Tại một gian khách sạn tại nơi giao nhau trong Bắc Nguyên đạo, chưởng quầy khách sạn cẩn thận từng li từng tí nhìn phần đông người giang hồ trong khách sạn, trong nội tâm lẩm bẩm ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì.
Gian khách sạn này của hắn không phải mở trong châu phủ, mà là mở tại nơi giao nhau vài châu phủ, chuyên môn chuẩn bị cho những người bán hàng rong.
Những người bán hàng rong trong đêm không đi đường, có đôi khi sắc trời đã tối nhưng còn chưa tới châu phủ, bọn họ sẽ nghỉ ngơi trong khách sạn nhỏ của hắn.
Mà người giang hồ bình thường sẽ không đến gian khách sạn nhỏ này.
Những người giang hồ kia đều là kẻ tài cao gan cũng lớn, tự nhiên không cần e ngại chạy đi trong đêm.
Cước lực của bọn họ cực nhanh, cho dù muốn nghỉ ngơi,cũng khẳng định đi vào khách sạn tại châu phủ nghỉ ngơi, mà không phải đến khách sạn đơn sơ của hắn.
Không biết hôm nay vì cái gì, trong khách sạn lại có vài tên người giang hồ, cái gì cũng không làm, vẫn ngồi ở đó tới lúc này, trên người tỏa ra khí thế kinh người, cũng đã dọa vài khách nhân chạy đi, chưởng quầy khách sạn giận mà không dám nói gì.
Nhưng ngay lúc này, cửa lớn khách sạn bị đẩy ra, một thiếu niên ăn mặc rất mộc mạc vịn một trung niên thân thể có chút không tốt đi tới.
Hiện tại bên ngoài khách sạn đã tối đen, căn bản không nhìn thấy mặt trời, nhưng hai người này vẫn mang mũ rộng vành, chưởng quầy cảm thấy kỳ quái.
Hắn vẫn đi lên khách khí hỏi:
- Hai vị nghỉ trọ nhi hay ở trọ?
Ngươi thiếu niên nhỏ giọng nói:
- Lựa chút thức ăn ngon mang lên, không muốn rau cỏ chỉ cần thịt.
Chưởng quầy gật gật đầu, lập tức đi vào phòng bếp.
Khách sạn hắn rất nhỏ cho nên chính mình là chưởng quầy lại là tiểu nhị, đầu bếp phụ trách nấu cơm là lão bà của hắn.
Thiếu niên đội mũ rộng vành và trung niên chính là Từ Thần và Từ Thành An.
Hai người bọn họ đã vứt bỏ mật thám Lục Phiến Môn, cải trang đơn giản một phen và đi ba bốn ngày mới tới nơi này.
Thương thế của Từ Thành An là một vấn đề lớn, hắn thiêu đốt tinh huyết trong cơ thể, làm cho khí huyết hiện tại lỗ lã, thậm chí thân thể hiện tại còn không bằng người thường.
Thiêu đốt tinh huyết chỉ cần nghỉ ngơi là khôi phục, nhưng vấn đề là cần thời gian.
Lúc trước Tô Tín giao chiến với Huyền Quan đã thiêu đốt tinh huyết, sau đó cần nửa tháng mới khôi phục lại, Từ Thành An lại thiêu đốt chín thành tinh huyết bản thân, không có một năm nửa năm căn bản không thể khôi phục.
Từ Thần không muốn buông bỏ hắn, hai người bọn họ chỉ có thể cẩn thận và ẩn nấp, chậm chạp bỏ chạy về hướng Độc Cô thị.
Trong khách sạn, những nhân sĩ võ lâm nhìn thấy hai người Từ Thần tiến vào, bọn họ đều đưa ánh mắt nhìn sang bọn họ, trong nội tâm Từ Thần đều sinh ra ý cảnh giác, lòng bàn tay cầm chặt Liệt Không Trùy.
Liệt Không Trùy là lễ vật phụ thân hắn tặng vào lúc sinh nhật, cũng muốn hắn dùng bảo vệ tính mạng.
Loại ám khí Đường Môn cấp bậc này đã có thể tạo thành vết thương trí mạng với võ giả dưới Hóa Thần Cảnh.
Lúc trước Từ Thần dùng Liệt Không Trùy đánh lén Tề Long, cũng may mắn Tề Long thực lực cường hãn, hắn đánh rơi đại bộ phận Liệt Không Trùy, bản thân cũng chỉ trúng một cây Liệt Không Trùy.
Nếu không thay người khác sẽ bị ba cây Liệt Không Trùy đánh trúng, kẻ đó chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Ám khí Đường Môn đều là tiêu hao phẩm, Liệt Không Trùy này cũng giống như vậy.
Bên trong Liệt Không Trùy có ba mươi sáu thiết chùy, mỗi lần có thể phóng ra mười hai cây, tương đương với có thể phóng ra ba lần.
Lúc trước hắn dùng một lần, tương đương chỉ còn hai cơ hội.
Hiện tại trong khách sạn có bảy tám người giang hồ, nếu bọn họ lòng mang làm loạn, cho dù phóng hai lần Liệt Không Trùy cũng không thể ngăn cản được bọn họ.
May mắn ánh mắt những võ giả này chỉ lộ ra một tia dị sắc nhưng không có lộ sinh ra sát cơ, cũng không có động tác dư thừa, việc này làm nội tâm Từ Thần thả lỏng một ít.
Qua một bưng đồ ăn lên, Từ Thần cùng Từ Thành An bắt đầu há miệng ăn.
Bọn họ mới chỉ có cảnh giới Tiên Thiên, vài ngày không ăn cơm cũng không có vấn đề nhưng sẽ vô cùng đói
Thời điểm chạy trốn ở dã ngoại, bọn họ căn bản không kịp ăn cơm, có thể nói trong khoảng thời gian này bọn họ chỉ tìm tới dòng sông uống nuốt, căn bản không có đi tìm đồ ăn.
Thời điểm bọn họ đang ăn, cửa lớn khách sạn bị đẩy ra, năm tên bộ đầu mặc quan phục Lục Phiến Môn đi tới, khí thế ngưng tụ bao phủ gian khách sạn, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào năm tên bộ đầu Lục Phiến Môn.
Trong đó một bộ đầu dáng người cường tráng, xem dáng vẻ hung thần ác sát nói:
- Đều nhìn cái gì vậy? Lại nhìn sẽ ném các ngươi vào thiên lao!
Người bên cạnh hắn béo ục ịch, tên bộ đầu mặt béo phì luôn mang theo tươi cười ấm áp, hắn chắp tay nói với mọi người trong khách:
- Các vị thứ lỗi, vị huynh đệ này của ta không biết nói chuyện, mong mấy vị đừng chấp nhặt.
- Hiện tại chúng ta đang bắt mấy con chuột, không quan hệ với các vị, các vị nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không cần quan tâm tới chúng ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT