Những lực lượng này đương nhiên không phải toàn bộ lực lượng của Độc Cô thị, đối với Độc Cô thị mà nói, lần này bọn họ thật động thủ với Tô gia, cũng không phải muốn đấu sinh tử với Tô gia, cho nên cũng không cần dốc toàn bộ lực lượng.
Người Độc Cô thị toàn lực chạy đi, chỉ dùng thời gian ba ngày đã cách Ngô Đồng Sơn trăm dặm, một đám thế lực võ lâm an cư tại Ngô Đồng Sơn cũng phái người nghênh đón, hơn nữa đều là nhân vật gia chủ chưởng môn tu vi Hóa Thần Cảnh.
Trong đó có hai người là võ giả Dung Thần Cảnh, võ giả Hóa Thần Cảnh cũng hơn năm mươi người.
Lão giả tóc bạc đi đầu chắp tay nói với Độc Cô Diêm:
- Độc Cô gia chủ các ngươi đã đến, Tô gia lần này làm quá phận rồi, thực cho rằng mình là Ninh Viễn Đường thời thượng cổ dưới trướng nhất thế hoàng triều, có thể tùy ý đồ tông diệt môn hay sao?
- Cho nên lần này chúng ta liên danh thỉnh Độc Cô gia ra tay, chủ trì công đạo cho võ lâm Bắc Nguyên đạo!
Lão giả này chính là lão tổ Hám Thiên Tông Triệu Nguyên Đà trong Bắc Nguyên đạo, đã hơn ba trăm tuổi, thọ nguyên gần hết, xem như võ giả tư cách già nhất Bắc Nguyên đạo, cho nên lần này các thế lực võ lâm liên hợp mời Độc Cô thị ra tay cũng do hắn làm đội trưởng.
Nghe được Triệu Nguyên Đà nói thế, trên mặt Độc Cô Diêm lộ ra nụ cười.
Hắn nói lời lẽ chính nghĩa:
- Lão tiền bối yên tâm, Bắc Nguyên đạo có quy củ Bắc Nguyên đạo, Độc Cô thị t tọa trấn Bắc Nguyên đạo nhiều năm như vậy, vẫn giữ gìn quy củ này.
- Hiện tại Tô gia có thanh danh là gia tộc lánh đời nhưng lại hung hăng càn quấy bá đạo, làm ra chuyện tà ma ngoại đạo mới làm, Độc Cô thị ta tự nhiên sẽ không bỏ mặc không quan tâm tới.
Một núi không thể chứa hai cọp, hành vi của Tô gia đã xúc phạm mấu chốt của Độc Cô thị, hiện tại còn có các tông môn khác trong Bắc Nguyên đạo nguyện ý nghe lệnh Độc Cô thị như thiên lôi sai đâu đánh đó, đưa tặng thanh danh cho Độc Cô thị, Độc Cô Diêm sẽ không cự tuyệt.
Kết cả đám người đánh thẳng tới Ngô Đồng Sơn.
Lúc này trong Ngô Đồng Sơn Tô gia, lão tổ Tô gia đang giáo đám người Tô gia vì tùy ý ra tay với các thế lực võ lâm.
Lão tổ Tô gia nói như thế nào cũng sống thời gian dài như vậy, hắn vẫn biết rõ nặng nhẹ.
Dùng tình huống Tô gia bọn họ bây giờ thật không nên quá mức cao điệu, làm các thế lực võ lâm khác cảnh giác.
Đám người Tô Minh Lễ lại không thèm quan tâm, bị giáo huấn khiển trách mà thôi, dù sao bọn họ cũng đã ra tay.
Những thế lực võ lâm quy hàng cũng bị bọn họ hợp nhất, nếu bảo bọn họ giải tán càng làm Tô gia mất mặt.
Những thế lực võ lâm khác lại bị Tô gia tiêu diệt, đoạt đến những tài nguyên tu luyện kia, cho dù muốn trả lại, đáng tiếc cũng không tìm thấy người.
Hơn nữa lão tổ Tô gia trừng phạt bọn họ chỉ giới hạn trong răn dạy mà thôi, căn bản không khả năng chính thức trừng phạt trên ý nghĩa.
Người Tô gia rất ít, đặc biệt là huyết mạch dòng chính đã ít tới mức không còn bao nhiêu, đừng nói là võ giả Hóa Thần Cảnh, cho dù một đứa trẻ cũng vô cùng quý giá.
Vì trừng phạt bọn họ hủy bỏ một huyết mạch dòng chính, nói thật lão tổ Tô gia cũng không nỡ.
Tô Minh Viễn đứng bên cạnh cũng bất đắc dĩ, hiển nhiên hắn cũng biết tình huống Tô gia hiện tại.
Nhưng nếu không trừng phạt, làm thế nào dựng uy tín? Tương lai bọn họ có thể tái phạm hay không?
Vào lúc này có một đệ tử Tô gia vội vàng hấp tấp chạy vào nói:
- Không tốt gia chủ! Người Độc Cô thị và những thế lực chung quanh Tô gia đồng loạt xông lên núi, có hơn một trăm võ giả Hóa Thần Cảnh!
Tất cả người Tô gia đều giật mình, lúc này mới vài ngày mà thôi, bọn họ cũng đã liên hợp, tốc độ nhanh như vậy?
Đối với Tô gia đã gần vạn năm chưa từng đặt chân giang hồ, hiển nhiên bọn họ vẫn không thích ứng với giang hồ hiện tại.
Trong Ninh Viễn Đường Tô gia, trên cơ bản không có đại sự phát sinh, tất cả mọi người đều an an ổn ổn tu luyện.
Tô Trọng Sơn phụ thân Tô Tín mưu phản Ninh Viễn Đường đã được người Ninh Viễn Đường Tô gia xem thành đại sự, cho nên bình thường Ninh Viễn Đường bọn họ nghị sự đều vô cùng nguội lạnh.
Ví dụ như lần này, Tô Minh Viễn đi tìm lão tổ Tô gia, kết quả lão tổ Tô gia vừa vặn tu luyện tới thời khắc mấu chốt nên hai ngày sau mới xuất quan.
Hơn nữa sau khi xuất quan hắn cũng không có lập tức triệu tập nghị sự, mà là tìm hiểu tình hình kỹ càng, đợi đến lúc hắn cho rằng không thể điều giải, lúc này mới triệu tập người Tô gia.
Loại hiệu suất này đặt ở thế lực võ lâm khác đoán chừng đã bị chơi tàn rồi.
Thế cục giang hồ thay đổi trong nháy mắt, làm gì có thời gian cho người từ từ giải quyết vấn đề?
Người Tô gia xem như bị đánh không kịp trở tay, may mà Tô Minh Viễn cũng xem như quả quyết, hắn vội vàng nói:
- Những thế lực võ lâm không có tham dự tiến công theo ta ra ngoài, lão tổ ngài cũng không nên đi ra ngoài.
Hiện tại đương gia của Độc Cô thị và những thế lực võ lâm kia đến vì chuyện này, nếu như bọn họ đi ra ngoài sẽ làm người các thế lực võ lâm tức giận.
Hơn nữa Tô gia bọn họ cũng không ý định khai chiến chân chính với Độc Cô thị và những thế lực võ lâm khác, nếu lão tổ Tô gia cũng đi ra ngoài sẽ có ý lấy thế đè người.
Lão tổ Tô gia cũng hiểu đạo lý kia, cho nên chỉ gật gật đầu, bảo Tô Minh Viễn toàn quyền xử lý chuyện này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT