Nàng cùng Vu Thất Nương có gì khác nhau đâu? Nàng cũng đồng dạng là lấy oán trả ơn, đồng dạng là lợi dụng Nguyệt Quý công tử để đạt tới mục đích của chính mình, chẳng lẽ vì báo thù, nàng ngay cả thiện ác cũng bất phân sao?
Nguyệt Quý công tử đương nhiên sẽ không phản kháng, tựa như y nói, y nếu cứu người, liền sẽ không tái đả thương người, đối với Vu Thất Nương là như thế, đối với mình cũng là như thế, y là người nhân từ nhường nào, mình ở trong phủ nhiều ngày, chẳng lẽ còn không rõ ràng?
Mà nàng hiện tại sẽ đối với ân nhân của mình ra tay sao?
“Ta rất đau khổ, cha ta bởi vì Ma Ngạo mà bị phế chức quốc sư, tất cả mọi người đều ca công tụng đức của hắn, chế nhạo cha ta, cha ta chịu không nổi, lựa chọn uống rượu trốn tránh, cuối cùng chết, ta bị từ hôn, còn bị những bằng hữu trước kia ghét bỏ không nhìn.”
“Những người đó không phải bằng hữu thật sự, ngươi cũng nên cảm thấy may mắn vì không phải gả cho một tên nam tử duy lợi, nếu là gả cho hắn, kia mới thật sự là một bi kịch.”
Nguyệt Quý mở mắt, nhìn Lục Ngư Nhi đang khóc rống bên cạnh giường. Nàng mới có bao nhiêu tuổi?
Mười lăm? Mười sáu?
Nàng bất quá cũng là bị vận mệnh đùa cợt, một tiểu cô nương không nơi nương tựa, như thế nào lại có nhiều cừu hận cùng khổ sở như vậy?
“Rốt cuộc cha ta kém Ma Ngạo chỗ nào? Ta không hiểu!”
Nàng nâng lên ánh mắt mãn lệ, tựa như trong đêm tối cầu mong thấy được một chút ánh sáng, để nàng có thể quên đi cừu hận, cũng có lý do để ngăn cản khát vọng giết chóc trong tâm của mình.
Nguyệt Quý hít mạnh một hơi, “Ta hỏi ngươi, Ma Ngạo là cái gì? Ta là cái gì? A Lang là cái gì? Cái người đen thui vô duyên vô cớ vào ở trong phủ, tối ngày chỉ biết dòm ngó quần áo của ta là cái gì?”
Câu hỏi làm Lục Ngư Nhi ngừng nước mắt, trong não hiện lên bốn thân ảnh.
Bọn họ là cái gì? Một người là đương triều quốc sư, một người là người trong lòng quốc sư, một người là gã sai vặt của quốc sư, về phần, nam nhân mặt mũi đen thui dáo dát kia, hình như là một tên trộm đồ.
Nàng vẻ mặt mê mang.
Nguyệt Quý đem đao của nàng bỏ xuống dưới giường.”Ngươi phải biết được đáp án chân chính thì mới có khả năng giết chết ta, làm tổn thương tâm Ma Ngạo, ngươi bây giờ, không có khả năng!”
Lời nói mơ hồ này làm Lục Ngư Nhi hoàn toàn choáng váng, mà nàng từ trong mắt đối phương biết được, bốn câu hỏi này đều có thâm ý, không phải nói chơi, chính là nàng bây giờ không thể hiểu được, cho nên liền vô pháp báo thù.
Vô pháp báo thù bốn chữ hiện ra trong lòng, lại làm cho cả người nàng nhất thời thoải mái vài phần, nàng không phải không nguyện báo thù, mà là vô lực báo thù, như vậy phụ thân hẳn là sẽ không trách tội nàng.
Màn đêm buông xuống, nàng liền yên lặng rời đi quốc sư phủ, bóng đêm hôn ám, mưa bụi nhẹ lạc, mái tóc nàng ướt sủng, một thân tiều tụy, tâm tình lại được thanh tẩy, vũng nước nhỏ dưới đất phản ánh gương mặt nàng, mặt của nàng không hề vặn vẹo.
Nàng đã không còn đồng hành cùng ác quỷ, gương mặt xuất hiện chính là gương mặt thanh xuân của một tiểu cô nương nên có.
“Hắc nha, Lý huynh, đã lâu không gặp, ngươi bị phu nhân ngươi quản chặt thế sao? Lâu như vậy cũng không đi uống rượu.”
“Nhỏ giọng chút, phu nhân ta vừa mới về nhà mẹ đẻ, ta rốt cục mới có thể thở ra, là ta nhất thời lỡ nói muốn cưới cái tiểu thiếp, mấy ngày nay suýt nữa bị nàng tra tấn tử.”
Tiếng cười thanh thúy nháy mắt truyền ra.
Khi Trương Nhã Quân tiến vào quán trà thì đã hết phòng riêng, hắn ngồi ở bàn chỉ dùng một bức mành để che, nếu là bàn khác nói lớn tiếng một chút, là có thể nghe thấy.
Hắn chờ Lâm Vi Hòa, nên chỉ gọi một bộ ấm trà, một ít trà bánh, lẳng lặng mở miệng phẩm trà.
“Ai, ngươi nói Trương Nhã Quân nha.”
Nghe thấy tên của mình bị nhắc tới, hắn không khỏi nhìn lại chỗ phát ra thanh âm, đó là một bàn khách nhân khác, cũng bị mành ngăn trở, mà thanh âm này có chút quen.
“Không, không, Trương Nhã Quân mặc dù là ngự dụng hoạ sĩ, nhưng theo ý ta, đệ đệ của hắn Trương Ấu Quân họa kỹ xuất thần nhập hóa, càng giỏi hơn.” Người còn lại phát ra tiếng.
“Có lẽ đi.” Người nọ có chút chần chờ, hiển nhiên là cá tính ngày thường hiền lành, cũng không am hiểu cùng người tranh luận.”Ta cũng biết Trương Ấu Quân kỹ thuật vẽ liền mạch lưu loát, tựa như họa tiên hạ phàm, nhưng là, ta vẫn thích Trương Nhã Quân họa.”
Nghe đến đó, Trương Nhã Quân nhớ lại, đây chính là vị thư nhân trung niên mặt tròn từng mua tranh của hắn, thoạt nhìn không đắc chí lắm, lại tìm ngân lượng mua lấy một bức thu cúc đồ của hắn, hắn thấy người này ăn bận bình thường, lại thiệt tình yêu thích họa của mình, nên đã bán tranh với giá thấp hơn nhiều giá thị trường cho người này.
“Trong tranh hoa cúc cô độc rối rấm, không có ánh nắng mãnh liệt chiếu rọi, nó vẫn nở rộ xinh đẹp, mỗi khi lòng ta phiền muộn, chỉ cần nhìn đến nó, ta liền cảm thấy còn có thể cố gắng, luôn luôn một ngày, ta sẽ xông ra bầu trời cao rộng.” Thanh âm của hắn dần dần kích động.
Các bằng hữu của hắn yên tĩnh trở lại, lập tức có người nhẹ giọng mở miệng, “Có thể, Tử Phá huynh, ngươi có thể, năm nay bảng vàng khoa khảo, nhất định có tên ngươi.”
Lại có người vỗ vỗ bờ vai của hắn.”Đúng nha, Tử Phá huynh, nữ nhân ngại bần yêu phú, không chịu phụng dưỡng mẹ ngươi đi rồi cũng tốt, ngươi nếu là kim bảng đề danh, nàng nhất định dù nửa đêm leo tường cũng sẽ trở về nhà ngươi, đến lúc đó các huynh đệ nhất định canh giữ trước tường nhà ngươi, không cho nàng đi vào, thuận tiện nói cho nàng biết cái gì gọi là nước đổ đi rồi khó hốt lại.”
Nam tử được an ủi nở một nụ cười, không khí tựa hồ chuyển hảo.
Nghe đến đó, Trương Nhã Quân ngực một trận kích động, vội vàng vén màn, một lòng đi ra khỏi cửa tiệm.
Thấy hắn, vài tiểu công tử mặc cẩm y đang vui đùa vội vàng chạy lại hành lễ.”Sư phụ, ngài như thế nào đứng ở chỗ này? Hóa ra bên trong hết chỗ rồi sao? Ta kêu người giúp ngài nói với chưởng quầy một tiếng.”
Nhóm thế gia công tử tôi tớ tiền hô hậu ủng, thanh thế mười phần lớn.
Hắn vội vàng lắc đầu, để tránh bọn họ vào trà lâu gây chuyện thị phi.”Ta chờ người, người nọ một lát nữa thì tới rồi.”
Một cái thế gia công tử đã không chút khách khí nắm lấy tay phải của Trương Nhã Quân, đại khái ở đây, cũng không ai dám đắc tội hắn, tiếp đó một người khác không cam lòng yếu thế liền nắm lấy tay trái của Trương Nhã Quân, nhưng thấp quá, kéo không được tay hắn, liền hổn hển nắm lấy vạt áo của hắn, ngọt ngào kêu: “Sư phụ, cha ta nói ta họa rất có tiến bộ, còn khen người dạy rất giỏi.”
Ở vài vương phủ, các tiểu tổ tông càng lớn càng nghịch ngợm, mấy người lớn trong nhà đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, tập vẽ nói không chừng sẽ làm tiểu hài tử tâm tính bình ổn, liền mời Trương Nhã Quân đến quý phủ dạy vẽ.
Kết quả lần dạy này danh tiếng rất tốt, vài vị Vương gia còn vì tranh giành Trương Nhã Quân dạy vẽ cho con mình mà suýt nữa đánh nhau, thậm chí nháo đến tận chỗ của hoàng đế.
Không nghĩ tới Hoàng Thượng vừa nghe mấy tiểu hài tử vô pháp vô thiên, được Trương Nhã Quân dạy dỗ sau liền ngoan không ít, hai mắt sáng lên, cũng đem vài vị tiểu hoàng tử khó quản giáo giao cho Trương Nhã Quân đi dạy vẽ tranh.
“Gia gia nói ta hiện tại có thể ngồi yên trên ghế một canh giờ, rất khó tin.” Tiểu Hầu gia cái mũi giương lên, tự cho là lời này dùng để khen ngợi nó.
Sau đó, những đứa còn lại càng nhiệt tình khen lấy chính mình, Trương Nhã Quân không biết nên làm thế nào, đành phải bật cười cùng bọn chúng nói chuyện.
“Đúng nha, đúng nha, Trương sư phó không chỉ vẽ rất đẹp, còn dạy dỗ rất tốt.”
Nhóm tôi tớ nịnh hót ở một bên gật đầu phụ họa. Tiểu chủ tử nhà mình làm mấy vị phu tử kêu khổ thấu trởi, bằng không là nằm ì ra ngủ, cũng chỉ có Trương sư phó lúc tới phủ, tiểu chủ tử liền mặc gọn gàn, bút cũng tẩy sạch sẽ, trang giấy cũng trải phẳng phiu, cung nghênh Trương sư phó đại giá.
Nhìn mấy đứa nhỏ xì xào cùng nhau tranh luận, trên mặt Trương Nhã Quân thủy chung mang theo cười, thẳng đến khi Lâm Vi Hòa đến, một đám người mới không cam lòng không tha cho hắn mà rời đi.
Thấy hắn tâm thần có chút hoảng hốt, Lâm Vi Hòa ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Nhã Quân?”
Hắn sâu kín mở miệng: “Vi Hòa, tranh ta vẽ hoàn toàn thua kém Ấu Quân, bút pháp phiêu dật của nó cả đời ta cũng sẽ học không được.”
Đây là tâm sự nặng nề nhất trong lòng ái nhân mà Lâm Vi Hòa mơ hồ biết được, từ sau khi Nhã Quân bị cha của hắn đâm trúng bụng, nhiều lần đều ở trong mộng thống khổ rên rỉ, lời nói đứt quãng, hợp lại có thể biết được sự thật khiến người không rét mà run.
Phụ thân ghen tị ấu tử tài năng, thậm chí đem giam cầm, ý đồ lấy tên của mình ghi lên tranh do ấu tử vẽ, mà trưởng tử cũng đồng dạng vì tài năng của ấu đệ mà thống khổ, đưa ra quyết định ma quỷ.
Hắn không muốn tin tưởng Nhã Quân sẽ làm như vậy, chỉ suy nghĩ, ít nhất Ấu Quân còn sống trở về, Nhã Quân cũng tại bên cạnh mình, huynh hữu đệ cung, tất cả mọi chuyện đều đã là quá khứ, hy vọng Nhã Quân sẽ sớm ngày thông suốt, không bị chuyện này ảnh hưởng nữa.
Hắn cầm lấy bàn tay lạnh như băng của ái nhân. Hắn đối với tranh không có khả năng giám định lẫn thưởng tức, nhưng hắn dù sao cũng là công tử của thượng thư, cũng sẽ nghe được người khác bình luận về tài vẽ của hai huynh đệ, thanh danh của Ấu Quân từ từ vang xa, đây chính là sự thật.
Mà hắn mặc dù không hiểu họa, cũng biết từ ngày đó trở đi, phong cách tranh của Nhã Quân đã thay đổi, giống như tâm tình của hắn có biến, họa cũng theo đó chuyển biến.
Trương Nhã Quân nở nụ cười nhạt, mẫu đơn là hoa trung chi vương, rực rỡ kiều diễm, vậy đại biểu cho tuyệt thế họa kỹ của Ấu Quân, mà chính mình bất quá chỉ là một chậu cúc ở nhân gian, bình thường không có gì lạ.
Trong mắt của hắn dâng lên một chút thủy quang, rất nhiều người cũng giống như hắn, bình thản qua ngày, có bao nhiêu người thật sự là thiên tài đâu?
Chẳng lẽ như vậy, bản thân mình sẽ không còn dũng khí để sinh tồn sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT