn ông trời đã cho anh cái mặt này đi, thắp hương nhiều vào, không thì với cái tính này của anh, chẳng biết đã chết bao nhiêu lần rồi.”

Vương Tiểu Thiên cười lạnh: “Tự cậu cứ đòi sang chọc tôi đấy chứ, lại còn trách ngược tôi nổi cáu với cậu à, không thể thức thời như người khác được sao?”

“Tôi là lớp trưởng, có nghĩa vụ quản giáo các trẻ cá biệt trong lớp.” Tiêu Ngọc Hoành nói như đương nhiên.

“Cút, bố mày đây còn lớn hơn mày hai tuổi đấy!” Vương Tiểu Thiên cáu đẩy cái tay đang véo mặt mình ra, sau đó đi nhanh xuống cầu thang.

Tiêu Ngọc Hoành cố ý nhào lên lưng cậu, “Ai da tôi ngã rồi!”

“Biến ra!” Vương Tiểu Thiên tức giận dùng mông đẩy hắn ra, hai người cứ thế ầm ĩ đến cổng ký túc xá.

Đến nhà ăn, Vương Tiểu Thiên gọi một bát mỳ bảy tệ, Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu ăn mỳ cũng gọi một bát hai lạng, lại ra chỗ quầy mua hai cái bánh bao thịt về, cho Vương Tiểu Thiên một cái.

Vương Tiểu Thiên xé một tờ từ cuốn sổ tay luôn đem trên người ra, gấp đôi, viết “voucher ship cơm miễn phí” trên cả hai nửa rồi đưa cho Tiêu Ngọc Hoành, giờ mới ăn bánh bao thịt hắn cho.

Tiêu Ngọc Hoành nhìn hai tờ “voucher ship cơm miễn phí” mà cười, cảm thấy người này thú vị ghê.

Ăn được nửa, Tiêu Ngọc Hoành có điện thoại nên nghe, không biết nghe được cái gì mà mặt bỗng đờ ra, sau đó đứng dậy ra chỗ khác nói chuyện, bảy tám phút sau mới quay lại.

Vương Tiểu Thiên thấy hắn hớn hở cũng không hỏi, tiếp tục ăn, Tiêu Ngọc Hoành lại chủ động bảo cậu: “Mẹ tôi mang thai rồi.”

Vương Tiểu Thiên sửng sốt, kinh ngạc ngẩng lên nhìn hắn, nhớ mang máng là Tiêu Ngọc Hoành là gia đình đơn thân, còn Tiêu Ngọc Hoành lại cười nói tiếp: “Mẹ tôi định tái hôn, yêu nhau hai năm rồi, cuối cùng cũng đi đến bước này.”

Giọng Tiêu Ngọc Hoành cứ như người đang mang thai sắp kết hôn là bạn hắn vậy, khiến Vương Tiểu Thiên cảm thấy rất ngạc nhiên, không khỏi hiếu kỳ mà hỏi một câu: “Mẹ cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“37.” Tiêu Ngọc Hoành đáp.

“Còn trẻ vậy sao?” Vương Tiểu Thiên nghĩ đến Tiêu Ngọc Hoành năm nay 18 tuổi, nói cách khác mẹ hắn mới 19 tuổi đã đẻ hắn rồi.

“Mẹ tôi sinh ra tôi cũng có thể coi là chuyện ngoài ý muốn.” Tiêu Ngọc Hoành vừa ăn mỳ vừa kể với Vương Tiểu Thiên chuyện nhà hắn: “Ông ngoại tôi là thợ mộc nhưng ông có đầu óc, lại đúng lúc đang phát triển kinh tế, thế là mở xưởng đồ gia dụng, mẹ tôi nhờ sự bồi dưỡng của ông nên cũng thích đồ gia dụng, có điều đàn bà con gái không thích hợp với nghề mộc, bèn phụ trách vẽ thiết kế, đến khi đồ gia dụng kiểu Trung làm cũng hòm hòm rồi bèn muốn ra nước ngoài học, ông ngoại tôi cũng văn minh, cho luôn mẹ tôi khi ấy mới có 18 tuổi sang Mỹ du học, mẹ tôi gặp bố tôi trong đợt ấy, con gái mới mười mấy tuổi gặp đàn ông nước ngoài đẹp trai cao lớn thì động lòng, nghĩ là gặp được tình yêu đích thực rồi, thường xuyên qua lại xong thì có tôi, ông ngoại tôi cũng hết cách, đến con cũng có rồi, thế là để mẹ tôi kết hôn với bố tôi, nhưng hai người thực sự ở với nhau rồi mới phát hiện đôi bên không thích hợp, bất kể là về sinh hoạt hay là tư tưởng đều có xung đột, thế là ly hôn năm tôi bốn tuổi, sau đó tôi theo mẹ.”

Vương Tiểu Thiên nghe rất nhập tâm, quên cả ăn mỳ, trong thôn chưa từng có chuyện như vậy, vì thế cảm thấy Tiêu Ngọc Hoành quả nhiên rất không bình thường, nghĩ đến mẹ hắn là nữ cường nhân, lại là tổng giám đốc Tiêu thị gia cư, đối tượng tái hôn chắc chắn cũng không bình thường, bèn hỏi Tiêu Ngọc Hoành: “Vậy đối tượng mẹ cậu sắp kết hôn là người thế nào?”

“Một người rất dịu dàng, nhỏ hơn mẹ tôi bốn tuổi, năm nay mới có 33 thôi, một nhân viên nhỏ ngay văn phòng luật thành phố mình này.” Tiêu Ngọc Hoành cười nói: “Quen mẹ tôi trên đường, giày cao gót của mẹ tôi gãy, chú ấy tốt bụng đỡ đi, thế là mẹ tôi động lòng.”

“…” Vương Tiểu Thiên cảm thấy mẹ hắn đúng là một người phụ nữ như thần.

Cúi đầu, ăn mỳ, sau đó chân bị người ngồi đối diện đá một cái, Vương Tiểu Thiên ngẩng đầu lên nhìn sang, Tiêu Ngọc Hoàng mắt sáng nhìn cậu: “Nhà anh thì sao?”

Chậc, nói với mình nhiều như thế, hóa ra là muốn đổi lấy thông tin nhà mình.

Vương Tiểu Thiên học được hơn một năm nhưng hầu như không tiết lộ thông tin về gia đình, mọi người chỉ biết cậu là người phía nam, xuất thân từ nông thôn, còn lại thì hoàn toàn không biết gì.

Tiêu Ngọc Hoành luôn tò mò về gia đình Vương Tiểu Thiên.

Vương Tiểu Thiên ngẫm nghĩ, hình như cũng chẳng có gì cần giấu, bèn từ tốn nói: “Nhà tôi rất bình thường, chỉ tội hơi nhiều con, năm đứa.”

“Năm đứa?!” Tiêu Ngọc Hoành kinh ngạc, thời đại này mà nhà có tận năm đứa con rất hiếm, hơn nữa sinh nhiều như vậy thường là…

“Muốn con trai à?”

“Ừ.” Vương Tiểu Thiên gật đầu: “Cụ tôi nghĩ chỉ có con trai mới có thể kế thừa hương hỏa, thế là nhất định bắt bố tôi đẻ, mà bố tôi vốn là giáo viên, tư tưởng cũng tốt, cảm thấy trai hay gái gì cũng như nhau cả, nhưng ông cụ ngày nào cũng làm loạn trong nhà, bố tôi hết cách, chỉ có thể đẻ tiếp, nghề dạy học cũng vì thế mà mất, cũng vì vỡ kế hoạch mà bị phạt đến mấy trăm nghìn tệ, giờ nhà vẫn nợ người trong thôn bảy tám chục nghìn còn chưa có trả nữa.”

Tiêu Ngọc Hoành hiểu ra, bèn cười nói: “Anh chị em nhiều cũng tốt mà, anh có hẳn bốn bà chị, chắc là thích lắm nhỉ?”

“Ba chị một em.” Vương Tiểu Thiên giải thích: “Có điều em gái không phải em ruột, là con của cô tôi, nhưng chú tôi chết sớm, cô tôi một mình không nuôi được, bố tôi bèn đón về nhà nuôi.”

Dừng lại một chút lại bổ sung: “Có điều mấy năm nay cô tôi vào thành phố mở cửa hàng quần áo kinh tế có khởi sắc, nên đón em tôi vào thành phố học rồi, nhưng đến tết đều về ăn tết cùng chúng tôi, cũng chẳng khác gì con ruột.”

Tiêu Ngọc Hoành hiểu được đại khái, sau đó bắt đầu nghi hoặc: “Nhà anh khó khăn như vậy, sao không xin học bổng?”

Học bổng hàng năm cũng có 2000, theo lý mà nói thì keo kiệt như Vương Tiểu Thiên, mang cơm hộ người khác còn đòi tiền, không thể không xin học bổng.

“Cụ tôi không cho.” Vương Tiểu Thiên bình thản giải thích: “Cụ vốn là thiếu gia địa chủ, sau đó không phải là cách mạng đấu tố địa chủ à? Cụ bị đấu tố, gia sản không còn, tính kiêu căng tự mãn thì còn nguyên, còn hận đảng cộng sản, vì thế không cho tôi nhận học bổng.”

“…” Thì ra là vậy. Tiêu Ngọc Hoành có thể lờ mờ tưởng tượng ra ông cụ của Vương Tiểu Thiên là người như thế nào.

“Cụ anh bao tuổi rồi?”

“97 rồi.”

“Cao thọ, có phúc.” Tiêu Ngọc Hoành nói xong bèn cười nhìn Vương Tiểu Thiên: “Thỉnh thoảng tán gẫu thế này không phải rất tốt sao?”

Vương Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, giờ mới phát hiện mình đã bất giác nói chuyện với hắn lâu như thế, còn ôn hòa như thế, nhất thời đỏ mặt.

“Tôi, tôi cũng đâu phải lúc nào cũng lạnh lùng.” Vương Tiểu Thiên lạnh mặt nói, che giấu sự ngượng ngùng của mình, sau đó lại cúi đầu ăn mỳ.

Tiêu Ngọc Hoành không vạch trần sự xấu hổ của cậu, thấy Vương Tiểu Thiên sắp ăn hết rồi, bèn chuyển một phần mỳ trong bát sang.

“Ăn nhiều vào.”

“Ý!” Vương Tiểu Thiên tỏ ra ghét bỏ: “Tôi không muốn ăn nước miếng của cậu!”

“…”

Một bữa ăn rất vui vẻ, Tiêu Ngọc Hoành có lòng làm dịu quan hệ giữa hai người, Vương Tiểu Thiên lại cảm thấy hắn thật gian trá, cho một roi xong lại cho cái kẹo, cậu thèm vào mà lọt tròng này.

“Tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng lôi kéo làm quen tôi là tôi có thể tha thứ cho cậu.” Sự phẫn hận trong lòng Vương Tiểu Thiên vẫn không giảm: “Trừ phi cậu cho tôi đạp lại.”

“Nhỏ nhen.” Tiêu Ngọc Hoành lại mua một lồng bánh bao về ký túc ăn, thấy Vương Tiểu Thiên lầm bầm làu bàu bèn lấy một cái ra nhét vào miệng cậu: “Nào, cho anh ăn cái bánh bao, cái đạp đó bỏ qua nhé.”

“Phì!” Vương Tiểu Thiên phun bánh bao ra ngoài, không nhận của hối lộ này.

Hai người về ký túc, cậu béo vừa dậy, Đoàn Sách đang chơi game, Tiêu Ngọc Hoành di di chuột máy tính, màn hình cong nét lèn lẹt lập tức sáng lên, sau đó trông thấy cô ả ngực to kia đang chĩa mông vào mặt hắn.

“Tiểu tiện nhân này.” Tiêu Ngọc Hoành cười, mắng cô ả ngực to ngay trước mặt Vương Tiểu Thiên.

Vương Tiểu Thiên liền sầm sì liếc sang.

Bò lên giường, mở máy tính ra, Vương Tiểu Thiên đọc sách cả sáng, chiều định sẽ chơi game, thế là giả vờ đã onl từ lâu, làm nũng Tiêu Ngọc Hoành: “Sư phụ chơm chơm~ sao giờ mới đến vậy?”

Tiêu Ngọc Hoành nhướng mày, trêu cậu: “Gọi lão công.”

Vương Tiểu Thiên giật giật mặt, vì tâm trạng rất tốt nên không tính toán hắn vô lễ, sau đó suy nghĩ một chút rồi mới quyết định cách thức xưng hô: “Lão công công~”

Tiêu Ngọc Hoành đang cầm cốc nước uống liền phun ra, gọi thái giám à?

“Thôi vậy, em cứ gọi tôi là sư phụ đi.” Nghĩ lại đối phương là một thằng con trai, trêu nó gọi mình là chồng mình cũng thấy tởm, Tiêu Ngọc Hoành cũng không kiên trì nữa.

Đấu với bố à. Ván này, Vương Tiểu Thiên thắng.

Vốn hai người kết thành tình duyên xong phải đến chỗ Nguyệt lão nhận chúc phúc, tổ đội mới có thể tăng độ thân mật, nhưng hai người lòng đều mang ý xấu, vì thế ngầm hiểu không nhắc đến chuyện này, sau đó Tiêu Ngọc Hoành liền tổ đội với Vương Tiểu Thiên, dẫn cậu đi làm nhiệm vụ tăng cấp.

Vương Tiểu Thiên dù đã chơi game hơn nửa tháng nhưng chỉ biết điều khiển nhân vật chạy mà thôi, thực tế không hề có một tí kinh nghiệm đánh quái nào, thậm chí còn từng bị một con thỏ đạp chết, vì thế vẫn còn hơi sờ sợ.

Tiêu Ngọc Hoành nhìn cậu cầm cái quạt rách vẩy lung ta lung tung, chẳng mấy chốc đã bị bầy sói cắn chết.

“Em dùng ‘hồi xuân thuật’ đi.” Tiêu Ngọc Hoành ngồi một bên sắp không nhìn nổi nữa.

Tiên sư tuy không chủ công support như Tiên nữ, nhưng cũng có mấy kỹ năng tự buff, thế là Vương Tiểu Thiên nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn nửa ngày mới tìm thấy cái gọi là “hồi xuân thuật” trong dãy icon kỹ năng.

“Tìm ra rồi!” Vương Tiểu Thiên hơi phấn khích, lập tức cầm quạt tự buff cho mình.

“…” Tên này đến mình có kỹ năng gì cũng không biết à? Tiêu Ngọc Hoành cạn lời, tiếp tục xem Vương Tiểu Thiên làm nhiệm vụ, chẳng mấy chốc, cô ả ngực to kia lại ngã xuống.

“Anh sang cứu cái đi!” Vương Tiểu Thiên hơi cáu, cũng quên luôn mình đang đóng giả em gái dễ thương: “Anh làm chồng kiểu gì vậy? Nhìn tôi chết à?”

Giờ biết gọi “chồng” rồi cơ à? Tiêu Ngọc Hoành giờ mới cầm lưỡi hái của hắn lên ra tay, tiện tay vung một cái, đến skill cũng không cần dùng, đám sói xung quanh đã chết chỉ còn một con.

Nhưng nhiệm vụ của Vương Tiểu Thiên vẫn chưa hoàn thành.

“Nhiệm vụ này phải do người chơi tự làm, đồng đội giết không tính.” Tiêu Ngọc Hoành giải thích, sau đó chỉ con sói nhỏ đang run lẩy bẩy: “Chúng cấp 23, em cấp 29, em bị bọn nó giết chết được đúng là giỏi.”

Vương Tiểu Thiên tức đỏ mặt: “Chúng lấy thịt đè người!”

Nói xong bật dậy từ dưới đất: “Giết một con cho anh xem! Cọp không ra oai lại coi là mèo ốm… A——”

Con sói con đang run cầm cập trước mặt Tiêu Ngọc Hoành đạp một cái, Vương Tiểu Thiên liền mất nửa máu.

“Bắt nạt người ta!” Vương Tiểu Thiên ấm ức, đám quái vật này sao cũng biết chọn quả hồng mềm vậy? Thế là không cam lòng ấn phím loạn xà ngầu, skill vô dụng hữu dụng gì cũng ra hết mới đánh chết được con sói kia.

Sau đó lại ra một loạt.

Các anh em! Báo thù!

Bầy sói cùng xông lên, dọa Vương Tiểu Thiên sợ đến trắng bệch mặt, lại bụp bụp bụp ấn linh tinh một trận, chỉ tội…

Hệ thống: Skill đang hồi phục.

Hệ thống: Skill đang hồi phục.

Hệ thống: Skill đang hồi phục.

“A——!” Vương Tiểu Thiên lại vật ra.

“Ha ha ha ha ha!” Trong ký túc, Tiêu Ngọc Hoành cũng cười vật ra, “Người này đùa hả? Sao chơi kém vl vậy?”

Vương Tiểu Thiên mặt lúc đỏ lúc trắng, Tiêu Ngọc Hoành thì vừa cười vừa gõ phím, chỉ thấy người đàn ông cao gầy tỏa khói đen nhẹ nhàng đi đến trước mặt thi thể dưới đất, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chọc vào mặt nàng.

“Level của em là giả hả?” Tiêu Ngọc Hoành cúi đầu nhìn cậu, rất thắc mắc: “Lúc trước làm sao mà cày lên được cấp 33 vậy?”

Vương Tiểu Thiên sầm sì, level là thật, chỉ có điều người luyện cấp không phải là cậu.

“Ư hu hu~” Vương Tiểu Thiên bò dưới đất ôm chân người đàn ông mà khóc: “Người ta không muốn làm nhiệm vụ~ sư phụ chơm chơm~”‘

“Không làm nhiệm vụ thì em muốn làm gì? Lên trời à?” Tiêu Ngọc Hoành bắt Vương Tiểu Thiên tiếp tục luyện: “Không làm nhiệm vụ thì skill cao cấp không kích hoạt được đâu.”

“Nhưng mà… khó quá…” Vương Tiểu Thiên lần đầu tiếp xúc với game vẫn còn trong trạng thái choáng váng, đến di chuyển cũng không biết.

Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu thực sự không làm được bèn ngẫm nghĩ, nói với người đang ôm chân hắn rằng: “Tôi cho em một lời khuyên nhé.”

Vương Tiểu Thiên chăm chú nghe, lòng nghĩ Tiêu Ngọc Hoành tốt xấu gì cũng là đại thần, chắc hẳn là sẽ dạy cậu kỹ năng giết quái, không ngờ người kia nói: “Em đi chơi mấy game kiểu pikachu ấy, tôi nghĩ mấy game kiểu đó khá là thích hợp với em.”

Vương Tiểu Thiên đỏ bừng mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play