Phu nhân Khúc Tân Hồng buông di động, hai tay ôm ngực, ngồi ngay ngắn trên sofa, mặt không đổi sắc nhìn thằng con ngồi đối diện.
Hạ Dương chớp mắt mấy cái, kì quái nghiêng đầu, mẹ hắn sáng sớm không ngủ lại đi gọi hắn dậy, chẳng lẽ là để ngồi mặt đối mặt ngắm nhau với hắn sao?
“Ma ma đại nhân à, mẹ nhìn làm con tê cả da đầu rồi nè ” Hạ Dương giả bộ thẹn thùng ôm gối ôm vào ngực, che nửa khuôn mặt, tung mị nhãn với mẹ.
Phu nhân Khúc Tân Hồng liếc xéo một cái, Hạ Dương lập tức ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp, “Mẹ đại nhân, người có gì chỉ thị, xin hãy phân phó, con nhất định tuân theo!”
Bà cầm túi văn kiện bên cạnh, ‘bộp’ một cái ném trước mặt hắn, nghênh ngang kiêu ngạo nói, “Đi xem mắt.”
Móng tay đỏ tươi chỉ thẳng chóp mũi Hạ Dương, phu nhân Khúc Tân Hồng nhe nanh, “Hở cái gì mà hở, bảo con đi xem mắt đấy, mẹ nói cho thằng nhóc con biết, nếu cuối năm nay không mang bạn gái hay bạn giai về nhà, mẹ sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với con!”
Hạ Dương bĩu môi, năm trước hắn cũng được nghe câu này, cơ mà mẹ yêu cầu cao lắm, người thường đều làm mẹ chướng mắt.
Hắn vươn tay mở túi văn kiện, nghía vào trong một cái.
“Ối giời ơi Mẹ đi buôn người à!” Vừa nói hắn vừa rút ra một xấp ảnh, nam nữ đủ thể loại, còn tặng kèm tư liệu chi tiết.
“Mẹ, người này đủ tuổi làm ba con đấy.” Hạ Dương giơ tấm ảnh một bác trung niên đẹp giai lên, cười nói.
Khúc Tân Hồng cũng ngó một cái, mất tự nhiên ho khan, “Ừm đó là bạn ba con, còn độc thân, khụ, chỉ là để con tham khảo thôi mà.”
Hạ Dương lại bĩu môi, xếp mười tấm ảnh chụp lên bàn, ngẩng đầu nhìn mẹ, hỏi, “Mẹ, mẹ ưng ai?”
Khúc Tân Hồng lắc đầu, “Ưng hết, mẹ đã sàng lọc qua một lần rồi, con à, mẹ sợ con trước ba mươi tuổi không thoát được thân xử nam lắm!”
“….Mẹ, con mới hai ba thôi, mẹ không thấy giờ nghĩ chuyện này là quá sớm sao?” Ba mẹ nhà người ta toàn sợ con mình yêu sớm ảnh hưởng đến học tập, nhà hắn thì thế nào, vừa mới tốt nghiệp đã lo tìm đối tượng kết hôn cho hắn, hắn áp lực lớn lắm đó có biết không!
“Sớm hả? Anh cả con hồi bằng tuổi con đã có Cảnh Hoán rồi, con yên tâm, chờ con sinh con xong, con yêu đương thế nào mẹ cũng không quản.” Bà ở nhà một mình chán biết bao, ông xã tuy rất yêu thương bà, nhưng ông xã bận quá, có khi nửa tháng còn chưa được gặp một lần, con giai cũng thế, cứ như tên điên chạy loạn khắp nơi, bà không phải là hâm mộ mấy bà bạn đánh bài có cháu cùng chơi đùa sao, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc khi nhắc đến cháu nhỏ của mấy bả, bà ghen tị hâm mộ muốn chết đi được!
Hạ Dương giật giật khóe miệng, hắn có thể so với anh cả sao? Hai ông anh của hắn sắp thành thần rồi hiểu không!
“Mẹ, nếu con học theo anh cả anh hai, vậy chẳng phải mẹ sẽ phải lo con quan hệ nam nữ bừa bãi sao?”
Phu nhân Khúc Tân Hồng cầm gạt tàn phi qua, bà một chút cũng không lo cái gạt tàn thủy tinh nặng gần cân kia có thể đập vỡ đầu thằng con mình.
Hạ Dương thân thủ nhanh nhẹn đỡ được, đặt gạt tàn lên bàn…. tại vị trí cách xa mẹ hắn một chút, sau đó cợt nhả, “Mẹ, mẹ đang đến thời kì mãn kinh đó à, gần đây nóng nảy ghê á!”
“Thằng ranh này mi nói cái gì hả! Mẹ mặc kệ, mi lập tức đi xem mắt Tôn Nhiễm nhà họ Tôn kia đi! Mẹ đã chọn tốt địa điểm rồi, ngay ở quán cà phê ‘Bờ biển’!” Mẹ rống xong, cầm di động lên lầu. Hừ, nhãi con này, dám nói mình mãn kinh!
Hạ Dương vẻ mặt đau khổ, đưa mắt nhìn tư liệu của Tôn Nhiễm, 23 tuổi, tốt nghiệp đại học A, ngoại hình rất xinh đẹp, nhưng cô này sao nhìn có vẻ chanh chua thế nhỉ?
Hạ Dương thở dài, cũng đứng dậy lên lầu, hắn phải chuẩn bị để lát đi xem mắt.
Hỏi hắn vì sao không chạy hử? Hắn cũng muốn chạy lắm chứ! Nhưng mà…hắn không có chứng minh thư! Chạy không được! (><) Quán cà phê ‘Bờ biển’. Quán cà phê ‘Bờ biển’ của thành phố X là một tòa nhà nhỏ bốn tầng nằm ở ven Tây Hải, tầng một của quán bắt đầu mở từ tám giờ sáng tầm hơn tám giờ, các hoạt động giải trí của tầng hai sẽ mở cửa, ví dụ như bi-a, bóng bàn các loại lầu ba là quán bar, chỉ sau tám giờ tối mới mở cửa, trái ngược với thời gian hoạt động của quán cà phê tầng bốn nghe nói là nơi tư nhân của chủ quán, cho nên đến giờ vẫn không ai biết tầng trên cùng là như thế nào. Hạ Dương mặc bộ đồ thể dục màu tím thoải mái, hắn có hai bộ âu phục chỉn chu, một bộ chỉ dùng để đi đám cưới, bộ kia là để đi đám ma, ngoại trừ hai bộ này hắn không còn bộ nào khác để mặc, cho nên… Lúc này nhìn từ xa, trông hắn giống hệt quả cà tím di động, rất nổi bật! Văn Nhân Minh Húc miệng ngậm điếu thuốc, một tay chống cằm, một tay nâng tách cà phê, nhàm chán ngáp một cái. Lý Đông ngồi bên cạnh y khua khua tay, khó hiểu hỏi, “Từ lúc về dưỡng bệnh tới giờ đã được mấy tháng rồi, sao cậu trông vẫn uể oải thế?” Văn Nhân Minh Húc châm thêm một điếu thuốc, khẽ hít một hơi, “Mệt mỏi.” Dạo này y chạy đi chạy lại từ nhà đến trường, cảm giác như mình là con quay tới lui không ngừng. Lý Đông nhướn mày, nhìn ra cửa sổ, sửng sốt. “….Phụt, ha ha ha ha… Cà tinh nhà ai đây, không ở trong nồi hầm lại chạy ra ngoài loăng quăng thế này! ” Lý Đông chỉ ra ngoài cửa sổ, đập bàn cười sằng sặc. Văn Nhân Minh Húc nhìn theo hướng hắn chỉ, tay lệch một cái, cà phê trong tách tràn ra ngoài. “….Minh Húc, kia là Hạ Dương đúng không?” Lý Đông quay đầu hỏi. Văn Nhân Minh Húc gật đầu, “Ừ.” Hạ Dương lắc lư đi vào quán cà phê, ngó nghển bốn phía một lượt, rốt cuộc tìm được đối tượng xem mắt. “Ngại quá, tắc đường, tới muộn.” Nói xong cũng không quan tâm đối phương có phản ứng gì, hắn trực tiếp đặt mông an vị trên ghế, nâng tay gọi, “Phục vụ, cho một ly nước chanh.” Trước mặt hắn đã đặt sẵn một tách cà phê Lam Sơn còn nghi ngút khói… Tươi cười trên mặt Tôn Nhiễm nháy mắt cứng đờ, tuy nhiên rất nhanh cô liền trở lại bình thường, nhẹ giọng nói, “Thì ra anh thích nước chanh, ngại quá, tôi đã tự gọi cà phê.” Hạ Dương phất tay tỏ vẻ mình không để ý, cơ mà lời thốt ra mồm rất không dễ nghe. “Tôi chỉ là không thích uống đồ người khác gọi thôi, không an toàn, cô biết đấy…” Biết cái quái gì chứ! Tôi thì biết gì hả! Tôn Nhiễm cảm thấy nếu không phải mình tu dưỡng tốt, nhất định đã chửi ầm lên rồi. “….Ừm….Anh không muốn gặp mặt tôi phải không?” Tôn Nhiễm không chắc chắn hỏi. Hạ Dương uống ngụm nước chanh, gật gù, “Đúng, vô cùng không muốn.” “Anh! Anh hơi quá đáng rồi đó!” Tôn Nhiễm cầm tách cà phê trong tay hất về phía Hạ Dương, rồi cầm túi xách đứng dậy rời đi. Quá quắt! Hạ Dương rút giấy lau cà phê dính trên người, thầm nghĩ, hôm nay mặc bộ quần áo chống thấm nước thực sự là quá đúng đắn! “Phục vụ, tính tiền.” Hừ, cô này thiệt là không ổn, thế mà để hắn thanh toán. (– anh keo vầy anh.) Văn Nhân Minh Húc ngồi ở bàn đơn bên cạnh đã thấy toàn bộ quá trình, y rất kinh ngạc, rốt cuộc Hạ Dương đã làm chuyện khiến người người căm phẫn gì, mà lại có thể trong năm phút đồng hồ đã khiến người ta phải hất cà phê tặng mình vậy? Hạ Dương thanh toán xong vẫn ngồi tại chỗ, hắn đang đếm giờ, chứ không giờ về luôn nhất định sẽ bị mẹ hắn cầm chổi đánh đuổi ra ngoài! Hắn nhàm chán mở điện thoại xem tin tức, miệng ngậm ống hút nhoắng lên nhoắng xuống. “Chán quá đê!” Hắn nằm bò trên bàn, thở dài. Nằm bò một lát, hắn hai tay chống bàn, bật dậy, vô tình đụng phải nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ lệch tay, cà phê và bánh ngọt trên khay cứ thể bắn ra…. Văn Nhân Minh Húc cảm thấy việc mình vì muốn xem diễn mà ngồi ở chỗ gần Hạ Dương chính là một sai lầm! Nhân viên phục vụ vẻ mặt kinh hoảng, nói với Văn Nhân Minh Húc, “Thật ngại quá, rất xin lỗi ngài, tôi…” Văn Nhân Minh Húc phất tay, chỉ là một chiếc áo khoác, không có vấn đề gì. Hạ Dương ở bên cạnh gãi đầu, ngây ngô cười giải thích, “A, đều là lỗi của tôi, không liên quan đến cậu ấy, ừm, áo của cậu bao nhiêu tiền, để tôi bồi thường cho cậu.” Nói xong hắn còn trộm nhìn áo khoác của Văn Nhân Minh Húc, chậc chậc lưỡi, diện tích dính bẩn nhiều thiệt, còn vĩ đại hơn chỗ bẩn trên áo của mình nhiều lắm! “…Tôi…” “À, chờ chút!” Văn Nhân Minh Húc vừa định mở miệng, di động của Hạ Dương liền vang lên, hắn nghe điện thoại, rút một tờ giấy ăn trong hộp trên bàn ra, viết viết rồi đưa cho Văn Nhân Minh Húc. Hạ Dương nâng tay che loa điện thoại, nói, “Xin lỗi, đây là địa chỉ của tôi, cậu đem tờ giấy này đến đó là được, tôi có việc, đi trước, tạm biệt.” Nói xong cũng không bận tâm xem vẻ mặt Văn Nhân Minh Húc thế nào, nhấc chân chạy đi mất. “….Tôi thật muốn đánh chết anh…” Văn Nhân Minh Húc nói nốt lời than thở chưa kịp hoàn thiện kia ra, cúi đầu nhìn mảnh giấy trong tay, sau đó cởi áo khoác ném cho nhân viên phục vụ. “….Ông chủ, tôi xin lỗi, tôi không cố ý, xin ngài đừng đuổi việc tôi….” Nhân viên phục vụ ôm áo khoác của y, cúi đầu nói. “Ừ, tôi không sao, hơn nữa cũng đã có người chi trả thay cho cậu.” Văn Nhân Minh Húc không để ý phất tay, Hạ Dương, đây là lần thứ ba, anh không coi tôi ra gì chạy mất! Hơn nữa, cái tên lụi bại này, anh vậy mà làm bộ không biết tôi? Cái trí nhớ thối nát gì vậy! Càng nghĩ càng giận, y xoay người về tầng bốn, vừa nhìn thấy Lý Đông đã nói, “Đi uống rượu đi!” Lý Đông khó hiểu, “Sao vậy? Áo khoác đâu?” “…Ném rồi.” Văn Nhân Minh Húc vô lực thở dài, lần nào gặp Hạ Dương y cũng xúi quẩy. Lần đầu tiên là y lăn xuống núi, tuy rằng được hắn cứu nhưng lại bị hắn ăn trộm, lần thứ hai suýt nữa bị hắn cưỡi xe đạp đâm phải, lần thứ ba vì sự bất cẩn của hắn mà bị hất cà phê vô áo, chẳng lẽ hắn là thần xui xẻo! Lần nào cũng mang tai nạn đến cho y! u Lý Đông nghi hoặc chớp mắt mấy cái, Minh Húc sao thế? Oán khí lớn thiệt ta!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT